Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam

Chương 15: Khi Nào Anh Vui Thì Add Em Nhé?




Cảnh Hoan đang hoài nghi bản thân thì tin nhắn bạn bè lại nhấp nháy.

[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Mẹ, khoan, tôi gửi nhầm acc WeChat rồi.

[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: … Cậu đã tìm chưa?

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: …

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Vẫn chưa…

… Xem ra đó là acc clone dùng để làm chuyện khác.

Yêu Là Chia Cậu Ăn vội gửi một tài khoản WeChat khác sang, hai người gửi biểu tượng cảm xúc đáng yêu cho nhau, chẳng ai nhắc đến những dòng WeChat trước đó một cách cực kỳ ăn ý.

Cảnh Hoan tìm tài khoản WeChat mới nhận, quả nhiên ảnh đại diện là một nhân vật hoạt hình đáng yêu mặc chiếc áo liền mũ màu cam, tên WeChat là Ăn Ăn, trang cá nhân cũng được cài đặt không cho người lạ xem.

Đây mới là phong cách bình thường chứ.

Xem ra không phải vấn đề do cậu rồi.

Một buff khác tên Kỷ Tiểu Niên vẫn đang treo máy, sau khi Tâm Hướng Vãng Chi ra phó bản thì đá người ra luôn, sau đó gọi một buff trên kênh thế giới vào.

Buff không treo máy, Cảnh Hoan gần như nằm chơi trong hai phó bản còn lại, nửa tiếng sau là xong.

Giải tán đội tại chỗ, Cảnh Hoan ném Linh Thảo Hồi Phục trước đó mình gặt được và năm trăm vàng cho Tâm Hướng Vãng Chi, sau đó bay vào khu an toàn.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Về đây.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ném tiền cho cậu.

Linh Thảo Hồi Phục bán được mấy mươi đồng trong Thương Hội.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Không cần tiền mà anh, xem như phí bảo kê anh dẫn em đánh phó bản nhé (xoa đầu)

Hướng Hoài Chi nhướng mày, anh đâu phải xã hội đen, cần phí bảo kê gì?

Thôi, lần sau đánh phó bản rồi ném lại cho cô ấy vậy.

Một lúc sau, anh dời chuột đến khung ảnh đại diện của Tiểu Điềm Cảnh, xem tọa độ của đối phương.

Lại không ở khu an toàn.

Người này thật là…

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Khoảng thời gian này, không cần thiết thì cậu đừng ra khỏi khu an toàn.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Bị giết sẽ khó đánh phó bản.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Vâng thưa anh QAQ

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Nhưng sao anh biết em không ở khu an toàn?

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh đang xem thông tin của em!!!

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: (xoay vòng) (phấn khởi)

“…” Hướng Hoài Chi im lặng tắt khung đối thoại.

“Buff kia treo máy về rồi, nói bị ngắt mạng.” Lộ Hàng nói: “À đúng rồi Lão Hướng, cậu xem tích điểm phó bản của cậu được bao nhiêu rồi?”

Mỗi khi đánh xong một phó bản, hệ thống sẽ tặng tích điểm phó bản tương ứng, số điểm đạt đến một mức nhất định sẽ có thể đổi vật phẩm thưởng ở chỗ NPC.

Hướng Hoài Chi nhìn: “… 80.”

“80?!” Lộ Hàng kinh ngạc: “Vậy chẳng phải tất cả số điểm lúc trước bị tên thiểu năng kia đổi hết rồi sao? Mẹ! Anh ta nghèo đến phát rồ rồi à? Cả điểm phó bản cũng trộm luôn?”

“Thứ gì lấy được đều không còn.” Hướng Hoài Chi tắt giao diện.

“… May mà trang bị của cậu toàn là khóa to, không thì tôi chắc chắn sẽ tra địa chỉ nhà anh ta, cho anh ta một bài học.” Lộ Hàng không nhịn được: “Cậu cũng xui xẻo thật đấy, hiếm lắm mới tìm người chơi giúp mà lại gặp loại cực phẩm kiểu này, còn bôi nhọ danh tiếng của acc này thành như vậy…”

Hướng Hoài Chi không đáp, anh làm hết nhiệm vụ ngày thì tắt game, tiện tay xem lại giải NBA.

“Hê, tôi xem trận này rồi.” Lộ Hàng ngậm bàn chải đánh răng đi đến sau lưng anh: “Tỉ số là 113 với…”

Hướng Hoài Chi ném quả bóng rổ dưới chân vào mặt cậu ta: “Câm mồm.”

Lộ Hàng đón lấy một cách dễ dàng: “Này, tôi đang mặc áo ngủ đấy, làm bẩn áo tôi là tôi trét hết lên giường cậu đấy.”

Xem đấu bóng xong, Hướng Hoài Chi lên giường nằm.

Anh cầm điện thoại, đang định đặt báo thức thì thấy một tin nhắn WeChat lạ nhảy ra trên màn hình.

[Tiểu Cảnh Nè gửi lời mời thêm bạn, tin nhắn kèm: Anh trai Chiến Thần ơi, em là Tiểu Điềm Cảnh nè! >.<]

Hướng Hoài Chi: “… Lộ Hàng.”

Lộ Hàng: “Ôi, con gái người ta đã van nài tôi cả ngày trời, tôi cũng đâu thể không cho chứ. Vả lại sau này cũng là đồng đội đánh phó bản chung rồi, add WeChat nhau cũng tiện liên lạc mà!”

Hướng Hoài Chi nhíu mày, nhấn Bỏ qua.

[Tiểu Cảnh Nè gửi lời mời thêm bạn, tin nhắn kèm: Tại sao anh bỏ mặc em…]

[Tiểu Cảnh Nè gửi lời mời thêm bạn, tin nhắn kèm: QAQ Anh ơi huhuhu em sẽ nằm im trong danh sách của anh, không làm phiền anh đâu!]

[Tiểu Cảnh Nè gửi lời mời thêm bạn, tin nhắn kèm: Khi nào tâm trạng anh tốt lên rồi add em nhé? T.T]

Cảnh Hoan nằm nghiêng trên sofa, gác chân lên thành ghế, vừa suy nghĩ xem nên gõ thêm tin nhắn kèm gì, vừa nhét một quả nho vào miệng.

Điện thoại rung mạnh, cậu mừng rỡ, vội tắt giao diện gửi lời mời…

Lục Văn Hạo: (meo)

Lục Văn Hạo: Xin lỗi nhé, bên tôi không có ghi chú, xin hỏi gái là ai thế.

Tiểu Cảnh Nè:?

Tiểu Cảnh Nè: Đoán xem.

Lục Văn Hạo: Em gái lớp bên cạnh?

Tiểu Cảnh Nè: Không phải.

Lục Văn Hạo: Thêm trong bar?

Tiểu Cảnh Nè: Cũng không phải.

Lục Văn Hạo: Chẳng lẽ trong câu lạc bộ Ma Sói?

Cảnh Hoan im lặng, cậu chợt cảm thấy hình như tên này bị gạt qua mạng cũng không oan uổng chút nào.

Lục Văn Hạo: Sao không nói nữa vậy.

Lục Văn Hạo: Này em gái ơi.

Cảnh Hoan cầm điện thoại nhấn nút ghi âm, dùng giọng trầm đến không thể trầm hơn để gằn từng chữ: “Tôi là bố cậu đây.”

Vài giây sau, Lục Văn Hạo gọi sang.

“Mẹ!” Lục Văn Hạo vẫn thảng thốt không thôi: “Cậu bị điên à! Ảnh đại diện này của cậu là sao hả?! Sao còn mẹ nó hường phấn hơn ảnh đại diện bạn gái cũ của tôi nữa vậy?? Còn trang cá nhân của cậu là sao? Tại sao đăng một đống ảnh búp bê vậy?”

“Cậu mới bị điên đấy.” Cảnh Hoan phun hạt nho ra: “Không biết xem lịch sử chat à? Còn nữa, người kia của cậu là bạn trai cũ, không phải bạn gái cũ.”

Lục Văn Hạo: “Ngày nào tôi cũng xóa sạch lịch sử chat hết, không thấy.”

“Hành vi của tên đàn ông khốn nạn.” Cảnh Hoan đánh giá.

“Mẹ, do thói quen thôi, thì lúc trước tên lừa đảo kia cứ thích lên phần mềm giao tiếp của tôi kiểm tra đó… Mà không, mẹ nó không nói đến anh ta nữa.” Lục Văn Hạo nói: “Sao WeChat của cậu thành ra thế này?”

Cảnh Hoan vẫn từ tốn: “Thua trò Sự thật và Thách thức.”

“Cậu chơi lớn đấy.” Lục Văn Hạo chẳng ngờ vực gì: “Đúng rồi, cuối tuần này tôi và Tường Tường nấu lẩu trong phòng, cậu cũng đến đi, nhân tiện mang theo chút bia.”

“Được, trưa hay tối?”

“Tất nhiên là tối, trưa không vui gì hết. Đúng rồi, cậu qua sớm chút nhé, mang theo máy tính luôn, chúng ta chơi thâu đêm.”

Điện thoại lại rung lên, ban nãy Lục Văn Hạo nhắn nên lúc này Cảnh Hoan cũng chẳng kích động gì, chắc lại là tên nào nhắn sang cười nhạo ảnh đại diện của cậu đây mà.

[Hướng: Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]

Lục Văn Hạo: “Cậu không biết đó thôi, cậu mới đi mấy ngày mà mấy tên khốn phòng bên cạnh ngày nào cũng khiêu khích tôi và A Tường, đúng là mất dạy mà. Bọn này phải dạy tụi nó cách làm người, đè tụi nó xuống hồ cọ xát…”

“Cúp đây.” Cảnh Hoan cắt ngang lời cậu ta.

“Cho tụi nó khóc gọi bố… Cái gì? Cúp rồi á? Khoan, tôi còn có chuyện…”

Không chờ cậu ta nói xong, Cảnh Hoan đã tắt luôn.

Cậu mở mục biểu tượng cảm xúc ra, muốn chào hỏi Tâm Hướng Vãng Chi trước.

Nhưng cậu đã quên WeChat không phải Cửu Hiệp, chẳng được bao nhiêu ảnh đáng yêu cho cậu chọn, mấy thứ cậu lưu trong WeChat toàn là loại châm biếm thôi.

Thế là cậu trực tiếp gửi nhãn dán bé mèo mà ban nãy Lục Văn Hạo đã dùng sang.

Tiểu Cảnh Nè: (meo)

Tất nhiên bên kia sẽ không trả lời, còn chẳng có dòng chữ “Đang nhập” nữa là.

Cảnh Hoan mở trang cá nhân của anh ra xem, thông tin trống rỗng, trang cá nhân cũng chỉ có vài ba dòng, toàn là ảnh chụp sân bóng rổ thôi.

Không nhận được hồi âm, Cảnh Hoan cũng chẳng để ý, đêm hôm khuya khoắt rồi, ngủ quan trọng hơn.

Thời gian của họ còn dài, cứ từ từ.

Hôm sau, Hướng Hoài Chi vừa tan tiết về phòng thì thấy Lộ Hàng đeo cặp bước thong thả ra khỏi phòng.

“Lão Hướng!” Nhìn thấy anh, Lộ Hàng vội đi đến: “Đúng lúc quá, nói với cậu một tiếng, hôm nay sinh nhật mẹ tôi, tôi phải về nhà một chuyến, đêm nay không đánh Đấu Trường với cậu được rồi… Phải trách tôi, hôm nay tôi cũng mới biết chuyện này thôi, vừa bị bố tôi mắng một trận đây.”

Để đảm bảo acc được đứng vững ở đầu bảng xếp hạng, Hướng Hoài Chi phải đánh Đấu Trường hằng tuần. Trước đây anh chỉ toàn đánh 1vs1, nhưng hai tuần trước Cửu Hiệp đã bảo trì và sửa lại cơ chế Đấu Trường, đánh cấp bậc 2vs2 trở lên sẽ được cộng thêm số điểm nhất định.

Mấy tháng trước acc của anh bị tên cày thuê kia làm rối tung cả lên, bị rớt nhiều điểm lắm rồi, tuần này anh không kiếm điểm nữa thì e là sẽ bị trượt hạng mất. Thế nên anh đã hẹn trước với Lộ Hàng là sau này sẽ đánh 2vs2 với nhau.

“Không sao, cậu về đi, tôi đánh 1vs1 cũng được.”

“Đừng mà, tôi có xem chế độ mới rồi, 1vs1 thắng một trận được ba điểm, mấy kiểu khác thắng một trận được bảy điểm, nếu cậu đánh 1vs1 thì chắc chắn sẽ bị người khác vượt lên trên bảng xếp hạng thôi.” Lộ Hàng khuyên anh: “Không thì cậu tìm ai đó đánh đỡ trước, đúng rồi, tôi có add WeChat của nhiều người trên bảng xếp hạng Cao thủ lắm, tôi hỏi giúp cậu nhé? Cậu muốn phái nào?”

“Không cần đâu.” Hướng Hoài Chi lắc đầu: “Không sao, cậu cứ về đi, tôi tự xử được.”

Về phòng, Hướng Hoài Chi mở Cửu Hiệp ra xem mục thông báo game, quả nhiên đúng như lời Lộ Hàng nói, tích điểm của đánh 1vs1 bị trừ đi rất nhiều.

Anh mở danh sách bạn bè ra xem.

Chơi Cửu Hiệp đã nhiều năm, tất nhiên vẫn có vài người bạn, nhưng không thường giao lưu với nhau, đa số đều add rồi chẳng nói chuyện được mấy lần, không khác gì người xa lạ cả.

Anh nhìn qua nhìn lại hai lần, quyết định đánh 1vs1.

Tích điểm ít một chút cũng không sao, thắng thêm mấy trận là được.

Vì không cần tìm đồng đội nên anh có đầy đủ thời gian để làm mấy nhiệm vụ ngày.

Anh thao tác nhân vật game ra khỏi thành, vừa đi đến chỗ truyền tống thì nhìn thấy một Tiểu Hồ Tiên quan thuộc đang ngồi ngay cổng thành, chiếc đuôi cáo lắc lư qua lại, trở thành một cảnh đẹp nơi này.

Đang treo máy à?

Ngón tay Hướng Hoài Chi khựng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn cô ấy thêm vài lần.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: (ngạc nhiên) Anh Chiến Thần ơi!

Hướng Hoài Chi: “…”

Hóa ra không treo máy.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh định làm nhiệm vụ ngày sao? (thắc mắc)

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Được, anh đi thong thả nhé *^o^*

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: …

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Cậu ngồi đây làm gì?

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: À, em cũng muốn đi làm nhiệm vụ ngày, nhưng bên ngoài có nhiều người của Nhàn Nhân Các quá, em không dám ra.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Em thấy Đấu Trường cũng sắp mở rồi, chờ họ đi em sẽ làm nhiệm vụ ngày.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Em thông minh lắm phải không (đẩy kính)

Hướng Hoài Chi không đáp.

Anh không hiểu, rõ ràng Tiểu Hồ Tiên này bị đuổi giết thê thảm như vậy nhưng sao ngày nào cũng vui vẻ thế, nếu là người khác e rằng đã từ bỏ, đổi acc khác chơi từ lâu rồi.

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Thông minh.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: (thẹn thùng)

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh mau làm nhiệm vụ ngày đi.

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Bị đuổi giết đến vậy, không làm được nhiệm vụ ngày còn gì vui nữa?

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Không nghĩ đến chuyện bán acc?

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Hả? Không 0.0

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Khó khăn lắm mới được đánh phó bản chung với anh, không thèm bán acc đâu.

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: …

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Đi đây.

Bỏ lại câu này, Tâm Hướng Vãng Chi lập tức vào cổng truyền tống, ra ngoài thành.

Cảnh Hoan gõ được một nửa thì dừng.

Mẹ, cậu còn chưa gửi dòng “Pái pai anh nhé” ra nữa mà!

Cảnh Hoan đang định đổi tư thế khác để ngồi ở cổng thành thì thấy chỗ truyền tống nhoáng lên, chàng trai mặc áo choàng dài màu đen lại xuất hiện trước mặt cậu.

Cảnh Hoan sửng sốt, sao về rồi?

Cậu đang định gõ chữ hỏi thì thấy một bóng chat nhảy ra trên đầu chàng trai nọ.

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Đánh Đấu Trường không?