Vong Linh Thư

Chương 18: Bắt ma






Chiếc xe tuy lớn nhưng tiệp màu với rừng cây, rất khó phát hiện, cũng may mỗi lần trốn học phải băng qua rừng nên hai đứa nhóc không lạc đường.

Rừng đầu hè lạnh buốt, A Đức ôm cánh tay run cầm cập, theo sát Tịch Viễn. Nói thật, cậu không muốn vào rừng, ban ngày đã âm u rợn người, huống hồ là ban đêm.

Cũng vì nơi này vắng vẻ, ít người qua lại nên họ mới chọn cách trốn ra từ lối này, A Đức nhớ lần đầu lẻn đi, ba người hoảng loạn một phen vì mù đường. Khi ấy trời còn sớm mà không gian tối mù, cậu còn phát hiện một bộ xương khô trong rừng, chẳng biết gần đó có thú hoang hay không, gan như A Đức cũng bắt đầu sợ.

Lúc đó là Tịch Viễn tìm ra cậu và Phì Lũ, Tịch Viễn lúc nào cũng lợi hại, vậy nên phải tin tưởng Tịch Viễn. A Đức chăm chú nhìn bóng lưng Tịch Viễn.

Tịch Viễn nghiêng đầu, “Suỵt! Thấy gì không? Sau bụi cây phía trước…”

A Đức gật đầu, nhìn theo ánh mắt Tịch Viễn, cậu thấy chiếc xe màu đen thấp thoáng sau bụi cây, không tinh mắt thì chẳng thể nào nhìn ra.

“Quái, trong rừng mà có dấu vết đường cho xe chạy… ắt là chiếc xe này thường xuyên ra vào…” Tịch Viễn khẽ khàng tiếp cận xe.

Ánh trăng mờ ảo còn bị mây che, rừng tối mịt.

“Chúng ta từ từ lần qua đó.” Tịch Viễn quay lại dặn A Đức, A Đức gật đầu.

Hai người đến bên cạnh xe, lúc tim A Đức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, Tịch Viễn nói khẽ, “Ơ… không có người.”

A Đức ngạc nhiên nhìn vào trong xe, quả nhiên không có ai!

Không có tài xế, không có Phì Lũ, không có cô gái áo trắng, cũng không có điện thoại của Phì Lũ…

“Xe vừa tắt máy không lâu.” Tịch Viễn kiểm tra một lượt, cúi người mò dưới đất, “Chắc phải có dấu chân.”

Nhưng Tịch Viễn phải thất vọng rồi, mùa hè dày cỏ, muốn tìm dấu chân còn khó hơn lên trời. Bỗng nhớ ra điều gì, Tịch Viễn chà xát mặt đất.

“Làm gì vậy?” A Đức vừa hỏi vừa lấm lét nhìn trái nhìn phải.

“Ngu! Không nghe tiếng gì à?” Tịch Viễn dùng chân cọ đất.

Lần này A Đức nghe ra, tiếng động đó… nghe như tiếng vọng…

“Phía dưới có hầm.” Tịch Viễn khẳng định. Cậu ngồi xổm dùng tay dọn cỏ, tìm được một cái nắp tròn.

“Không phải cống thoát nước hả?” A Đức phát hoảng.

“Thằng ngu! Chỗ này thì làm gì có cống thoát nước? Tao đoán là đường hầm! Dùng nắp cống ngụy trang để lừa mấy đứa như mày đấy!” Tịch Viễn tìm một cục đá chọi xuống lỗ rồi lắng tai nghe.

“Quả nhiên không phải cống ngầm, không có tiếng nước, đá lăn rất xa, hầm rất dài… Tao xuống xem!” Tịch Viễn nói.

A Đức run bắn.

“Mày đừng theo tao, báo cảnh sát mau lên, chạy mấy trăm mét là đến trường rồi, tao nhớ chỗ này gần phòng hiệu trưởng lắm, mày đi đi! Nhanh!” Tịch Viễn dời nắp cống.

Cái lỗ đen ngòm như miệng quái vật chực chờ mồi ăn.

Tịch Viễn thò chân xuống. Nhớ lại những chuyện quái lạ hôm nay, A Đức lắc đầu nguầy nguậy, “Đừng… đại ca, đừng xuống đó một mình, chúng ta cùng đi tìm người đi… không thì em với anh cùng xuống!”


“Mày ngáo à? Chuyện hôm nay chưa đủ kỳ lạ hay sao? Phì Lũ bị người lạ bắt rồi, giờ không đuổi theo thì chờ đến khi nào? Hai đứa xuống lỡ bị tóm cả hai thì sao?” Tịch Viễn trừng A Đức, lát sau, A Đức gật đầu.

Chọi cục đá xác nhận độ cao an toàn xong, Tịch Viễn nhảy xuống.

A Đức nằm ngoài bên nắp cống nhìn theo, nghe Tịch Viễn bảo “xuống rồi” mới yên tâm. Nhưng sau đó nghe Tịch Viễn kinh ngạc hô lên, tim A Đức thót lên cổ!

“Sao thế?” A Đức hỏi vọng xuống.

“Tao… tao tìm thấy Phì Lũ rồi…” Giọng Tịch Viễn run lẩy bẩy.

Không ổn! Chắc chắn là không ổn! Quen biết ba năm, A Đức biết chắc có vấn đề! Giọng Tịch Viễn đang run! Xưa nay chưa bao giờ có chuyện này!

“Phì Lũ ở dưới này…” Tịch Viễn nói, giọng đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng A Đức biết Tịch Viễn chỉ giả vờ! Tịch Viễn đang sợ hãi! Tại sao phải căng thẳng như vậy?

A Đức bỗng nghĩ đến một khả năng, không lẽ Phì Lũ đã… A Đức chợt nhớ điện thoại mình có đèn pin, bèn soi xuống…

Trong ánh đèn lờ mờ, cậu soi thấy một người, là Phì Lũ nằm úp sấp, chỉ thấy một bên má và…

Áo thun của Phì Lũ có vệt đen… là máu à?! A Đức sợ điếng hồn.

“Tim nó không đập, nó… chết rồi.” Giọng Tịch Viễn lộ rõ sự hoảng loạn, cậu bò trong bóng tối.

“Phải báo cảnh sát! Báo cảnh sát!” Tịch Viễn lặp đi lặp lại, không biết là nói với A Đức hay tự trấn an mình.

A Đức cũng luống cuống, vội lia đèn qua hướng Tịch Viễn, nhưng trời tối lại thêm lóng ngóng, mãi mới soi đúng hướng. Ngay lúc chiếu trúng Tịch Viễn, A Đức ngây người, di động tuột tay lọt xuống hố, rơi trúng Tịch Viễn.

Nghe tiếng vật cứng chạm đất, Tịch Viễn “ối” một tiếng, sẵng giọng mắng, “Mày bình tĩnh coi! Đập trúng đầu tao…” A Đức muốn nuốt nước bọt, cổ rung rung cả buổi mà họng vẫn khô khốc.

Cậu biết mình phải thông báo nhưng cơ thể run không kiểm soát, cuống họng không nghe lời mình… phải lên tiếng… nhất định phải nói cho đại ca biết rằng sau lưng…

Ánh trăng ló dạng chiếu xuống A Đức, đồng thời soi cả Phì Lũ dưới hang và bóng người sau lưng Tịch Viễn…

A Đức siết nắm tay, miệng không thể nói, mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống người Tịch Viễn đang cố gắng leo lên. Thứ sau lưng Tịch Viễn cũng theo đó trèo lên…

“Không!” A Đức thét trong lòng, rốt cuộc không chịu nổi mà sập nắp cống lại, liều mạng bò ngược ra xa!

Phải chạy! Chạy khỏi nơi này! Làm thằng chết nhát cũng được! Vong ân bội nghĩa cũng được! Không được đến gần Tịch Viễn! Đó là…

“Ma.”

A Đức đột ngột dừng bước, phía sau cậu có “thứ đó”…

A Đức cứng người như bị điểm huyệt.

Có tiếng bước chân bám sát A Đức như hình với bóng, nó vẫn luôn đi theo từ lúc cậu bỏ chạy.

Không! Có lẽ nó đã đi theo cậu từ lúc cậu và Tịch Viễn vào rừng, từ lúc bắt taxi, thậm chí… từ khi trốn học vào hôm qua.

A Đức nhớ lại giọng con gái gọi theo lúc ấy.

Gọi tên chính xác như vậy, có đúng là bà xử nữ già trong trường không?

Đó có phải giáo viên của trường không? Hay… có phải con người không?

A Đức quay đầu lại, người run lẩy bẩy, mắt nhòe nước.

Dưới trăng, cậu thấy một đôi chân, khi nhìn rõ mặt đối phương, mắt A Đức trợn trừng!

Đối phương mỉm cười với cậu, vung tay lên…

Sau đó…

Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong mắt cậu thiếu niên là vầng trăng lạnh lẽo sắp thu mình vào bóng mây.

Người kia lẳng lặng đứng trong đêm đen, hồi lâu sau mới túm chân xác chết lôi đi xềnh xệch.

“Suýt thì…”

Vầng trăng lại khuất bóng, rừng cây chìm vào màn đêm.

Tịch Viễn cố nạy nắp cống vừa rồi bị A Đức chụp lên, làm cách nào cũng không đẩy ra được.

“Mẹ nó!” Tịch Viễn gồng mình đẩy nắp lên, nhưng chỗ cậu đứng không thể dùng sức. Xác Phì Lũ nằm ngay bên dưới, Tịch Viễn không sợ trời không sợ đất bây giờ cũng bắt đầu hoảng loạn.

Chuyện gì thế này? Chẳng phải chỉ là lẻn đi chơi như mọi khi thôi sao? Tại sao lần này…

“Chết tiệt!” Tịch Viễn nhét được ngón tay vào khe hở nắp cống, từ từ cạy ra. Ngón tay đau nhói nhưng đã tìm thấy hy vọng, nét mặt Tịch Viễn dần dần có sức sống.

Nhất định phải ra ngoài! Bằng không…

Tịch Viễn dời nắp cống ra được khe hở, định thở phào thì…

Đôi mắt!

Một cặp mắt đang lom lom nhìn cậu qua khe hở!

Tịch Viễn đờ người. Thanh niên lạ mặt kia bối rối nhìn xuống hầm…

Cứu… cứu với!

Tịch Viễn chụp tay người đó, người kia giật mình giãy ra.

Cứu tôi! Mau kéo tôi ra khỏi đây!

Tịch Viễn gào thét trong lòng, muốn gọi thành tiếng nhưng…

Ngược sáng, một đôi chân khác xuất hiện sau lưng người kia, sau đó giơ một chân lên, khi Tịch Viễn còn chưa rõ người đến sau muốn làm gì thì phát hiện tay đau buốt! Nắp cống bị nghiến xuống!


Cái nắp nện trúng đầu Tịch Viễn, mắt cậu tối sầm, ngất xỉu!

Chờ khi tỉnh lại, tay Tịch Viễn đau âm ỉ, cậu xòe tay ra, phát hiện chiếc nhẫn ngón út không còn nữa!

Có thứ gì đè trên người cậu…

Tịch Viễn vươn tay ra, vừa chạm trúng vật đó thì rút về như bị điện giật.

Là con người!

Tịch Viễn mở to mắt, song cậu vốn gan dạ, thế là run rẩy sờ mặt người này.

Là A Đức!

Gương mặt quá quen thuộc… Nhận ra người mình, Tịch Viễn sờ soạng A Đức, tay siết thành nắm! Tại sao lại như vậy?! Chúng ta đã làm gì sai?

Tịch Viễn ngồi ngây ra.

Sau lưng là xác Phì Lũ, trên người là xác A Đức vẫn còn chút hơi ấm.

Tối hôm trước còn vui vẻ trốn học, còn bàn nhau lần sau trốn vào lúc nào, vậy mà mới qua mấy tiếng, hai người bạn đã thành thi thể!

Chúng ta đã làm gì sai?

Bên tay chợt có cái gì rung lên, Tịch Viễn giật mình né theo phản xạ, màn hình điện thoại hắt ra ánh sáng.

Là điện thoại của A Đức.

Tịch Viễn nhớ ra điều gì, bèn chụp lấy di động, quả nhiên có tin nhắn!

[Còn 10 phút.]

Tịch Viễn trừng mắt nhìn tin nhắn trên màn hình.

Cậu thở hổn hển, tay bắt đầu run, dáng vẻ muốn nói lại thôi của Phì Lũ và A Đức tái hiện trước mắt.

Tịch Viễn mở những tin nhắn trước.

[Trò chơi chưa kết thúc, còn một người…]

[Còn 30 phút để bắt tớ.]

[Còn 10 phút.]

Tim Tịch Viễn nảy thình thịch, vang đến mức như muốn phá toang lồng ngực.

Bây giờ là 3 giờ 5 phút sáng.

Thời gian kết thúc là 3 giờ 15 sao?

Hình như cậu đã nghe con số này ở đâu rồi… Tịch Viễn vắt óc nghĩ, đúng là từng nghe ở đâu… ở đâu nhỉ? Đầu óc Tịch Viễn rối bời, chẳng thể suy nghĩ được gì.

Kết thúc… kết thúc cái gì? Phì Lũ và A Đức đã chết, chẳng lẽ cái chết chính là kết thúc?

Thế thì chỉ mười phút nữa cậu cũng sẽ “chết” sao?

Không!

Tịch Viễn ôm đầu, di động dưới chân lại rung lên!

[Còn 5 phút, nếu không tìm thấy tớ, tớ sẽ đến tìm cậu.]

Đây là tin nhắn dài nhất, cũng mang đến nỗi khủng hoảng nặng nề nhất.

Không! Nhất định phải tìm cách, kẻ đó…

Chờ đã! Đây là số của Phì Lũ mà! Là kẻ đó gửi cho cậu à?

Là kẻ đã giết Phì Lũ và A Đức… Tịch Viễn bỗng nghĩ ra điều gì, cậu đẩy xác A Đức ra, lần mò đến chỗ xác Phì Lũ.

Điện thoại… điện thoại…

Tịch Viễn không biết mình đang làm gì, làm gì có mà tìm cơ chứ? Nếu điện thoại của Phì Lũ có ở đây thì làm sao cậu nhận được tin nhắn.

Tịch Viễn không biết tại sao mình hành động như vậy, dường như không làm gì đó thì cậu không thể bình tĩnh nổi, nhưng…

Lúc mò được vật cứng hình chữ nhật dưới người Phì Lũ, Tịch Viễn chết sững.

Chiếc điện thoại phát ra ánh sáng mờ, từng con chữ lần lượt hiện lên…

[Một…

phút

đếm

ngược.]

Cậu không hề đụng vào điện thoại, nó tự soạn tin nhắn. Sau đó điện thoại của A Đức rung lên, Tịch Viễn ngơ ngác nhìn.

[Một phút đếm ngược.]

Cậu không cần đọc cũng biết nội dung tin nhắn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tịch Viễn phát rồ.

Trên đời làm gì có ma, từ bé cậu đã tự nhủ như vậy! Người chết là hết, chết rồi sẽ thành cái xác, như Phì Lũ và A Đức vậy, ma ở đâu ra chứ? Sao có thể…

Một phút…


Còn một phút trước khi chết ư? Cậu thậm chí không hiểu tại sao mình phải “chết”! Cậu không thể nào chết một cách bất minh như vậy!

Chờ đã! Tịch Viễn sực nhớ một chuyện, hai tay ôm đầu thả lỏng…

Kết thúc… có đúng là chỉ việc chấm dứt sinh mệnh không?

Nếu con ma này muốn giết cậu thì cứ trực tiếp đến giết, cần gì phải chơi đùa… Phải rồi!

“Chơi?”

Tịch Viễn lấy di động của A Đức, mở lại tin nhắn đầu tiên.

[Trò chơi chưa kết thúc, còn một người…]

Đúng là nó! Là “trò chơi”!

Một phút ý chỉ thời gian kết thúc trò chơi chứ không phải sinh mệnh của cậu!

Trò chơi à? Là trò hôm nay cậu đã chơi trong phòng game? Không! Không phải!

Tịch Viễn nhớ lại trò chơi bắt quỷ với lũ trẻ ở công viên.

“Hình như còn một đứa chưa bắt được…” Lúc đó A Đức đã nói thế.

Ai nhỉ?

Tịch Viễn bỗng nghĩ đến thằng bé mặt mày đen thui trốn dưới gầm ghế.

Là nó!

Gương mặt một người khác hiện lên trong đầu Tịch Viễn…

Đó là thằng bé đã nhường ghế cho cậu trên tàu điện ngầm. Cậu là người lớn, tại sao thằng bé lại nhường chỗ cho cậu? Thường thì người ta chỉ nhường chỗ cho người già, phụ nữ có thai và… mang theo trẻ con…

Cậu chắc chắn không thuộc hai trường hợp đầu, vậy là…

Tịch Viễn chợt nhớ hành động kỳ lạ của thằng bé lúc trên tàu và khi nó vẫy tay với cậu sau khi xuống tàu.

Cái vẫy tay đó… Tịch Viễn tự dựng lên khung cảnh hãi hùng, lúc đó, bên cạnh cậu đã có một đứa trẻ vẫy tay với thằng bé ngoài cửa sổ…

Tịch Viễn bừng tỉnh, giờ cậu đã hiểu hành động bịt mắt mẹ của thằng bé có nghĩa gì.

Thời gian trên điện thoại còn năm giây!

Năm…

Tịch Viễn đưa tay lên.

Bốn…

Cậu áp hai tay lên mắt.

Ba…

Nuốt từng ngụm nước bọt.

Hai…

“Bắt được rồi.” Tịch Viễn khẽ nói.

Một.

“Hì hì.”

Giây cuối cùng, có tiếng cười của trẻ con lanh lảnh bên tai, đôi tay bịt mắt Tịch Viễn không phải tay cậu, mà là đôi tay lạnh buốt của đứa trẻ.

Lúc gỡ bàn tay nhỏ xuống, Tịch Viễn bắt gặp đôi mắt tròn xoe, y hệt đôi mắt của thằng bé trốn dưới gầm ghế, gương mặt đen nhẻm, chỉ thấy mỗi hai con mắt đen trắng rõ ràng.

Đúng, không phải Tịch Viễn không thấy nó mà do cậu đã bị bịt mắt…

Thật thông minh, trốn ngay trên người cậu là cách khó bị phát hiện nhất.

“Hì hì…”

Trong tiếng cười trong vắt, Tịch Viễn nhắm mắt, bàn tay cầm tay nó cũng buông lỏng, cậu ngã ngửa về phía sau, nằm chính giữa Phì Lũ và A Đức.