Vong Linh Ma Pháp Sư

Quyển 1 - Chương 29: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (4)




Trên đỉnh núi thứ ba ngày hôm sau. 

- Nói lại, đọc to lên!

- Cơ thể người có… h..hai mươi… đường… kinh mạch gồm mười …hai đường… chính kinh… và tám kỳ kinh bát mạch…. là nhâm mạch,… đốc mạch, trùng mạch…, đái mạch, âm…. khiêu…. mạch, dương… khiêu, âm duy và dương… duy!

- Đọc lại! 

- Cơ…cơ….thể…..Sư…sư phụ, hôm nay lạnh…quá, để…để hôm khác…

- ĐỌC LẠI!

- Như…ng đệ…tử….lạnh….

- ĐỌC LẠI!

- Hắt xì! 

Sất Vân Long hắt xì đến mức gập cả người lại, cảm giác như thể lục phủ ngũ tạng vừa bắn hết ra ngoài. Vừa ngừng lại, hai hàm răng lại không tự chủ được va lập cập vào nhau, dù cố thế nào cũng không dừng lại được. 

- Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, chút lạnh cỏn con này đã tính là gì!? 

- Đệ…tử…không….cần làm…nam tử hán!

- Mới thế này đã không chịu được, sau này ngươi làm sao vượt qua Cửu Môn!? 

Phân nhánh thứ nhất của Độc Công là cải tố cơ thể, bách độc bất xâm. Theo như công pháp, muốn đạt được thể trạng như thế, người tu luyện phải vượt qua được chín cổng gọi là Cửu Môn. Vượt qua chín cổng coi như luyện thành phân nhánh thứ nhất, cơ thể chống mọi loại độc trên thế gian. 

Thế nhưng, ngay cả người sáng tạo ra Độc Công cũng mới chỉ vượt qua Đệ Ngũ Môn, tức là cổng thứ năm trong số tổng chín cổng. Những cổng còn lại, y chưa hề vượt qua, chỉ dựa vào sở học, kinh nghiệm cả đời mà viết ra công pháp các tầng trên. 

Còn đại sư phụ hắn Liễu Y, năm nay đã gần ngàn tuổi, tu luyện Độc Công gần ba mươi năm. Nghe nhị sư phụ nói, đại sư phụ hắn đã từng lập lời thề sẽ không rời khỏi Thất Tuyết Liên Sơn cho đến khi chết, còn nguyên nhân tại sao thì nhị sư phụ không nói. 

- Đến người còn không vượt qua được cả chín cổng, làm sao đệ tử vượt qua được chứ!?

- Ta không làm được đâu có nghĩa là con cũng không làm được? Ta nói trước cho con biết, muốn giải trừ tận gốc Đoạt Mệnh Độc, ít nhất cũng phải vượt qua Đệ Ngũ Môn! Con có thời hạn mười năm. Sau mười năm, nếu Độc Công của con không thể đột phá, chết là cái chắc!

- Thực ra chết cũng chẳng sao, dù sao kiếp này đệ tử sống cũng chẳng có mục đích gì. 

Trước đây lúc còn ở Vân phủ hắn sống vô tư lự, vốn không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc. Bản thân hắn lại thích chơi bời, lêu lổng, cả ngày chỉ đi gây chuyện với người khác, chẳng chút để ý đến công danh lợi lộc. Đến khi gặp Phi Nguyệt, hắn mới thấy cuộc sống của mình có chút thay đổi. Nàng rời đi, nàng nói nàng muốn hắn thay đổi, hắn liền thay đổi. Hắn cố gắng từng chút, từng chút một để trở thành người mà nàng có thể dựa vào. Thế rồi, hắn lại được Đinh Hoàng ban hôn. Hoàng mệnh khó tránh, mà hắn cũng không muốn làm phật ý phụ mẫu. Thành hôn rồi, hắn lại nhận được tin Phi Nguyệt đã chết. Sau đó, thân phận hắn trong phút chốc lại trở thành tiểu thiếu chủ Sất Vân gia. Phi Nguyệt không còn, Vân phủ cũng không còn, hắn cứ thế sống một cuộc sống vô nghĩa ở Sất Vân phủ, ai nói gì thì làm nấy. 

Đại sư phụ dường như không bị bất ngờ trước câu nói này của hắn, thong dong ngồi xuống nền tuyết bên cạnh hắn, nói:

- Vậy bây giờ tự đặt cho mình một mục đích đi. 

Hắn ngẩn người nhìn bà. 

- Đâu phải ai sống trên đời cũng vì điều gì đó? Họ chỉ sống vì họ muốn sống, thế thôi. Thế nhưng, mỗi người lại có một hoàn cảnh riêng. Nhưng dẫu thế nào, một khi đã dấn thân vào thế giới ma pháp thì không thể quay đầu được nữa. Con muốn rút lui, nhưng người khác có để con toại nguyện không? Chỉ có trở thành cường giả, con mới làm được những điều mình muốn!

- Đệ tử cũng không luyến tiếc gì cuộc sống hiện tại. 

- Sao ta lại nhận một đứa đệ tử như ngươi nhỉ!? 

Hắn trầm ngâm, đột nhiên hỏi ngược lại bà:

- Sư phụ, mục đích sống của người là gì? 

- Ta à? 

Bà ngửa mặt lên trời một lúc lâu, rồi đột nhiên nở một nụ cười ấm áp:

- Tìm lại hài tử của ta. 

Hắn ngạc nhiên nhìn bà. 

- Có gì đáng ngạc nhiên sao? Kẻ yếu bị ức hiếp, đây là điều hiển nhiên. Chỉ trách bản thân ta quá mức nhu nhược, ngay cả hài tử của mình cũng không bảo vệ được. 

- Sư phụ, hài tử của người là nam hay nữ? 

- Là một nữ hài tử. Lần cuối cùng ta nhìn thấy nó, nó mới ba ngày tuổi. 

Bà cúi mặt, ánh mắt nhìn vào vô định, nét mặt đượm buồn. 

- Vậy sao người không đi tìm tỷ ấy mà lại ở lại nơi đây?

Liễu Y nhìn hắn hồi lâu, thở dài. 

- Nói cho con biết cũng chẳng sao. Nhưng trước tiên, ta muốn con hứa với ta một chuyện. 

- Chuyện gì vậy sư phụ?

- Sau khi có được tin tức của nó từ Diên Minh, con nhất định phải giúp ta tìm lại nó, được không? 

Thì ra, tiểu Phi Phi mà Diên Minh nhắc đến trước đó lại chính là hài tử của đại sư phụ hắn Liễu Y. Hèn gì nhị sư phụ hắn lại đáp ứng cuộc thương lượng với Diên Minh. 

- Được, con hứa với người. 

Bà chống hai tay ra sau lưng, tưởng như hồi tưởng về quá khứ, chậm rãi kể:

- Người ta tu luyện ma pháp một là để có được quyền lực, địa vị, hai là muốn kéo dài thọ mệnh. Ta cũng vậy. Còn nhớ năm đó phụ mẫu ta mất vì bệnh dịch, ta và Y nhi lưu lạc đến chốn kinh thành xa hoa, không ngờ lại lọt vào nhãn quang của một ma pháp sư. Ông đưa bọn ta về môn phái, định nhận bọn ta làm đệ tử, nhưng bái sư chưa thành thì môn phái đó đã bị đệ nhất sát thủ thời bấy giờ đồ sát.

- Đệ nhất sát thủ đó…chính là thái sư thúc tổ sao? 

Nhị sư phụ từng nói, thái sư thúc tổ trước kia giết người không chớp mắt, là một đẳng cấp sát thủ. 

- Phải. Không hiểu vì sao lúc đó thiện tính trong sư phụ lại trỗi dậy, không những tha mạng cho hai đứa trẻ là ta và Y nhi mà còn nhận bọn ta làm đệ tử, truyền dạy ma pháp. Mãi sau này ta mới biết, thì ra là sư phụ nhận ra Y nhi có Thần Hư chi thể, lại thấy bọn ta gắn kết với nhau nên mới thu nhận cả hai. Sư phụ thời đó vẫn là sát thủ, hàng ngày giết không biết bao nhiêu cường giả, tất cả đều đem cho Y nhi tế luyện khô lâu. Đợi Y nhi có được hắc ám, quang minh khô lâu, người lại truyền cho Y nhi toàn bộ sở học cả đời của người. Còn ta, ta tuy không có Thần Hư Chi Thể nhưng lại may mắn có được thiên phú về hắc ám ma pháp nên vẫn được sư phụ truyền dạy ma pháp và một ít y thuật. Dẫu vậy, ta cũng chỉ là phàm linh căn, vĩnh viễn không thể so sánh được với người khác, trải qua gần chục năm dưới sự dạy dỗ của sư phụ cũng chỉ dừng lại ở Đại Ma Pháp Sư cấp bảy. Ta chán nản, bỏ đi du ngoạn, không ngờ lại gặp được cơ duyên ăn được Vạn Thọ đan, kéo dài tuổi thọ đến mấy ngàn năm. Lúc đó ta nghĩ, ông trời không cho ta thiên phú nhưng lại cho ta thời gian nên lại quay lại, dốc sức tu luyện. Đến tám năm sau thì Y nhi tham gia nghi lễ Kế Thừa, đáng tiếc là nó không được kế thừa thần lực mà chỉ có thể trở thành tam hộ vệ. Sư phụ lần nữa trở thành Thất Song Thần, cùng các Chủ Thần lúc bấy giờ bắt đầu phân chia lại lãnh địa. Còn ta và Y nhi cùng nhau ngao du tứ hải. Y nhi tuy không có Vạn Thọ đan nhưng lại là Thánh Chủ, thọ mệnh hơn ngàn năm. Ta cùng nó đi đây đi đó suốt mấy trăm năm, trải qua không biết bao nhiêu chuyện. Về sau, đúng là ai cũng không ngờ một nữ nhân đã mấy trăm tuổi như ta lại mê luyến Âu Dương Chính Phong – hậu nhân của Âu Dương gia. Ban đầu, hắn không nói cho ta biết hắn là ai, ta cũng không nói cho hắn biết ta là ai. Hai người chúng ta cứ thế ở bên nhau hai năm. Đến lúc ta có mang, hắn mới nói cho ta thân phận thực của hắn, rằng hắn đã có phu nhân, rồi bỏ mặc ta, chạy trốn. Hắn đi, nhưng phu nhân của hắn lại đến tìm ta, sống chết đòi giết đứa bé trong bụng ta. Sư phụ lúc đó đã bặt vô âm tín, Y nhi có việc phải giải quyết nên ta chỉ có một mình, vật vã chống chọi với thiên binh vạn mã từ Âu Dương gia! Ngày ta sinh đứa bé, ả đàn bà đó không hiểu tại sao lại biết được nơi ở của ta, đến tận nơi truy lùng, cướp đứa bé từ tay ta. Y nhi lúc đó đột nhiên xuất hiện, cứu được ta một mạng nhưng không thể cướp lại đứa bé. Ả không giết được ta, lại biết ta là đệ tử của Thất Song Thần, sợ uy danh của sư phụ nên hạ nước, yêu cầu ta phải lên Thất Liên Tuyết Sơn, cả đời vĩnh viễn không được rời khỏi đây nửa bước, nếu không, ả sẽ giết hài tử của ta. Ả rời khỏi, còn ta và Y nhi đến ngọn núi này. Ta nhớ tới cuốn công pháp Độc Công có được trong sơn động ngày trước vô tình nhặt được, vì muốn báo thù nên đã tu luyện nó. Ta tu luyện Độc Công mười năm thì vượt qua Đệ Tứ Môn. Sau này, ta lại nhận hai đứa trẻ họ Lý có thể chất tốt làm đồ đệ, truyền Độc Công cho chúng, hy vọng sau này chúng có thể giúp ta trả thù, đồng thời tìm lại nữ nhi của ta. Hai huynh đệ nó dùng bảy năm thời gian, tu luyện Độc Công vượt qua cả ta là Độc Sư, chạm đến Đệ Ngũ Môn trong truyền thuyết. Đáng tiếc, vượt cấp thất bại, bị công pháp phản phệ, cả hai đứa nó cùng lúc rơi vào cảnh sống dở chết dở, buộc phải dựa vào tinh huyết của người khác để duy trì sự sống. Mà ở trên Thất Tuyết Liên Sơn, ngoài sư phụ là ta ra cũng chỉ còn thái sư thúc tổ Dương Hoa cùng hai sư thúc là Liễu Y và Sất Vân Doanh. Thái sư thúc tổ Dương Hoa là Thất Song Thần, tuy giờ đã quy ẩn nhưng năm xưa đã từng giết qua không ít người, chưa một lần thất bại. Sư thúc Liễu Y là Thánh Chủ đời thứ hai mươi tư, trên tay nắm giữ không dưới mười khô lâu có tu vi Pháp Thần, tuyệt không thể động vào. Còn có sư thúc Sất Vân là nữ nhi duy nhất của Nhất Thông Thần Đoan Mộc Nhan và Lục Hỏa Thần Sất Vân Kiệt, cho bọn chúng mười mạng chúng cũng không dám động vào. Vậy nên, huynh đệ nó cuối cùng chọn hạ độc thủ ta là sư phụ của chúng, hút tinh huyết của ta suốt một ngày liền. Lúc sư phụ phát hiện ra ta, hai đứa nó đã rời khỏi, mà ta lại rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, may mắn nên mới sống sót. Huynh đệ Lý gia sau khi rời khỏi Thất Tuyết Liên Sơn liền tự xưng Tử Độc Nhị Vương, đi khắp nơi bắt người sống để hút tinh huyết, sau lại hành hạ người ta đến chết, chẳng mấy chốc đã thành đối tượng bị truy lùng khắp cả đại lục. Các ma pháp sư, chiến sĩ thay nhau nhận nhiệm vụ giết Tử Độc Nhị Vương nhưng chẳng một ai thành công, tất cả đều bị hai huynh đệ nó họ hành hạ bằng độc đến chết. Từ đó, cái tên Tử Độc Nhị Vương và Độc Công cùng lúc vang danh thiên hạ. 

Bà kể xong thì thở dài lần nữa, cười khổ nói:

- Vậy nên, thù của ta vẫn chưa báo được mà nữ nhi thì cũng chẳng thấy. 

Hắn nghe đại sư phụ kể chuyện, không nhịn được lẩm bẩm:

- Lại là Âu Dương gia…

Âu Dương gia chính là đầu sỏ hạ Đoạt Mệnh Độc vào người hắn, sao hắn quên được cơ chứ? 

- Vi sư quên mất, Âu Dương gia cũng có thù với Sất Vân gia của ngươi. Chắc là ngươi ghét họ từ bé rồi nhỉ? Cũng đỡ mất công ta khiến ngươi ghét chúng. 

- Thực ra đệ tử từ bé không sống ở Sất Vân gia, cho nên…

- Ngươi không phải là tiểu thiếu chủ Sất vân gia sao, sao lại không sống ở Sất Vân gia!?

- Thực ra, chuyện là thế này…

Thế là, Sất Vân Long lại ngồi kể cho sư phụ nghe về cuộc đời hắn. 

Hắn đem đầu đuôi câu chuyện kể lại xong, ngạc nhiên hỏi:

- Cô cô đệ tử không nói cho người chuyện này sao?

- Doanh Doanh ấy hả? Nó đi theo sư phụ từ lúc mới có hai, ba tuổi, trước nay rất ít khi trở về Sất Vân phủ, có khi đến nó cũng chẳng biết chuyện này. 

- Ngay từ lúc ba tuổi cô cô đệ tử đã đi theo thái sư thúc tổ!? 

- Ừ. Nghe sư phụ kể năm xưa có một tuyệt thế cao thủ đột nhiên xuất hiện, đánh bị thương cả Bát Thú Thần, khiến người đời kinh hãi. Các vị chủ thần đã quyết định tụ hợp lại, cùng nhau đàm luận cách giải quyết chuyện này. Lúc đó Nhất Thông Thần lại đem theo Doanh Doanh mới ba tuổi cùng đến. Doanh Doanh vừa nhìn thấy sư phụ liền chạy theo, nhất quyết không rời, sư phụ thấy thế liền nhận nó làm đệ tử, mà Nhất Thông Thần cũng yên tâm giao nó cho sư phụ. Thế là Doanh Doanh đi theo sư phụ từ đó. 

- Vậy cô cô đệ tử tu luyện dạng ma pháp gì vậy? Hắc ám hay quang minh?

- Nó á? Băng hệ.

- Ơ? 

- Kể cũng lạ, người ta trước nay đa phần chỉ nhận đệ tử có cùng thiên phú ma pháp với mình, rõ ràng sư phụ biết Doanh Doanh không có thiên phú về hắc ám, quang minh nhưng vẫn nhận nó làm đệ tử, hơn nữa còn tốn không ít công sức thu thập các loại băng hệ công pháp khác nhau. Hầy, thật không hiểu lão nhân gia người nghĩ gì.