Vọng Khâu

Chương 4




Edit: Cháo

Tinh lực của con sói con này quả thật quá dồi dào.

Rõ ràng trước khi đi làm Hạ Thanh Lâm đã mang nó ra ngoài chơi hơn nửa tiếng rồi, nhưng đến khi cậu tan làm về nhà, tất cả những thứ có thể di chuyển được trong nhà thì đều bị xê dịch qua một lần.

Khâu Khâu không giày vò cái áo khoác lông vũ của Hạ Thanh Lâm nữa, nhưng thảm trải sàn của cậu giờ toàn là nước miếng của nó, rõ ràng chỉ lớn cái dép lê một chút thôi mà nó lại có thể kéo lệch cả cái thảm trải dưới bàn trà đi được.

Hạ Thanh Lâm sầm mặt ném cả nó và thảm vào phòng tắm, đóng cửa kính lại, để nó tự kiểm điểm ở bên trong.

Lúc này Khâu Khâu mới biết mình mắc lỗi lớn, cúi đầu rúc vào cạnh cái thảm to hơn nó gấp mấy lần, bộ lông xám nâu rối tung khiến nó trông như một con chó hoang thiếu dinh dưỡng, dáng vẻ hèn mọn kia thấy mà thương, Hạ Thanh Lâm biết nó giả bộ, nhưng qua một lúc vẫn mềm lòng, kéo cửa kính ôm nó ra, giọng điệu hòa hoãn dạy dỗ nó: “Sau này không được phép cắn thảm nữa, biết chưa?”

“Vâng.” Nó ngoan ngoãn nói xong thì xoay người chui vào lòng Hạ Thanh Lâm.

“Khâu Khâu này, tao tắm cho mày nhé, được không?”

Khâu Khâu nghe vậy mà nhìn Hạ Thanh Lâm mấy giây, sau đó mới gật đầu.

“Sao vậy?” Hạ Thanh Lâm cầm một cái chậu nhựa ra, vừa mở nước vừa hỏi nó.

Khâu Khâu kề sát chân Hạ Thanh Lâm, nhìn vòi hoa sen phun ra dòng nước nóng hổi, ỉu xìu nói: “Cha à, lần trước cha tắm cho con, cũng đã lâu thật lâu lắm rồi.”

“Bao lâu cơ?”

Khâu Khâu đếm đếm móng vuốt, “Ba trăm năm trước.”

“Cái gì?!”

Hạ Thanh Lâm sợ đến nỗi làm rơi vòi hoa sen xuống đất, dòng nước vừa vặn chiếu thẳng về phía Khâu Khâu, trong nháy mắt xối ướt cả người nó, Khâu Khâu lắc lắc lông, nhảy vào ngực Hạ Thanh Lâm, oán giận nói: “Cha, sao cha không nhớ gì cả thế?”

“Tao, tao phải nhớ gì đây?”

Khâu Khâu không thích nước, nó chổng mông, chôn mặt trong lòng Hạ Thanh Lâm, buồn bã nói: “Cha đã nói sẽ không quên con và lão đại, kết quả cha lại quên sạch sành sanh, thật đáng ghét.”

Hạ Thanh Lâm hỏi tiếp thì nó không nói nữa, lại trưng cái mặt cáu kỉnh ra, nhảy vào chậu ngồi xuống quay lưng về phía Hạ Thanh Lâm, Hạ Thanh Lâm chuyển đầu vòi sen sang chế độ phun sương, dùng tay nhẹ nhàng xoa lông cho nó, lông nó dường như đã lâu lắm rồi không được chăm sóc, lông xám lông nâu mọc loạn không theo quy tắc nào cả, trông đúng không khác gì chó hoang, Hạ Thanh Lâm chưa kịp mua sữa tắm cho thú cưng, không thể làm gì khác hơn đành dùng sữa tắm hương chanh của mình, pha vào nước đánh bọt lên rồi mới xoa lên lông nó.

“Thơm quá thơm quá rồi, mất hết mùi sói rồi.” Khâu Khâu lại bắt đầu than phiền.

Hạ Thanh Lâm dừng lại, “Mùi?”

“Đúng vậy, mùi rất quan trọng, con dựa vào mùi mới tìm được cha đấy.”

Hạ Thanh Lâm nâng cánh tay mình lên ngửi một cái, “Trên người tao có mùi gì?”

“Mùi của lão đại đó!”

Khâu Khâu nói xong, bỗng dùng móng nhỏ vỗ nước một cái, tức giận bất bình nói: “Tự ảnh đến tìm cha thì được, lại không cho phép con đến, còn đáng ghét hơn!”

Có cái gì đó đang ngày càng trở nên rõ ràng, hiện lên sống động.

Lời nói của Khâu Khâu khiến Hạ Thanh Lâm rơi vào hoảng hốt, mọi thứ không thật chút nào, cái chuyện sói biết nói này thật sự quá ảo, nhưng nó lại chân thật rõ ràng ở ngay trước mắt Hạ Thanh Lâm, da thịt ấm áp có mạch đập, tiếng sói tru là thật, ánh mắt cũng là thật, ghế sopha bị làm loạn là thật, áo lông vũ bị cắn hỏng cũng là thật.

Tất cả những thứ này rốt cục có liên quan như thế nào đến Hạ Thanh Lâm? Lão đại đến tột cùng là ai?

Hạ Thanh Lâm vừa muốn hỏi thêm, nhưng Khâu Khâu lại hắt hơi một cái, cậu đưa tay vào chậu nước, thì ra nước đã nguội rồi, cậu chỉ có thể mở lại vòi hoa sen, tiếp tục tắm cho Khâu Khâu, sau khi tắm xong, Hạ Thanh Lâm dùng một cái khăn lông cũ bọc nó lại rồi đi lấy máy sấy tóc.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Lâm nuôi thú cưng, trước đấy cũng không ngâm cứu gì cả, nhưng mọi thứ dường như đều rất quen thuộc, cứ như kiếp trước đã từng chăm sóc nó như vậy rồi.

Làm xong mọi việc, Hạ Thanh Lâm cuối cùng cũng được nằm lên giường, tóm lấy sói cục cưng đang mơ màng buồn ngủ, ép nó nói rõ đầu đuôi mọi chuyện ra, Khâu Khâu biết mình không thoát được, bắt đầu chơi xấu giả bộ ngủ, nhắm mắt chen vào lòng Hạ Thanh Lâm, Hạ Thanh Lâm xốc nó lên hù dọa: “Nhanh, nói rõ ra, không thì tao ném mày đi đấy.”

Khâu Khâu bất đắc dĩ mở mắt ra, giơ móng nhỏ, cào cào cổ áo ngủ của Hạ Thanh Lâm, “Cha, chỗ này của cha có một dấu răng, đúng không?”

Hạ Thanh Lâm sửng sốt, đầu vai trái của cậu quả thật có một vết bớt tựa dấu răng, từ lúc sinh ra đã có rồi, nó vốn có màu nâu nhạt, càng lớn màu sắc càng đậm diện tích cũng ngày càng lớn, Hạ Thanh Lâm từng đến viện khám, bác sĩ nói nó là vết bớt, chẳng qua hình dạng trông rất giống dấu răng, bác sĩ còn nói đùa với cậu: Nói không chừng là do bạn gái kiếp trước của Hạ Thanh Lâm cắn ra.

“Đó là lão đại —“

Khâu Khâu mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lại sau đó không phát ra âm thanh nào nữa, cả người giống như bị đóng băng, con ngươi màu xanh lục đột nhiên phóng đại, rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ, Hạ Thanh Lâm bị dáng vẻ của nó hù dọa, không dám nói lời nào cũng không dám sờ nó, ngay lúc đó, chuông cửa reo lên.

Hạ Thanh Lâm sợ đến giật mình một cái, nhưng nhanh chóng giữ vững hô hấp, vén chăn lên đắp lại cho Khâu Khâu, sau đó lấy hết dũng khí xuống giường đi mở cửa.

Lúc sắp tới cửa, Hạ Thanh Lâm hỏi: “Ai thế?”

Không có ai trả lời, Hạ Thanh Lâm cảnh giác đi tới cửa, nhìn ra ngoài từ mắt mèo, chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn vẻ mặt lạnh băng, dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Thanh Lâm, hắn đột nhiên ngước mắt nhìn vào cậu, rõ ràng cách một cánh cửa, nhưng Hạ Thanh Lâm vẫn bị cảm giác áp bách do ánh mắt kia mang lại làm cho khiếp sợ lui về một bước.

Cậu nắm lấy tay nắm cửa kim loại theo bản năng, từ từ mở cửa chống trộm ra, người nọ vẫn không nhúc nhích đứng im ở chỗ cũ.

“Có chuyện gì sao?” Hạ Thanh Lâm hỏi.

Giọng nói của người kia còn lạnh hơn cả vẻ mặt của hắn, hắn nói: “Tôi tới tìm chó của tôi, nó chạy loạn đến nơi này, làm phiền cậu rồi.”