Hồng Tuyến mỉm cười, đoạt lại điếu thuốc lá trên tay Tô Dã, qua nửa ngày mới rút bật lửa ra từ trong túi, vừa châm vừa nói: ''Ngoại trừ cậu ra thì chị còn có thể nhìn thấy gì nữa? Hay cậu nghĩ chị có thể nhìn được gì khác?''
Tô Dã nhíu mày càng sâu: ''Em cho rằng chị...''
''Đừng suốt ngày cho rằng nữa.'' Cô không kiên nhẫn cắt lời cậu, hơi cười nhạo: ''Tiểu tử cậu không phải rất khí phách hay sao, nói đi là không trở về mà? Không đủ tiền rồi quay lại xin chị mua vé hả?''
Tô Dã ỉu xìu: ''Em lo lắng cho chị được chưa? Chị có biết cho công ty thuốc lá Bách Thảo chị đến bị người ta nói là ăn thịt người hay không?''
Hồng Tuyến rít một hơi thuốc, nhướng nhướng chân mày: ''Ai nói?''
''Một gã điên. Bất quá hiện tại chị không sao hết, gã ta chỉ nói hươu nói vượn mà thôi.'' Tô Dã cười cười.
Hồng Tuyến lại giống như phát hiện kho báu, tiếp tục hỏi: ''Gã ta ở đâu?''
Tô Dã bị cô dọa, nói lắp bắp: ''Ở ngoài khách sạn, tiếp tân quầy nói gã ta hay đi lang thang gần đó. Chị, có chuyện gì sao? Phát sinh cái gì rồi?''
Cô trầm mặc một lúc lâu.
''Tô Dã, nói thật với cậu, chị nghi công ty Bách Thảo thực hiện giao dịch phi pháp.''
Tô Dã tựa vào ghế ngồi, mắt lóe sáng: ''Ý chị là lô hàng kia?''
Cô gật đầu.
Không chỉ như vậy. Người bên bến tàu nói lần cập bến nào của công ty Bách Thảo cũng bị mất hàng hóa, tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên.
Trở lại khách sạn, gần bồn hoa phía ngoài sảnh, gã điên nọ đang ngồi xổm, miệng không ngừng lẩm bẩm, không biết nói cái gì.
Hồng Tuyến cùng Tô Dã đi qua đó.
''Chú ơi, trước kia chú từng làm việc tại công ty Bách Thảo à?'' Hồng Tuyến mở miệng hỏi thẳng.
Gã gật đầu, sau đó liền lộ sắc mặt hoảng sợ, rồi điên cuồng lắc đầu: ''Tôi không biết, tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết!''
Hồng Tuyến vội vàng trấn an gã. Đã lâu gã chưa thay quần áo, trên người bốc mùi chua lòe, cô hơi buồn nôn.
Gã điên rồi, hoàn toàn điên dại. Nhưng mà, người điên thường không ngốc.
Gã tên Lưu Bạch Kiều, một trong những nhân viên đầu tiên tại công ty Bách Thảo. Là một nhân viên kỳ cựu, chứng kiến quá trình trưởng thành và vươn mình của công ty, bây giờ lưu lạc xó này, cũng thật khiến người ta thổn thức.
Ngoại trừ tên mình, Lưu Bạch Kiều không nói gì thêm. Hiển nhiên, lúc thần trí gã còn tỉnh táo đã bị người ta uy hiếp, khiến gã cả đời không thể nào tiết lộ một chuyện nào đó.
Cho nên, gã điên vô cùng ''đúng lúc''.
Nhìn Lưu Bạch Kiều không ngừng lẩm bẩm ''ăn thịt người'', Hồng Tuyến từ bỏ, khó mà từ trên gã ta tìm ra manh mối gì. Nhưng ít nhất cô cũng có thể xác định rằng công ty vẻ ngoài ngăn nắp, sạch sẽ kia đang che giấu một bí mật.
Điều đầu tiên Hồng Tuyến làm sau khi trở về khách sạn là an ủi Miki, chạy đi chạy lại cả ngày con bé có chút không vui. Miki là ma, không thấy mệt, nhưng cô thì có.
Cô ngã ra giường, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ bỗng bị tiếng đập cửa gấp gáp đánh thức.
Hồng Tuyến mắng vài câu trong lòng, sau đó không mấy tình nguyện mà ra mở cửa.
Nhìn thấy người đến là Thẩm Nhược, cô theo bản năng đóng cửa lại, nhưng anh nhanh tay chặn được.
''Anh đến đây làm gì?'' Hồng Tuyến hạ giọng, căm tức nhìn Thẩm Nhược.
Tiêu Nhã ơi là Tiêu Nhã, cô mau mở to mắt lên nhìn cho kĩ, rõ ràng là người đàn ông này tự tìm đến tôi mà!
Thẩm Nhược đen mặt, lúc trước anh cũng đã nghĩ kĩ rồi, những chuyện trong quá khứ, nếu đã không giấu được thì cứ thẳng thắn.
''Hồng Tuyến, em phải tin tôi, tôi không có bất cứ quan hệ gì với Tiêu Nhã.'' Trong mắt anh một mảnh thâm trầm.
Ai thèm quan tâm anh cùng Tiêu Nhã có quan hệ hay không, bà đây ở bên anh đến mạng cũng không còn, đâu rảnh để quan tâm tình sử phong lưu của anh làm gì!
Thẩm Nhược bước vào phòng, khóa trái cửa. Động tác này làm Hồng Tuyến không khỏi lùi về sau mấy bước.
''Hồng Tuyến, Vòng Hoa Cúc... Được, em muốn biết cái gì, tôi sẽ nói.'' Anh để lộ thần sắc bi thương.
Hồng Tuyến lẳng lặng nghe Thẩm Nhược nói. Trên thế giới này, cô cũng chỉ là một người bình thường, có quá nhiều chuyện cô không hề thấu.
Chuyện xưa bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh.
Năm 1912, triều đại cuối cùng của phong kiến Trung Quốc sụp đổ, dòng dõi hoàng thất lưu tán khắp mọi nơi tìm đường sống.
Tương truyền, có một vị đại ca mồ côi trong triều đình được sinh ra với đôi mắt âm dương, giống như Hồng Tuyến, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ người bình thường không thể thấy được.
Người hoàng thất tựa như một loài chim trân quý được nuôi trong lồng, một khi không còn sự che chở, họ thường thiếu đi những kỹ năng sinh tồn.
Cho nên rất nhanh chóng, con cháu hoàng thất ngày càng túng quẫn, thậm chí còn phải bán cả con gái của mình.
Thế nhưng, đến một ngày, hắn đột nhiên nhận được một số tiền lớn. Không ai biết nguồn gốc của số tiền tài nọ, nhưng không thể phủ nhận rằng tại thời điểm đó, hắn không thể nào kiếm được một số tiền lớn như vậy.
Số tiền đó giúp cuộc sống hắn ta trở nên vô cùng thoải mái, theo ghi chép lại, hắn khoe khoang với người khác rằng mình đang nắm giữ một bí mật khổng lồ, nhưng cụ thể là gì, Thẩm Nhược cũng không rõ lắm.
Thập niên 90 sau ngày lập nước, một nhà nước pháp quyền ra đời, rất nhiều vụ án năm xưa bị lật lại. Càng khiến người khác giật mình chính là, những vụ án không chút manh mối trong suốt mấy chục năm đó, vậy mà đã được giải quyết toàn bộ chỉ trong một năm ngắn ngủi.
Nguyên nhân là do sự xuất hiện của một tổ chức thần bí.
Gọi là Tháp Hoa Cúc.
Lãnh đạo đầu tên của Tháp Hoa Cúc là Ái Tân Giác La Bạch Nhược. Không sai, hắn là người Mãn, là đứa trẻ từ dòng dõi triều Thanh năm đó.
Dưới sự trợ giúp của Tháp Hoa Cúc, rất nhiều sự tình tưởng chừng như đi vào ngõ cụt được giải quyết gọn gàng.
Thế nhưng, mùa hè năm 1993, bên trong tổ chức Tháp Hoa Cúc xảy ra mâu thuẫn nội bộ, các lãnh đạo cấp cao bất hòa, đường ai nấy đi, chia thành hai tổ chức nhỏ.
Một tổ chức bị chia ra từ đó chính là thứ đã khiến Hồng Tuyến bối rối trong nhiều ngày, ''Vòng Hoa Cúc''.
Theo lời Thẩm Nhược, Vòng Hoa Cúc không còn bất cứ liên hệ gì với tộc Ái Tân Giác La, người Ái Tân Giác La đều đã theo Tháp Hoa Cúc, mà lãnh đạo của Vòng Hoa Cúc là ai, anh cũng không rõ.
''Vậy còn anh?'' Nói nhiều như vậy, Hồng Tuyến vẫn còn chưa hiểu thấu Vòng Hoa Cúc.
Mâu thuẫn nội bộ năm 93 đó, Thẩm Nhược thực sự không biết một chút nào hết?
''Hồng Tuyến, tôi cũng giống như em, bảy năm trước...''
Bảy năm trước, một hồi ngoài ý muốn, Thẩm Nhược có được năng lực thông linh. Từ lúc thấy ma quỷ là hoảng sợ cho tới khi ''chai'' mặt, anh chỉ dùng một ngày ngắn ngủi.
Thời điểm người của Tháp Hoa Cúc và Vòng Hoa Cúc tới tìm anh, anh không do dự chọn cái sau.
''Vì sao?'' Hồng Tuyến nhíu mày khó hiểu.
Nếu lúc trước tổ chức bị chia rẽ do mâu thuẫn, Thẩm Nhược hẳn phải biết mâu thuẫn đó là gì, như vậy anh mới có thể chọn được lối đi cho mình.
''Bởi vì Vòng Hoa Cúc cho tôi dụ hoặc lớn hơn.'' Trong mắt Thẩm Nhược nổi lên một tầng sương mù, tựa hồ như đang nhớ tới cái gì.
''Dụ hoặc? Ý anh là tiền?'' Hồng Tuyến giương mắt nhìn anh.
Thẩm Nhược trầm mặc một lúc, anh cong khóe miệng cười tự giễu: ''Tiền ấy à? Phải.. Chính là tiền...''
''Nhưng chức trách của anh và tôi không giống nhau đúng không?''
Thẩm Nhược có từng nói qua, làm người trung gian.. cũng không phải chuyện gì tốt.
Trong mắt anh xẹt qua tia thống khổ.
''Hồng Tuyến, em thông minh quá, người thông minh tâm thường lạnh, phải chi em ngốc một chút...''
''Nếu tôi ngốc nghếch, anh sẽ tìm tới tôi chăng?'' Cô nhếch mép cười, nhướng nhướng lông mày: ''Còn Tiêu Nhã? Chuyện của cô ta anh không định giải thích một chút sao?''
Nhắc tới Tiêu Nhã, Thẩm Nhược hơi do dự, nhưng nếu anh đã đến tìm Hồng Tuyến, những việc này, sớm hay muộn gì anh cũng phải nói ra.
Vòng Hoa Cúc là một tổ chức lớn, đội ngũ quản lý cũng có hẳn một hệ thống cấp bậc hoàn chỉnh.
Thẩm Nhược cùng Tiêu Nhã đều là thành viên trong đội Bạch Điểu. Ngoại trừ tên các thành viên khác và thủ lĩnh- Y tiên sinh, bọn họ không biết gì thêm.
''Chuyện của tôi cùng Tiêu Nhã bắt đầu từ Cổ Linh.'' Trong mắt Thẩm Nhược có tia đau đớn mờ nhạt.
Hồng Tuyến xoay người rót cho anh một ly nước: ''Cô ấy đã chết?''
Anh cười nhẹ: ''Phải, đã chết 5 năm trước.''
''Hai người có quan hệ thế nào?''
''Hồng Tuyến, 5 năm trước, Cổ Linh giống em, là cấp dưới của tôi.''
Thanh âm Thẩm Nhược có chút nghẹn ngào, hiển nhiên hồi ức này khiến anh không mấy vui vẻ.
''Anh thích cô ấy?'' Hồng Tuyến trước giờ vốn là người thẳng thắn, nói chuyện không vòng vo, càng ghét người dùng thủ đoạn trước mặt mình.
''Không.'' Anh kiên quyết lắc đầu: ''Quan hệ giữa tôi với cô ấy khá tốt... nhưng không phải loại tình cảm đó. Hồng Tuyến, em phải tin tưởng tôi.''
Hồng Tuyến nhún vai: ''Tôi cũng chỉ có thể tin anh thôi không phải sao? Đâu thể đối chất với người đã mất được, dù cho tôi nhìn thấy cô ấy đi chăng nữa.''
''Em không thấy được cô ấy.'' Thẩm Nhược nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm: ''Dù cho biến thành ma, em cũng không thể nhìn thấy cô ấy.''
Cổ Linh là một bi kịch, là một tảng đá đè nén trái tim Thẩm Nhược trong suốt 5 năm qua.
Năm đó Cổ Linh không muốn tiếp tục công việc xử án cho ma quỷ, cô hi vọng Thẩm Nhược giúp cô rời đi, cho cô một cuộc sống bình thường.
Làm một người trung gian, kiêng kị nhất chính là nảy sinh lòng thương hại hay bất kể cảm xúc gì khác.
Bất hạnh thay, tại thời điểm đó, Thẩm Nhược không đủ minh bạch.
Tên của Cổ Linh đã được ghi danh lại trong Vòng Hoa Cúc, để giúp cô rời đi, Thẩm Nhược đã ra một quyết định ngu xuẩn-- anh âm thầm tìm người của Tháp Hoa Cúc, mượn sức mạnh bên đó để bảo hộ cô.
Thế nhưng, Tiêu Nhã đã giành trước một bước, đem mọi chuyện cấp báo lên lãnh đạo Y tiên sinh.
Sau cùng, Cổ Linh trở thành nạn nhân lớn nhất. Thẩm Nhược bị giam cầm 1 tuần, đến khi anh gặp lại Cổ Linh, anh đã không thể chạm vào cô nữa.
Cô đã chết, biến thành hồn ma mà anh quen thuộc.
Từ sau lúc đó, Thẩm Nhược không còn nhìn thấy Cổ Linh nữa. Cô tựa như hồn phi phách tán mà biến mất không dấu vết. Mà có lẽ, cô thực sự đã bị hồn phi phách tán.
Còn Thẩm Nhược, dưới sự bảo hộ của Y tiên sinh, tạm thời thoát khỏi một kiếp nạn. Chỉ là, mỗi khi nghĩ tới Cổ Linh, trong lòng anh như bị một tảng đá đè ép, nặng đến mức không thở nổi.
''Hồng Tuyến...'' Anh ôm cô từ đằng sau, cả người anh lạnh ngắt.
Cô mặc cho anh ôm, vô thức vuốt ve cánh tay anh.
Nói như vậy, Tiêu Nhã đang lừa người dối mình? Cho dù cô rời khỏi Thẩm Nhược, Vòng Hoa Cúc cũng sẽ không buông tha cho cô.
''Hồng Tuyến, đừng nói, đừng nói em muốn rời đi, được không em? Tôi rất sợ, sợ tôi không bảo vệ được em, sợ em sẽ giống như Cổ Linh, đột nhiên biến mất khỏi thế gian này.''
Tất cả mọi người đều nói với anh, làm người trung gian, phải thật lạnh nhạt, không được nảy sinh bất kì cảm xúc gì. Thế nhưng, tình cảm cháy bỏng dành cho Hồng Tuyến này, anh làm sao có thể phớt lờ nó đây.
Cảm nhận cơ thể anh đang dần ấm lên, Hồng Tuyến dần khép mắt lại.
Cô sẽ giống như Cổ Linh ư? Tương lai liệu sẽ dẫn cô tới đâu?