Ngày nay đi một chuyến tới bệnh viện cũng mất hơn nửa ngày, Hồng Tuyến cùng Triển Vũ Hàng hàn huyên trong chốc lát, thời gian liền tự nhiên trôi chậm đi.
Lúc đi cô đã đưa chìa khóa cho Tô Dã, nghĩ tới cái bánh bao kia cũng sẽ không bị nhốt ở ngoài.
Thời điểm đứng dưới lầu, giương mắt thấy đèn nhà mình quả nhiên đã sáng, Hồng Tuyến vội vàng bấm thang máy lên lầu.
Cửa còn chưa mở, Lục Minh đã chạy ra đón: ''Hồng Tuyến, hôm nay cô đi đâu vậy?''
Hồng Tuyến vội vội vàng vàng một ngày cũng đã mệt mỏi, mặc dù cô đã hình thành kế hoạch trong đầu, nhưng chuyện chưa đến hồi kết, có một số việc cô cũng không thể nói với Lục Minh được. Những gì cô sắp làm tiếp theo có thể tổn thương anh, nhưng mà, cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ thấy phương án này là ổn nhất.
Mới vừa cắm chìa vào ổ, cửa đã bị người bên trong đẩy ra.
''Hồng Tuyến! Cuối cùng chị cũng trở lại, chờ chị lâu chết mất!'' Tô Dã hưng phấn đi tới, nhiệt tình chỉ kém chút nữa là nhào tới ôm cô.
Cô thay giày, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu ta.
''Tô Dã, Hồng Tuyến vất vả một ngày trời, cậu đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.'' Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng Tô Dã.
Cô nghe thấy thanh âm này, lập tức xù lông lên, sau đó nhìn thấy Thẩm Nhược từ sau bước tới.
''Tại sao anh lại ở đây? Ai cho anh tiến vào?!'' Hồng Tuyến hoảng loạn, căm tức nhìn Thẩm Nhược, anh nhún nhún vai, tầm mắt hướng tới Tô Dã.
Tô Dã xấu hổ cười hai tiếng, giơ bát trong tay lên: ''Chị, ăn cháo không?''
Một bàn tay trực tiếp rơi xuống đầu Tô Dã, sau đó cô cầm áo khoác trên sofa nhét vào trong tay Thẩm Nhược, không nói hai lời đẩy anh hướng ra cửa.
Tô Dã nóng nảy, vội buông bát đũa, ngăn cô lại: ''Chị, chị. Đừng kích động, em biết chị cùng anh rể cãi nhau, nhưng mẹ em thường nói, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường lại hợp.''
Hồng Tuyến kéo cổ áo cậu ta, trợn tròn mắt: ''Cậu gọi ai là anh rể? Ai là anh rể của cậu hả?''
Thẩm Nhược, người vừa mới thoát khỏi móng vuốt của cô, đứng sửa sang quần áo, làm một bộ biểu tình ''đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết''.
''Chị, chị, đừng kích động đừng kích động.'' Vẻ mặt Tô Dã đau khổ, giống như nhớ tới cái gì, lại nói: ''Chị, hành động của chị chính là đang đe dọa đến tính mạng em, từ phân tích tâm lý tội phạm, đây là bởi vì người khác vạch trần chân tướng sự thật, chị vì muốn che giấu nên đã sử dụng hành vi bạo lực phạm tội, cũng có thể lý giải rằng do chị thẹn quá hóa giận.... Á!''
Lời còn chưa dứt, đã truyền tới tiếng Tô Dã kêu thảm thiết, nguyên lai là Hồng Tuyến đã sớm duỗi tay trực tiếp hướng vào mặt bánh bao của cậu mà đánh tới: ''Cậu nói xem đây có phải là thẹn quá hóa giận không? Phải không?''
Tô Dã liệt miệng xin tha: ''Chị, em sai rồi, bỏ qua cho em đi mà.''
Cô buông lỏng tay, cậu ta liền ngồi xổm xuống góc tường, xoa xoa mặt.
''Anh tới đây làm gì?'' Cô tức giận nhìn Thẩm Nhược, sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn Tô Dã, thấy cậu đang chuyên tâm xem xét vết ửng đỏ trên mặt do bị cô đánh, cô đè thấp thanh âm: ''Cùng tôi lại đây.''
''Anh về sau đừng tới đây tìm tôi nữa.'' Bước vào phòng ngủ của cô, Thẩm Nhược không tự chủ được nhíu mày, căn nhà này cũng thật quá bừa bộn rồi. Trên bàn phủ đầy giấy tờ rải rác, máy in chất đầy tài liệu. Khoa trương nhất là giường của cô, đã không lớn, còn chất mười mấy cuốn sách.
Hồng Tuyến tùy tiện cầm dây chun buộc lại tóc, sau đó khom lưng dọn dẹp sách giấy trên sàn.
''Vụ án của Lục Minh cô định giải quyết thế nào?'' Thẩm Nhược đứng một bên, nhàn nhạt hỏi.
''Cũng không phải anh đang vội, có biết chuyện này khó khăn tới mức nào không? Đứng nói thì làm sao thấy đau lưng được(*).'' Cô đưa sách cho anh, bảo anh cất lên giá.
站着说话不腰疼-Câu này ý nói người không làm sao biết được khó khăn của công việc, chỉ biết chỉ trích, hả hê người khác.
Thẩm Nhược đi tới giá sách, vừa cất vừa trả lời: ''Lục Minh không thể dừng chân ở chỗ này mãi được, ở lại càng lâu, anh ta sẽ càng không thuần. Tới lúc đó, khả năng bị phát hiện sẽ càng cao.''
''Cái gì thuần với không thuần?'' Cô có phần sửng sốt.
Biết mình lỡ lời, Thẩm Nhược nhanh chóng nói sang chuyện khác: ''Tôi chỉ hi vọng có thể tiễn Lục Minh đi nhanh một chút.''
Hồng Tuyến đi đến trước bàn làm việc, mở máy tính ra, sau đó gom toàn bộ giấy trên bàn lại gọn gàng.
''Tôi đã có kế hoạch. Dùng phương pháp bình thường sẽ không thể khiến Lưu Hà Sinh đền tội được.''
Thẩm Nhược nhìn cô, ý bảo tiếp tục.
''Lục Minh nói với tôi, thời điểm án mạng xảy ra, Lưu Hà Sinh mang bao tay. Hắn ta làm vậy để phòng ngừa việc lưu lại dấu vân tay trên hung khí. Nếu anh là hung thủ, trên hung khí không có vân tay của anh, anh sẽ mạo hiểm mang theo trên người sao? Phải biết rằng dây thép dính đầy máu của Lục Minh, chỉ cần bị một người bất kỳ nhìn thấy, hắn ta đều sẽ trở thành nghi phạm số một.''
Cô nhấn vào hòm thư của mình, tiếp tục nói: ''Nhưng mà, Lưu Hà Sinh đã mang hung khí đi. Không phải hơi kỳ lạ sao?''
Thẩm Nhược dựa trên vách tường, nói: ''Chẳng lẽ hắn ta nhất thời khẩn trương, cầm đi?''
Hồng Tuyến nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lắc đầu: ''Sẽ không, không phải do khẩn trương. Mà là, hắn ta cần phải đem dây thép đó đi.''
Thẩm Nhược hơi sửng sốt, không đáp lời.
Hồng Tuyến đem tài liệu Triển Vũ Hàng gửi tới in ra, xoay người giơ tay phải lên: ''Tay phải của Lưu Hà Sinh bị thương, chỗ đó có dán một miếng băng gạc. Tôi cho rằng thời điểm hành hung Lục Minh, anh ta dùng sức quá mạnh, dây thép cắt qua bao tay, tạo thành vết thương. Bánh Bao nói đầu Lục Minh như muốn đứt lìa, tức là cái dây thép kia phải bén tới mức nào.''
Ánh mắt Thẩm Nhược âm trầm, phân tích tiếp lời cô: ''Lưu Hà Sinh cắt qua tay, máu dính lên dây thép, cho nên hắn ta không thể giữ nguyên kế hoạch bỏ dây thép lại, mà phải cầm đi.''
''Chính là như vậy.'' Cô cầm tờ giấy vừa mới in ra, lộ ra vẻ hài lòng cười cười.
Thẩm Nhược gật đầu, mắt hơi nheo lại, xem ra chọn Hồng Tuyến làm công việc này quả là thích hợp.
''Cô khi nãy nói không thể dùng phương pháp bình thường là có ý gì?''
Hồng Tuyến thở dài: ''Tuy rằng biết, nhưng không thể không nói vận khí của Lưu Hà Sinh cũng thật tốt, hắn cầm đi dây thép, không lưu lại chút chứng cứ nào, chúng ta không thu thập được bằng chứng phạm tội của hắn ta.''
Cô đưa tờ giấy trong tay cho anh: ''Tôi muốn hù dọa hắn một chút.''
Thẩm Nhược nhận lấy, tùy tiện xem, toàn là số liệu phân tích, anh xem không hiểu, anh quơ quơ giấy: ''Đây là cái gì?''
Hồng Tuyến lấy lại tờ giấy.
''Hiện tại chỉ còn thiếu đồ vật của Bánh Bao thôi.''
''Bánh Bao?'' Thẩm Nhược nhíu mày: ''Cô không thể gọi tên cậu ta hay sao? Còn có, cô định để cậu ta làm gì?''
''Bí mật.'' Hồng Tuyến cười cười đem anh đẩy ra ngoài, không nghĩ sẽ nói kế hoạch của mình ra.
-------------------------------------------------------------
Tay Lưu Hà Sinh run rẩy, không khỏi xanh mặt nhìn tin nhắn vừa gửi tới.
Lưu tiên sinh, xin chào, lần trước chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau rõ ràng. Tôi tin tưởng Lưu tiên sinh sẽ không tìm luật sư, bởi vì tôi đang nắm giữ bằng chứng tuyệt đối chứng minh anh đã giết hại Lục Minh. Đêm mai, thời gian như cũ, quán bar Hề Chúa, đàm phán lần cuối.
Lưu Hà Sinh run sợ bấm nút gọi điện.
''Số máy này tạm thời không liên lạc được...''