Tô Dã nhíu mày, dáng vẻ khó xử. Dù sao đây cũng là nội tin, có thể nói ra sao? Có thể nào đội trưởng Trương sẽ xử lý mình hay không?
Hồng Tuyến nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, làm bộ vô tình nhún vai: ''Thôi thôi, vẫn là cậu đề phòng tôi, quên đi.''
Tô Dã thấy cô có chút không vui ra sofa ngồi, trong lòng hơi hoảng hốt, cậu vội vàng rửa cho xong chén bát, lau khô tay, chạy đến bên cạnh cô, ngồi xuống: ''Chị, chị phải bảo đảm không nói ra bên ngoài.''
Dù sao chính mình cũng không tính là cảnh sát, nói ra chắc cũng không sao.
Hồng Tuyến giơ 3 ngón tay lên, thề son sắt gật đầu.
Tô Dã hít một hơi sâu, giống như hạ quyết tâm: ''Được.''
Thời điểm Tô Dã đang tự cổ vũ bản thân, Hồng Tuyến ngoắc tay bảo Lục Minh cùng ngồi xuống nghe.
''Kỳ thực vụ án này thành án treo cũng không phải không có nguyên nhân. Bởi vì án mạng phát sinh trên đoạn đường đang tu sửa, lại là buổi tối, cho nên căn bản không tìm được nhân chứng. Hơn nữa hiện trường ngoài người chết ra cũng không lưu lại dấu vết gì...''
Nghe thế, nội tâm Hồng Tuyến hơi nhảy lên, cô cắt lời cậu: ''Hung khí gây án cũng không có sao?''
''Không có, báo cáo xét nghiệm thi thể nạn nhân điều tra được hung khí là dây thép, chính là loại rất sắc bén đó... Chị, tại chị không thấy thi thể....'' Tô Dã lộ ra bộ mặt muốn nôn mửa: ''Thi thể nạn nhân, phần đầu muốn đứt lìa...''
Lục Minh ngồi cạnh cô bộ dạng thống khổ vô cùng, che cổ mình lại.
Hồng Tuyến sợ anh ta nghe xong sẽ không mấy vui vẻ, dùng tay chọc chọc Tô Dã, cậu lại cho rằng cô không muốn nghe mấy đề tài máu me như vậy, cậu dừng lại nói tiếp: ''Có thể hung thủ sợ lưu lại dấu vân tay nên đã cầm hung khí đi, bộ dạng đó ít nhiều cũng giúp chúng ta có manh mối...''
Hồng Tuyến đột nhiên phát hiện ra điểm không thích hợp.
Thông thường, hung thủ cầm hung khí đi là có hai mục đích. Một là vì sợ để lộ ra hung khí gây án, nhưng cái này đối với trường hợp của Lục Minh thì không đúng lắm, vì nhìn vết thương cũng có thể đoán ra được. Hai là vì sợ lưu lại dấu vân tay khiến cảnh sát tìm được mình. Nhưng mà...
''Hắn ta đeo bao tay.'' Lục Minh bên cạnh lạnh lùng buông một câu, anh hiển nhiên cũng phát hiện ra manh mối. Nếu đeo bao tay, hẳn vì hung thủ sợ để lại dấu vân, nhưng nếu vậy thì Lưu Hà Sinh vốn không cần phải mạo hiểm mang dây thép đào tẩu.
Hồng Tuyến gật đầu: ''Đúng vậy.''
''Chị đang nói gì vậy?'' Tô Dã đang hăng say kể bỗng bị cô làm cho hoảng sợ.
Cô chột dạ vỗ vỗ đầu cậu ta, ngửa đầu sảng khoái cười hai tiếng: ''Haha, ý chị là cậu nói rất đúng, hung thủ cầm dây thép đi vì sợ lưu lại dấu vân tay.''
''Vụ án này cứ để treo mãi, thật là đau đầu.'' Tô Dã không tự chủ được cong khóe miệng, Hồng Tuyến lúc này không nhịn được giơ tay véo hai cái má bánh bao của cậu.
''Chị đi giúp cậu dọn phòng, chờ cậu thuê được chỗ, trước hết cứ ở đây với chị.'' Cô nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho Lục Minh, anh hiểu ý, đi theo cô ra phòng cho khách.
''Cô thực sự để cậu ta ở lại chỗ này? Tuy cậu ta không tính là cảnh sát, nhưng vẫn là có liên hệ với cảnh sát đó.'' Mặc dù là chuyện riêng của Hồng Tuyến, Lục Minh vẫn phải hỏi một câu.
Cô lấy từ trong tủ ra một bộ chăn ga sạch sẽ, ném lên trên giường :''Giữ cậu ta lại cũng có chỗ lợi, cậu ta có thể cung cấp rất nhiều sự tình mà tôi không biết... Lưu Hà Sinh vì sao phải cầm dây thép đi, phải biết rằng, một cái dây thép dính đầy máu rất dễ bị phát hiện. Chỗ anh bị sát hại không có ai, nhưng cách đó mấy mét thì có, Lưu Hà Sinh sẽ không ngu ngốc như vậy.''
''Vậy cô định làm gì?'' Lục Minh khẩn trương, sự tình ngày càng phức tạp, anh ngây người ở nhân thế cũng được một thời gian rồi, mà càng lâu thì anh càng không cam lòng, anh bỗng nhớ đến những ngày còn sống.
''Tôi hẹn Lưu Hà Sinh 6h ngày mai ở bar Hề Chúa. Lục Minh, ngày mai anh đem Thẩm Nhược tới, nói anh ta âm thầm để ý tôi một chút.'' Cô trải chăn, nhìn Lục Minh nói.
''Tại sao lại tìm Thẩm Nhược?'' Anh ta có chút không lý giải nổi.
Hồng Tuyến bước ra cửa phòng, tay đặt trên chốt cửa, trầm giọng nói: ''Người tôi muốn gặp là một tên sát nhân giết người không chớp mắt, hắn đã dám giết một người, thêm người nữa cũng không thành vấn đề, huống hồ, tôi còn biết bí mật của hắn ta.''
Cô mở cửa, đem Lục Minh đang ngơ ngẩn lần nữa nhốt trong phòng.
Anh bỗng nhiên nhớ lại lần đó, khi anh vừa mới vô thức tỉnh lại. Nhìn thi thể của chính mình thê thảm nằm trên mặt đất, trong lòng vô cùng sợ hãi cùng bất an. Anh điên cuồng phóng tới bên cạnh thi thể của mình, chụp lấy mấy vị cảnh sát, muốn nói rằng mình đang ở đây. Chỉ là không có ai để ý tới anh. Anh thậm chí không thể chạm vào bất cứ đồ vật nào, chờ đến khi anh tiếp thu được sự thật, anh mới phát hiện đằng xa có một người đàn ông đang nhìn mình mỉm cười.
Anh ta đang nhìn mình ư?... Anh quay đầu nhìn phía sau, phát hiện nơi đó không có ai khác. Anh mới dời tầm mắt nhìn về người kia, nụ cười trên mặt người nọ càng lúc càng quỷ dị.
Tâm Lục Minh thình thịch nhảy dựng lên, anh xuyên qua hai vị cảnh sát, thẳng đến đối diện người đàn ông đó. Người kia ngoắc ngoắc ngón tay với anh rồi rời đi.
''Anh là ai? Có phải anh có thể nhìn thấy tôi không?'' Ở một khu hẻm nhỏ, Lục Minh nhìn nam nhân đang dựa tường yên lặng nhả khói, anh nôn nóng hỏi: ''Anh có phải có biện pháp giúp tôi sống lại đúng không?''
Người kia đem đầu thuốc lá giẫm dưới chân, hai tay đút trong túi áo khoác đen: ''Thẩm Nhược, người trung gian.''
''Người trung gian?'' Lục minh lặp lại.
Thẩm Nhược nhìn anh, cười nói: ''Cho anh hai lựa chọn: Một là lập tức đi đầu thai. Hai là gia nhập Vòng Hoa Cúc, tôi sẽ sắp xếp người đến giúp anh bắt hung thủ.''
''Vòng Hoa Cúc?'' Lục Minh nhíu mày: ''Là cái gì?''
''Anh có quyền lựa chọn, tôi chỉ tới để thông báo cho anh biết, quyết định vẫn là nằm ở anh.'' Thẩm Nhược vòng qua người Lục Minh, vươn tay ra, xuyên qua người anh ta, rồi cười khẽ: ''Không cam lòng đúng không? Cứ như vậy mà chết, anh vẫn còn trẻ tuổi như vậy, thực sự cứ thế mà nguyện ý rời đi sao? Sau đó nhìn hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, hưởng hết tất cả những thứ đáng lẽ ra là thuộc về anh?''
''Đừng nói nữa... Đừng nói nữa!'' Cảm xúc Lục Minh hơi mất khống chế, hai tay muốn đẩy Thẩm Nhược ra, nhưng chỉ có thể nhìn chính mình xuyên qua thân thể anh ta, ngoại trừ không khí, cái gì cũng không chạm vào được, anh thống khổ ôm đầu ngồi gục xuống.
''Suy nghĩ cho kỹ đi. Giờ này ngày mai, tôi ở đây chờ anh, nếu như anh muốn đi đầu thai, tôi lập tức đưa anh đi.'' Thẩm Nhược nhìn bộ dạng suy sụp của Lục Minh, cười khe khẽ nhìn xung quanh, thấy không có ai, anh phủi bụi trên áo, xoay người rời đi.
Không biết qua bao lâu, Lục Minh mới đứng lên, đi ra khỏi hẻm, trời đã tối hẳn.
Cảnh sát cũng đã xong việc rời đi, anh nhìn vũng máu loang lổ trên mặt đất, nhắm hai mắt lại.
Anh thực sự đã chết rồi ư?
Ở nhà tang lễ, anh thấy được chính mình. Đó là một khối thể xác xanh nhợt nhạt, vết thương trên cổ nhìn thật ghê người.
Pháp y tiến hành xét nghiệm tử thi, anh nhìn thoáng qua thấy chính mình bị mổ bụng, không nhịn được liền hốt hoảng chạy đi.
Ba mẹ anh ở bên ngoài rơi lệ, vợ anh đứng một bên an ủi. Anh cảm thấy vợ mình ắt hẳn bi thương tột cùng, bởi vì nằm trong đó chính là chồng mình mà.
Anh theo vợ về nhà, phát hiện vợ mình lặng lẽ trong phòng gọi điện cho tên đàn ông khác, đau khổ cùng oán hận liền cùng lúc đánh sập phòng tuyến cuối cùng trong anh. Anh muốn bóp cổ cô ta, hỏi rằng tại sao? Nhưng những gì anh có thể làm chỉ là nghe thanh âm trầm thấp của vợ mình.
Gian-phu-dâm-phụ! Các người chết không được tử tế!
Lục Minh trong mắt tràn đầy hận ý, biểu tình cũng trở nên dữ tợn, anh nhìn về phía Trình Lan một lần nữa, xoay người rời đi...
-----------------------------------------------------------------
Lục Minh tới khu hẻm đợi trước.
Trời cao nếu đã cho anh cơ hội báo thù, dù là không được đầu thai anh cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội như vậy.
Thẩm Nhược vẫn là bộ dáng như ngày hôm qua, miệng ngậm điếu thuốc, bước chân có vẻ hơi nặng nề đi tới.
''Tôi nguyện ý gia nhập Vòng Hoa Cúc, giúp tôi báo thù, giúp tôi báo thù!'' Giọng Lục Minh nghẹn ngào, vòng quanh người Thẩm Nhược.
Thẩm Nhược lấy ra một mảnh giấy từ túi áo khoác, trên đó có ghi một địa chỉ. Anh đưa cho Lục Minh xem, ngừng vài giây rồi nói: ''Nhớ kỹ địa chỉ này, một tuần sau hãy đến đó, cô ấy sẽ giúp anh. Đừng quên giao ước giữa chúng ta.'' Nói rồi, anh cất mảnh giấy vào lại túi, cười không rõ ý vị.
Thấy Thẩm Nhược định rời đi, Lục Minh kêu to: ''Làm sao tôi tìm được anh?''
Thẩm Nhược không quay đầu lại, bước chân vội vàng, không chút do dự: ''Sẽ có người tìm tới anh.''