- Viên Hương Cư, Hàm Phúc Cung-
Điệp linh có đôi cánh tím ma mị dập dờn bay vào, nữ nhân dựa người trên nhuyễn kỷ nâng tay ngọc đón lấy nó, đôi mắt hờ hững nhuốm màu trên đôi cánh bướm, vừa quỷ quyệt vừa tà ác ghê người. Hàng mi dài rủ bóng như nan quạt cũng chẳng thể che đi lệ quang trong mắt, Mộng Điệp cong môi cười, nhan sắc yêu diễm sát phạt tứ phương, vẻ đẹp độc địa này chẳng thể khiến người ta yêu thích nổi, chỉ có sợ hãi cùng áp bức phục tùng, đẹp đến mức khiến người nhìn đau mắt. Người ta đồn nàng kinh diễm như vậy là do âm thầm làm nhiều thứ không sạch sẽ tẩm bổ cơ thể. Trong cung cấm này, ngoại trừ Hoàng Đế ra thì chẳng còn ai thật lòng yêu thương nàng ta nữa rồi, cũng chính vì sự sủng ái vô điều kiện của bậc Đế Vương mà Gia Quý Phi Mộng Điệp bị triều thần gọi là họa thủy yêu phi, hại dân hại nước.
Mà danh xưng yêu phi này tặng cho nàng ta, cũng chẳng oan.
Trần Mỹ Nhân quỳ mọp giữa sân nghe thấy giọng cười thì sợ hãi không ngừng run rẩy.
“Thiếp… tần thiếp thực sự không biết gì hết, Quý Phi nương nương minh xét, tần thiếp xin thề, tần thiếp không có giết mèo của Quý Phi. Tần thiếp không dám… thật sự không dám…”
“Muội muội nói mình không dám thì bản cung liền sẽ tin là thế hay sao? Hàm Phúc Cung chỉ có hai chủ tử là bản cung và muội, sáng sớm trở ra hậu điện liền thấy xác Đản Cầu nằm đấy, không phải muội ra tay thì còn là ai nữa? Giờ đó ngoài cung nhân của Hàm Phúc Cung ra làm gì có người ngoài, hay là muội cho rằng bản cung sai người giết mèo của mình đổ vấy cho muội? Vậy thì để bản cung nói cho muội nghe, loại tần phi vô sủng như muội sống nhục, chết cũng nhục, bản cung mới không rảnh rỗi đi đối phó với loại nữ nhân chẳng bao giờ có cơ hội lật mình.”
Mộng Điệp rũ tay xua con bướm bay đi, nàng ngồi thẳng người dậy chỉnh lại vạt áo. Mười hai trâm vàng cài trên búi tóc dưới nắng thu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chết người, Trần Mỹ Nhân đang nói dở thì bật khóc thút thít. Bộ dạng nhỏ nhắn run rẩy như con thỏ nhỏ thật khiến người khác đau lòng, Mộng Điệp lạnh lẽo liếc nàng ta một cái, Hổ Phách bên cạnh cười nhạo thành tiếng, tiện nhân thật biết tranh thủ, nghe thấy thông truyền của thái giám liền chuyển thành nhu nhược động lòng như vậy, định xin ai rủ lòng thương cho chứ, Phương Trân đang chỉnh lại tóc tai cho Quý Phi còn trực tiếp hơn, nói thẳng ra câu “Tâm tư kỹ nữ”. Sắc mặt của Trần Mỹ Nhân thoáng vặn vẹo vô cùng khó coi, đôi giày cao cổ bằng nhung đen lướt qua tầm mắt của nàng ta, đây là giày của Chưởng Quản Công Công.
Phùng Khánh Dư cầm phất trần cán ngà, cung phục tím thẫm thêu cá chép xanh, mặt quan như ngọc, môi hồng răng trắng, khí chất như trúc tùng xanh tươi, nhìn thế nào cũng giống tài tử Giang Nam hơn là thái giám nội cung, hắn khom lưng đối chủ tử ngồi trên bậc cấp, không xiểm nịnh không thừa thãi thông báo:
“Hoàng Thượng cho vời Quý Phi nương nương đến Thọ Khang cung cùng dùng bữa với Thái Phi nương nương”
Mộng Điệp từ tốn duỗi tay đặt lên tay Phương Trân, để nàng đỡ mình đứng dậy, mặt đầy vẻ kiêu căng, ánh mắt không có ý tốt liếc sang Trần Mỹ Nhân
“ Thế này thì không ổn rồi, đúng lúc bổn cung gặp phải chút chuyện phiền lòng chưa thể giải quyết mà Thái Phi cùng Hoàng Thượng lại đang chờ, Phùng công công nói xem phải làm sao cho hợp lý bây giờ?”
“Nô tài thấp cổ bé họng, phận làm tiểu nhân sao dám can gián quý nhân, nói cách xử lý thì quá đáng, theo ý nô tài, chi bằng cứ để Trần tiểu chủ quỳ ở đây, Quý Phi nương nương dùng thiện trở về suy nghĩ cách xử lý, vừa hay thời gian ấy có thể để Trần tiểu chủ quỳ sám hối, vậy nghe có hợp ý người không?”
Vừa vặn không mất thì giờ làm phật lòng Thái Phi và Hoàng Thượng.
Gia Quý Phi cong mắt cười, đồng ý với ý kiến của Phùng Khánh Dư, hắn cúi đầu xuống hơi cau mày, tránh đi khuôn mặt kẻ mày tô son xa lạ của người kia, tầm nhìn của Trần Mỹ Nhân nhiều thêm vài đôi giày lướt qua, giống như trực tiếp dẫm đạp lên mặt mũi nàng ta.
Mộc liễn lắc lư khởi hành, Phùng Khánh Dư đi sát bên cạnh Mộng Điệp, hắn nhỏ giọng đủ để hai người nghe thấy
“Có phải nhầm rồi không? Ta thấy Trần thị không giống người có lá gan to như thế.”
“Nàng ta không có thì người khác sẽ cho nàng ta, trong cung còn thiếu kẻ mượn dao giết người à, người hiền lành không có nghĩa là người an phận, nếu không phải nàng ta thì tại sao trong phòng tâm phúc của nàng lại tìm thấy đầu cá đánh bả bị mèo ăn dở? Thế nào, bây giờ Dư lang đang thương xót sao? Đau lòng sao?”
“Không phải, Trần thị là đồng hương của chúng ta, cho nên ta mới…”
Mộng Điệp cao giọng cắt ngang lời hắn, nàng không muốn nghe hắn nói giúp cho nữ nhân khác, một chút cũng không.
“Bản cung đã quyết rồi, Phùng công công không cần can gián nữa, chuyện hậu cung công công không nên quản quá nhiều.”
Mộng Điệp lạnh lẽo vênh cằm, móng tay nhuộm đỏ đặt trên tay vịn, Phùng Khánh Dư đoán đúng rồi đấy, Trần thị không làm, nữ nhân kia chỉ cầu sống yên ổn qua ngày, sao dám hại sủng phi của Hoàng Thượng, chính là nàng làm có được không? Nàng chướng mắt nàng ta, muốn nàng ta chết đi cho nàng sung sướng, có được không? Mộng Điệp nhắm mắt, ngày hôm trước Phương Trân rỉ tai nàng, người ở Viên Hương cư nhân khi Chưởng Quản Công Công tới Hàm Phúc Cung chạy đến thậm thụt hối lộ họ Phùng, còn tận tay nhét vòng ngọc vào tay Phùng Công Công, mong Phùng Công Công trước mặt thánh thượng nói vài câu tốt đẹp cho nàng ta. Phương Trân cảm thấy việc hối lộ này là chuyện thường thấy trong cung, nhưng nàng vẫn tỉ mỉ báo cáo lại chủ tử, ai ngờ Mộng Điệp nghe xong liền giận điên người. Trong mắt người khác là đút lót, trong mắt nàng chính là tư tình, là Trần thị cùng Dư lang trao nhau tín vật, là thật sự hoang đường! Nàng chính là suy từ bụng ta ra bụng người, bản thân ôm tư tâm khó nói với một hoạn quan, lại nghĩ người khác cũng sẽ giống như mình.
Phùng Khánh Dư im lặng một lúc, nhác thấy sắp đến Thọ Khang Cung liền thấp giọng dặn dò
“Chút nữa muội lấy lòng Hoàng Thượng, để đêm nay y lật thẻ của muội, Hồ Châu lũ lên cao đê điều sắp vỡ, tin vừa về đến Thượng Kinh sáng nay, đêm nay muội thổi gió bên gối, làm sao để y cho ba kẻ giá áo túi cơm Bùi Dữ, Trọng Thanh Minh và Lã Diện đi Hồ Châu trị thủy, làm rối ren sự vụ. Ba kẻ bất tài kia chỉ giỏi ăn chơi nhảy múa, bọn họ đi được thì cái danh minh quân của cẩu Hoàng Đế phen này coi như xong đời.”
“Muội hiểu rồi, Phường Chủ đợt này giục tin trong triều, Dư lang chú ý động tĩnh phe cánh Thừa Tướng để hồi báo lại kẻo người ở Vấn Tâm Phường chờ.”
“Được”
- -- ------ ---------
Ta quăng đứa nhỏ cho lão tăng, vội vàng nhảy khỏi xe ngựa nôn thốc tháo bên vệ đường. Trước kia ta nghĩ ngồi hàng ghế cuối cùng của xe khách là cực hình nhất, giờ thì ta sai rồi, ngồi xe ngựa còn cực hình hơn, đường cũng không có bằng phẳng mà là đường đất toàn ổ voi ổ gà, bánh xe cũng không phải lốp cao su mà là bánh gỗ, quả thật ta ngồi trong xe bị xóc đến muốn chết đi rồi.
Lão tăng vén rèm xe ngựa cười khà khà khoái chí, phu xe ghìm ngựa thúc giục.
“Nhanh lên cô nương ơi, đường đi còn xa lắm, nãy giờ đã ba lần rồi, như thế này sao kịp đến trước buổi tối”
Ta áy náy nhận bát nước lã, xúc miệng nhổ ra rồi leo lại lên xe. Ôm đứa nhỏ trong lòng dỗ dành.
“Sao ngươi bảo Vấn Tâm Phường ở nơi phồn hoa phố thị, đường đi càng lúc càng xa nội thành thế này là thế nào”
“À, chúng ta tới nhập học chứ không tới làm khách, đến chỗ khoa trương kia không thể tìm được người, ta là đang dắt ngươi đến gặp thẳng Phường chủ luôn, nơi này của nàng không phải ai cũng biết đâu.”
“Ồ”
Ý là ở Phường thị toàn giáo viên bộ môn không có quyền quyết định, muốn nhập học cho con phải đến văn phòng tìm gặp hiệu trưởng chứ gì.