Vô Lệ vẫn im lặng ngồi cạnh đột nhiên đập bàn.
“Ăn đã, các ngươi đói ta không quan tâm nhưng đứa trẻ kia thì không chịu đói được!”
“Được được, ngươi đừng nóng, chúng ta cũng chỉ là định như thế, còn chưa có đi mà.” Lão tăng cười khà khà, rượu đục róc rách rót ra bát loa, Thanh Tự lùn tịt ngồi cạnh lão, nó bám vào cạnh bàn, đầu chỉ nhô lên được một nửa, mắt lấp lánh nhìn bát rượu.
Nó còn quá nhỏ, không biết thứ nước kia là gì, chỉ biết là lão tăng rất thích uống, uống rất nhiều rất nhiều, như vậy thứ nước đựng trong vò gốm nung kia hẳn cũng phải rất ngon rất ngon.
Ta ngồi ở đối diện gắp một đũa thịt bò xào bỏ vào miệng, cầm bát rượu để ra xa khỏi tầm tay của Thanh Tự, chỉ sợ nó làm đổ cả bát, vừa nhai vừa hàm hồ nói:
“ Một chốc nữa đi luôn hay đợi đến tối mới đi đây?”
“Để sau canh Ngọ rồi đi, ta muốn nghỉ ngơi đã. Hơn một ngày rồi còn chưa tắm đâu đấy” Lão tăng tay đầy dầu mỡ gặm sườn chua ngọt, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt sợ hãi ghét bỏ đan xen đa màu của Vô Lệ, lão lúng túng nuốt thịt sườn trong miệng, đẩy cái đĩa dịch về phía nàng nói “Ngon lắm đó, có muốn ăn thử không?”
Vô Lệ cứng người - con người lớn lên tiếp nhận hằng hà sa số quy chuẩn phép tắc và lễ giáo - - cảm thấy sắp bị bức cho phát điên rồi, một tăng nhân ăn thịt uống rượu, ăn đến mặt mũi tay chân đầy dầu mà còn cười khoái trá, một nữ tử lớn từng ấy cũng vô phép lỗ mãng vừa nói vừa nhai. Tiếng nhai chóp chép chóp chép của cả hai người chọc chọc xiên xiên vào từng dây thần kinh của Vô Lệ, Thanh Tự thì cầm đũa gõ cong cong vào thành bát.
Trán Vô Lệ giật gân xanh, nàng kiềm chế lại, khuôn mặt lạnh tanh như sương gió tháng Chạp, đẩy đĩa sườn đầy lễ phép đáp:
“Đa tạ, ta hôm nay không có khẩu vị”
Ăn uống xong xuôi, ba người cùng một đứa nhỏ dắt díu nhau đi thuê phòng. Ai ngờ giờ là dịp cuối thu, ở Liễm Châu có một dịp lễ hội đặc biệt gọi là lễ dệt may, khách tha phương từ khắp nơi đổ về xem hội, phòng để thuê cũng sớm hết rồi.
Ba người đứng lặng trước khách điếm hồi lâu, cuối cùng ta ho nhẹ một tiếng, cười trừ:
“Đã thế này rồi, chúng ta tới thẳng nhà Bồ thôn trưởng luôn chứ hả?”
Vô Lệ ‘ừ’ một tiếng coi như đồng ý, đi trước hỏi đường.
Lão tăng đi sau hơi kéo áo ta, nói nhỏ:
“Này cũng may là hết phòng, chứ nếu không hôm nay khách điếm ở đây sẽ bị Vô Lệ cô nương nhà chúng ta hù chết”
“Làm sao lại nói vậy?”
“Ài, ngươi quen nàng muộn nên không biết, Vô Lệ thoạt nhìn lạnh nhạt không để tâm, nhưng nàng ta chính là người xét nét từng việc một nhất”
“Trước đây có lần ta đi với nàng ta, nàng ta chọn phòng mất cả một buổi sáng, phòng thì còn vương một sợi tóc, phòng thì không đủ ánh sáng chiếu vào, quản lý đi sau lưng mồ hôi ròng ròng đẫm áo, mỗi lần mở miệng đều bị ánh mắt ‘đâm chết đồ ngu xuẩn ngươi’ của Vô Lệ dọa cho câm mồm”
“Sau đó có chọn được phòng không?”
“Chọn được, nhưng không phải phòng của khách điếm ấy mà là phòng của một khách điếm rách mướp hơn, a phải rồi, chính là cái khách điếm ta và ngươi nghỉ chân lại trước khi đến Mạch Viễn Sơn ấy. Nàng ta rất hống hách, vung tiền bao phòng bao hẳn mấy năm trong khi chỉ ở mấy ngày, chỉ tay năm ngón bắt thay hết từ bồn gỗ tới giường tủ chăn màn, đến cả bát ăn đũa đĩa cũng phải dùng loại nhất đẳng mới tinh mới nuốt trôi được. Giờ nàng ta thành khách quen của chỗ đó rồi, cái phòng kia lúc nào cũng khóa trái chờ nàng ta tới nghỉ”
Ha hả…
Thật đáng sợ, cách tiêu tiền thống khoái này của Vô Lệ quả thực là tuyệt vời.
Kiếp trước khi mà trẫm vẫn còn là tổng giám đốc, đánh chết trẫm trẫm cũng không dám tiêu hoang như thế.
Đi theo ôm đùi người của Vấn Tâm Phường quả nhiên đúng đắn mà.
Sau đó ta thấy không đúng lắm:
“Nhưng mà ngươi với Vô Lệ đi riêng cùng nhau làm gì?”
“Hả? Bởi vì ta là…” Lão tăng còn chưa nói hết câu thì bị Vô Lệ cắt ngang, nàng nói:
“ Đến rồi”
Ta giật mình, bảo đưa đến nhà Bồ Thôn Trưởng, lại trực tiếp đưa chúng ta đến chốn đồng không mông quạnh thế này.
Trước mặt là một nấm mồ mới, đất tơi vàng cắm bia mộc, trên phủ vài nhành cỏ non, giấy tiền vàng mã nằm la liệt, còn có một bó hương chưa tàn hết, khói lam phiêu dật trong không gian hít vào cay xè mắt.
Trên bia khắc tên Bồ Tam – Bồ Nhậm Doanh, chính là cái vị chết treo cổ của nhà Bồ thôn trưởng.
Vô Lệ phẩy tro tàn bám vào áo, nói: “ Ta chặn người ta hỏi đường, nhưng bọn họ cứ thấy ta là bị dọa cho sợ không nói nổi, hết cách, ta đành dắt các ngươi đi theo hướng rải tiền vàng, kết quả đi thẳng ra mộ.” như vậy đi ngược lại thì sẽ đến được Bồ gia.
Ta sờ sờ mũi, nhớ lần đầu trực tiếp đối diện với Vô Lệ, nàng chưa mở miệng nói gì mà ta đã sợ cứng cả cơ hàm, nói gì tới người bình thường đang đi bị chặn lại.
Lại còn thêm hai bảo kiếm đầy sát khí đeo sau lưng nàng ta nữa.
Lão tăng mở bình rượu rưới một ít lên nấm mồ mới, chắp tay lẩm nhẩm đọc kinh cầu siêu.
Ta thả Thanh Tự xuống đất, lại gần ngôi mộ xem thử, mùi hương tản bớt đi, ta ngửi được một mùi rất ngọt và nhẹ, thoảng qua cánh mũi.
“Hai người có ngửi thấy gì không?”
“Cái gì?” Lão tăng và Vô Lệ đang đi xung quanh kiểm tra đều nhìn về phía ta “Có mùi gì à?”
Vô Lệ hơi cau mày
“Tả thử đi xem nào”
“Mùi này là một mùi, ừm, một mùi rất có tính mê hoặc”
Ta cảm thấy mình có thể cảm nhận được mùi hương này vì nó mang năng lượng của cây cối, là cùng từ mẹ thiên nhiên ấp ủ đẻ ra giống như ta, nhưng nó đã hại người thì dù trong lòng không muốn, ta cũng không thể niệm tình mà tha cho nó được.
“Xem ra cũng là một cái mộc tinh” ta thở dài. Ai ngờ ra quân lần đầu tiên lại phải tàn sát ngay đồng loại.
Sau lưng có tiếng đàn ông gầm lên
“Các người đang làm gì thế?!”
Đó là một hán tử lỗ mãng, trên người áo tang còn chưa cởi, dùng đầu gối cũng biết đây là người nhà Bồ Trưởng Thôn.
Bất Hối, đồng chí đầu trọc bóng như gương với khuôn mặt khắc khổ của vị hiền tu đúng nghĩa lần tràng hạt tủm tỉm đứng ra chắn trước mặt ta và Vô Lệ. Vững vàng bảo vệ chúng ta.
“Vị bằng hữu này chớ sợ, chúng ta trên đường làm pháp sự, đi qua đây thấy trong vùng yêu khí phiêu dật, lần theo tới nơi thì phát hiện ngôi mộ này. Chúng ta trong lòng nghi ngại nên nán lại xem qua, thực lòng vì sợ trong trấn xảy ra chuyện chẳng lành nên mới hành sự lỗ mãng như vậy. Mong bằng hữu lượng thứ bỏ quá cho.”
Hán tử mặt vẫn còn nhiều nghi hoặc nhìn chúng ta, lão tăng chỉ vào ta và Vô Lệ giới thiệu:
“Vị công tử áo trắng là tán tu chúng ta mới kết giao, y họ Liễu, cô nương áo xanh đằng này là đạo cô hạ sơn cùng bần tăng đi hóa duyên.”
Ài, không phải ngạc nhiên, công tử áo trắng là nói ta đó. Ta cảm thấy thân gái đi vạn dặm đường kể có nhiều bất tiện nên chọn hóa thành nam nhân. Bản cự mộc ta trên cành trổ được cả hoa đực lẫn hoa cái, thế nên ta làm nam hay nữ cũng chỉ cần động một ý niệm.
Không những là nam, còn là một nam tử tuấn tiếu phiêu dật, vai rộng eo thon chân dài, bắp cơ săn chắc dẻo dai, ngoại bào trắng phần phật bay cùng gió, tóc đen không búi mà buộc hờ ở đuôi, nhìn bộ dạng này á, dù là đang bế đứa trẻ con cũng có thể liên tưởng thành cầm phất trần trắng tuyết. Ta nghĩ ta còn cao lớn khôi ngô hơn Bất Hối kia, điểm trừ duy nhất là phải đeo mặt nạ.
Có lẽ là nhìn mặt lão tăng rất chân thành, hán tử kia đưa chúng ta về nhà, thái độ cũng hòa hoãn hơn hẳn, người nhà thấy gã đem về toàn cao nhân, trong mắt lấp lánh những sùng bái và giao phó.
Nhất là Bồ thôn trưởng và tôn phu nhân, liên tiếp mất ba người con, tôn phu nhân kiệt quệ đổ bệnh nặng, mắt bà lờ đờ tựa như khóc nhiều đến mức sắp lòa hẳn đi, nhìn thấy chúng ta vào bà còn suýt ngã từ trên giường xuống đất vì muốn quỳ bái chúng ta, ta phải vội vàng giữ lại, Bồ thôn trưởng kìm không được mắt cứ đỏ hoe mãi.
Chúng ta ngồi uống cốc trà lạnh còn dư sau đám ma chay hồi sáng nghe Bồ thôn trưởng kể chuyện.
Liền một tháng bọn họ mất ba người con, Bồ Đại mất vào mùng một đầu tháng, Bồ Nhị mất vào ngày rằm còn Bồ Tam mất vào cuối tháng. Hỏi về dị tượng bất thường, Bồ thôn trưởng nói Bồ Đại tháng trước đi lên trấn trên đưa vải cho nhà huyện lệnh, lúc đánh xe qua đèo đã là nhập nhoạng tối, ngày cuối tháng không trăng, y để bò tự kéo xe theo đường thẳng trước mặt còn mình thì lúi húi tìm đồ mồi lửa thắp đèn. Bánh xe gỗ cán phải thứ gì đó trên đường, cả xe nghiêng hẳn đi, suýt thì hất ngã Bồ Đại ngồi chông chênh trên xe xuống vực, đèn rơi khỏi xe vỡ nát, Bồ Đại thoát chết trong gang tấc ngồi lùi lại rên rỉ, tim đập chân run. Trời tối rất nhanh lại không có trăng, Bồ Đại kể lại phía trước có ánh đèn le lói, y nghĩ là nhà của tiều phu trên đèo nên đánh xe thẳng về hướng đó xin nghỉ tạm, đi đêm qua đèo y sợ gặp phải cướp bóc, mà cảm giác càng đi ánh đèn như càng xa, bò cứ vấp chân liên tục, xe cũng gập gềnh gập gềnh xóc nảy, Bồ Đại thấy trong lòng phát ớn, sợ ánh đèn kia là thứ không sạch sẽ nên không dám đi nữa mà quay về nhà.
Về đến nhà Bồ Đại phát sốt, cả người nóng rẫy co giật, miệng còn lầm bầm mê sảng, cứ bưng thuốc kề vào mồm là y lại quắc trắng mắt hất đổ cả bát đi chửi bới, nhớt dãi trong miệng văng tứ lung tung. Đến đêm thứ ba, cũng là ngày đầu tháng này, người làm trong nhà bảo thấy cậu lớn dậy nói muốn đi vệ sinh, thần thái sáng láng như người tỉnh táo, nghĩ Bồ Đại hạ sốt rồi nên họ không đi theo, Bồ Đại đi về hướng nhà tiêu, mãi mà không thấy quay lại, người làm trong nhà chạy ra tìm thì không thấy người đâu cả, lúc này mới sợ quá tri hô để cả nhà dậy đi tìm. Cửa sau của nhà mở toang, Bồ Nhị sốt ruột chạy một mạch ra đến tận cánh đồng, thấy trên bờ ruộng có vết chân người, Bồ Nhị soi đèn xuống nhìn thử, đại ca hắn trợn mắt lè lưỡi găm cả người trên cọc tre cắm dưới ruộng, cọc đâm xuyên bụng, máu chạy dọc xuống ngấm cả vào đất, Bồ Nhị sợ nhũn cả chân suýt thì ngất luôn tại chỗ, ú ớ không nói lên lời.
Tang Bồ Đại xong Bồ Nhị như phát điên, cả ngày hát nghêu ngao, tối đến là rúm vào một góc dù nhìn ai cũng thét be be lên sợ sệt, nương tử của Bồ Nhị bế con trai lại gần, gã cầm nguyên cái chày suýt đập vỡ đầu nương tử. Đến đêm rằm, Bồ Nhị đang ngủ thì đột nhiên giãy đành đạch lên, chân đạp tung chăn gối, hai tay tự bóp gãy cổ mình, chết tươi trong phòng.