- Thiên Điện, Hàm Phúc Cung – Hoàng Đô, Thanh Điên Quốc-
Mộng Điệp nghiêng mình trên mỹ nhân kỷ, đàn tỳ bà gác trên đùi, ngón tay mơn trớn dây đàn, ánh mắt xa xăm nhìn vào hàng cung nữ Nội Vụ phủ đưa đến giờ đang cúi đầu chờ nàng chọn lựa, ai nấy đều mang biểu tình căng thẳng.
Bọn họ ngày thường rảnh rỗi vẫn len lén bàn tán về các vị quý nhân, trong đấy không thể thiếu Gia Quý Phi Mộng Điệp, nàng là chủ tử hà khắc nhất trong các chủ tử, nhắc đến những lần nàng dụng hình, bọn họ chính là vừa sợ hãi vừa hưng phấn, vừa thương tình kẻ tội nghiệp lại vừa âm thầm cười trộm sự bất hạnh của người ta.
Gia Quý Phi là sủng phi, vào cung của Quý Phi tất sẽ được ăn sung mặc sướng, nếu khéo lấy lòng Quý Phi, có khi người nhà ở ngoài cung cũng được thơm lây, gà chó lên trời. Vì lẽ ấy nên những kẻ đứng ở đây đều có căng thẳng, có mong chờ. Bọn họ len lét đút cho Tô Công Công những mười lượng bạc mới được đưa tới trước mặt hồng nhân.
Lần này thực sự rất hời, ai may mắn sẽ trở thành tâm phúc của vị kia, nói không chừng còn có cơ hội lại gần Thánh Thượng, nếu cũng lọt vào mắt xanh Thánh Thượng…vậy chẳng phải bọn họ sẽ trở thành tiểu chủ hay sao? Nghĩ thôi đã hưng phấn lắm rồi….
Trong số những kẻ này, người đủ tỉnh táo lại nghĩ đến cái chết của Phương Trân, không hiểu nàng ta làm gì lại khiến Quý Phi nổi giận, Quý Phi tuyên cho loạn côn đánh chết, chết rồi xẻo lưỡi têm vôi, kiếp sau đầu thai đọa làm kẻ câm điếc. Người nọ cúi đầu bấm bụng, tự nhủ bản thân nếu được chọn nhất định sẽ không ngu dốt như Phương Trân, cuối cùng phải chết thảm như thế.
Chủ tử các cung có kẻ lạnh nhạt không quan tâm, có người mưu toan tìm cách đối phó với ả ác phụ Mộng Điệp, cố gắng cài vào tai mắt của mình.
Đặc biệt là Ôn Thục Phi, chính là cái người mang thai nhưng giấu giấu giếm giếm.
Ôn Thục Phi mất con mà không thể nói, giống như người câm nuốt phải Hoàng Qua, nàng ta biết chắc Mộng Điệp là người xuống tay nhưng nàng ta lại không có bằng chứng. Sự uất nghẹn và nỗi đau mất con biến thành ngọn lửa, rừng rực thiêu đốt cõi lòng Ôn Thục Phi từng ngày từng ngày.
Vào một đêm mờ trăng, nàng ta cựa mình tỉnh giấc, phát hiện nửa thân dưới nhớp nháp không có cảm giác, trên bụng đậu con bướm màu tím quỷ dị cực điểm, thấy nàng tỉnh lại nó liền rũ cánh bay đi, Ôn Thục Phi như nghĩ đến điều gì liền nhỏm dậy nhìn, phát hiện ở dưới máu tuôn ra như hoa nở tưng bừng thấm qua chăn gấm, nàng sợ đến mức há hốc mồm hét không ra tiếng, ngã lăn bịch một cái từ trên giường xuống đất ngất lịm. Sáng mai trở ra, chỉ thấy tâm phúc quỳ bên giường khóc đỏ mắt, nói nàng sinh non rồi, hài tử vừa thành hình, còn là một hoàng tử.
Mộng Điệp cong môi chỉ vào một cung nữ có dáng người mảnh mai thanh thoát, con bướm màu tím dập dờn từ đâu bay tới vờn quanh cây đàn, cuối cùng đậu vào tay áo, như hòa vào làm một với bầy bướm thêu trên ống tay.
Tô Công Công cười tít mắt. Đây là nữ bộc do Ôn Thục Phi đặc biệt nhắn lão phải ưu ái đưa đến, nếu Gia Quý Phi chọn nàng thì lão sẽ được thưởng to.
“Nương nương vừa mắt cung nhân này sao?”
“Không.” Mộng Điệp chống cằm, như nghĩ đến điều gì, bâng quơ nói “nhưng ít ra nhìn nàng ta thuận mắt hơn đám tiện nô còn lại”
“A… phải, phải, Phỉ Thúy ngươi sao mà trì độn, còn không mau quỳ xuống tạ ơn Quý Phi nương nương!”
Nữ nhân gọi là Phỉ Thúy vội vàng quỳ xuống khấu đầu, đến khi ngẩng lên Quý Phi đã bỏ vào nội điện, người của Phủ Nội Vụ nhao nhao hành lễ rồi nhanh chân rời khỏi Hàm Phúc cung, thoáng chốc trong sân chỉ còn có mình nàng ta, vừa bước lên thềm thì Hổ Phách đi từ trong ra cản trước mặt, hơi nghênh cằm sai bảo.
“Đi chuẩn bị mộc dục để nương nương canh y!”
“V…vâng”
Nhìn bóng lưng hấp tấp của Phỉ Thúy, Hổ Phách khó chịu ra mặt bỏ vào trong.
“Nô tỳ không hiểu, nương nương biết là có trá mà vẫn chọn nàng ta là sao?”
Mộng Điệp ôm tỳ bà trầm ngâm cười, ngón tay búng nhẹ dây đàn. Sau việc Phương Trân dối trá hai lòng, nàng bắt đầu ngờ vực rất nhiều, vừa rồi nàng thả ra một con bướm cho nó bay quanh đám cung nhân Nội Vụ Phủ, bay đến Phỉ Thúy nó liền quay trở lại tay áo nàng, phát hiện ra điểm bất thường, trên người Phỉ Thúy nhiễm một ít phấn hoa, mùi khác hẳn với những cung nhân còn lại. Râu bướm hướng về chậu ngọc lan nho nhỏ của nàng, lúc ấy Mộng Điệp hơi dựng người ngồi dậy chống cằm suy nghĩ, hoa ngọc lan à? Hoa ngọc lan nở rộ cả hàng hai bên đường ở Tây cung, trái với Đông cung bên này trồng cây mai, vậy hẳn trước khi được dắt tới đây, nàng ta là từ bên đó chạy sang.
Tây cung có Trường Xuân Cung của Tần tần đang mang bầu năm tháng, có Thừa Huy Cung của Ôn Thục Phi đã sảy thai, còn có Trữ Tú Cung của Ninh Nghi đang thịnh sủng. Dưới chính điện mỗi cung lại có cả thảy bảy, tám cái hiên, cư, viên, các, phòng của các tần phi nghiên vị thấp, đếm ra mỗi cung số chủ tử cũng phải quá mười đầu ngón tay. Nhiều người như thế, rốt cuộc Phỉ Thúy là người của kẻ nào? Trong lòng Mộng Điệp có cho mình vài đáp án, nhưng nàng cảm thấy cứ tương kế tựu kế thì thú vị hơn. Dù sao nàng ngoài sáng người ta trong tối, nàng cũng muốn xem y thị sẽ làm được trò trống gì. Vì thế nàng không do dự chọn Phỉ Thúy.
“Ngươi không phải gấp, kịch hay còn đó cơ mà, giờ thì tới đây bóp chân cho bản cung đi, hôm nay thật sự mỏi người quá.”
Hổ Phách vâng dạ lom khom quỳ xuống cởi giày thêu cho Mộng Điệp, cởi đến chiếc thứ hai có cung nhân bưng bát thuốc đen ngòm nghi ngút hơi nóng đi vào.
“Nương nương, dùng lúc nóng để dược tính phát huy tốt nhất”
Mộng Điệp đón lấy bát ngọc, cầm thìa quấy nhẹ, múc lên được ít kỷ tử và sơn tra khô chìm dưới đáy bát.
“Thuốc mới à?” Đây không phải thuốc dưỡng nhan nàng hay uống. Mộng Điệp bị vị đắng trong bát làm cho tái mặt.
“Thưa vâng, hồi đầu canh Mùi có người của Thái Y viện đưa đến, nói là thuốc bổ do Hoàng Thượng chỉ định giành riêng cho nương nương” cung nữ kia hơi đỏ mặt “là thuốc bổ…bổ, bổ cái đó…để dễ mang thai, nô tỳ nhận xong liền đem đi sắc luôn ”
Nhìn nàng ta không rời đi mà cứ đứng đó, Mộng Điệp bình thản coi như không thấy ánh mắt thúc giục của nàng ta, cung nhân này ngoài sắc thuốc bưng lên, hẳn còn được ai đó dặn dò phải tận mắt xem nàng uống hết. Từ khi nào mà trong ngoài Hàm Phúc Cung đều là chuột bọ chạy loạn vào thế này?
“Ồ” Mộng Điệp đặt cái bát sang một bên “ Được rồi, ngươi lui xuống đem lên cho bản cung một đĩa anh quả dầm đường, đắng ngắt thế này làm sao mà uống riêng được.”
Cung nữ kia vâng dạ li khai, Hổ Phách liền vội cầm bát thuốc lên ngửi thử.
“Để nô tỳ trộm đi lấy một ít bã thuốc, chúng ta kiểm tra thử xem sao, không có vấn đề gì lần sau hẵng uống.”
“Hảo, nhưng nhớ phải cẩn thận.”
Mộng Điệp đón bát thuốc từ tay Hổ Phách, bưng đến góc phòng đổ vào gốc cây ngọc lan, vừa đặt người xuống lại nhuyễn kỷ thì cung nhân nọ bưng điểm tâm ngọt đi vào, nàng làm bộ như vừa một hơi uống cạn, vẫn còn cầm nguyên bát ngọc, sắc mặt nhăn nhó khó chịu vội vàng chặn lên miệng như thể tránh mửa ra, cung nhân nọ vội vàng chạy tới vuốt lưng cho nàng, trong lòng thấy nàng thế này thì mừng thầm.
“Nương nương sao lại vội vàng thế. Thuốc này khó uống lắm đó…”
- -- ------ ---
Bồ Gia Thôn, Liễm Châu.
Thanh Tự tựa đầu lên vai ta ngủ ngon lành, đôi má hồng hào phúng phính của nó ửng lên dưới nắng mai, miệng nhỏ phấn nộn chảy nước miếng, rõ là một tiểu chính thái khả ái ngô nghê, mà ta thì áo trắng như tang ẩm ướt sương đêm, mặt đeo mặt nạ quỷ, nghênh ngang bế nó đi dọc chợ xem hàng, nếu không phải thấy thằng bé chẳng có chút phòng bị nào thì khéo đã có người hô to lên ‘Bắt cóc kìa!’ rồi.
Sau lưng ta là Bất Hối, y vừa đi vừa tụng niệm không biết bao nhiêu bài Phạn kinh, cứ mỗi lần vô tình chạm mắt với Vô Lệ y lại đọc vấp.
Vô Lệ đi bên cạnh Bất Hối, mặt lạnh như tiền, mắt cá chết. Song kiếm đeo chéo thành dấu X sau lưng có buộc kiếm tuệ, tua rua buông dài đung đưa theo nhịp cước bộ. Quả thật là băng sơn đại mỹ nhân, lạnh lẽo chết người, đi đến đâu người ta tự động tránh đường đến đó.
Tổ hợp ba người chúng ta quả nhiên nhìn rất có tiền đồ. So với đám du thủ du thục chuyên đòi phí bảo kê, bọn ta có khí chất hơn nhiều. Rất duy mỹ! Không làm xấu mặt gia sư và bản Phường!
“Thế…” Ta quay đầu lại “chúng ta còn phải đi bộ đến khi nào nữa?” không thể thuê xe ngựa đàng hoàng sao? Các ngươi thì khỏe rồi, đi bộ đi đến mức tiêu dao khoái hoạt như thế, còn cô nương chân yếu tay mềm như ta lại phải bế vẹo sườn một đứa trẻ con đi cả quãng đường dài.
Thật là bất công!
Khỉ chứ! Không phải nói Vấn Tâm Phường giàu lắm sao? Còn keo kiệt chút tiền thuê xe à?
“Liễm Châu không có đạo quán bảo vệ, nếu còn gặp phải kẻ điên nào chặn xe ngựa thì trời cứu ngươi” mà nếu lại chết thêm một phu đánh xe nữa thì cũng không có ai đứng ra giải quyết giúp như lần gặp Thương Tang được, Bất Hối Thanh Ngọc lần tràng hạt trong tay, hướng mặt về một quán rượu đang treo cờ rượu lên gần đấy.
“Không thì chúng ta qua đó nghỉ chân một lúc đã. Dù sao cũng đã đi liền cả đêm rồi”
Vô Lệ không có ý kiến đi thẳng về quán rượu, ta cũng vội vàng chạy theo sau, chúng ta lên tầng hai, lựa một bàn có thể nhìn xuống đường cái bên dưới để ngồi, gọi mấy xửng màn thầu cùng một đĩa hạt dẻ rang cát, Bất Hối lưu loát nhắc tiểu nhị cho thêm một vò Đàm Hoa, dường như vô cùng quen thuộc chốn này.
“Đã tới tận Liễm Châu mà không nếm thử Đàm Hoa là sống một đời tiếc nuối, ở thôn này có một con suối trong vắt tinh khiết, rượu nấu ra vừa ngọt vừa cay, lại thơm ngát như hoa quỳnh, một hớp trôi xuống là một thoáng kinh hồng, sau đó là vấn vương nhớ mãi.”
“Lão cũng uống vừa thôi, để tín đồ ở miếu thấy được, bọn họ đánh chết lão đấy, lão cũng biết không ai dung được sư hổ mang mà”
“…”
Một thoáng qua là một thoáng kinh hồng? Sau đó vấn vương nhớ mãi…
Nghe câu này, trong tiềm thức của Vô Lệ thoáng hiện lên cái gì đó, không phải là mỹ tửu mà là một mỹ nam, tóc đen mão ngọc, áo thêu chỉ vàng, công tử tài hoa lại còn phong nhã, quạt trúc đề thơ cầm trên tay phe phẩy, hắn đứng dưới gốc tùng mà vững hơn dáng tùng, đứng cạnh tre trúc lưng còn thẳng hơn tre trúc, hắn hay cười tủm tỉm chọc ghẹo nàng, rất thiếu lễ giáo gia phép, càng không có tôn ti trật tự. Lần nào cũng là nàng sượng tái người, cúi gằm mặt xuống chấm mực luyện thư pháp phớt lờ hắn, nàng vẫn nghĩ, kẻ này làm sao vậy, thật không có liêm sỉ, thật không hiểu phép tắc. Nhưng mà lúc được tứ hôn, nàng lại không thấy trong lòng có chút ghét bỏ nào như mình tưởng, ngược lại là mãn nguyện và niềm vui thích lạ kỳ.
Niềm vui thích non trẻ của thiếu nữ đúng là đáng xấu hổ. Người nọ là một thoáng kinh hồng, rơi vào lòng nàng tưởng nhẹ như lông mao mà lại hóa thành đao cắt đau tê tái.
Vô Lệ buông chén trà lạt, nhìn xuống đường cái tấp nập người qua, tiếng rao hàng, tiếng hò hét, giọng chua ngóe của người đánh buôn đang mặc cả, những âm thanh mà nàng vẫn luôn cho là dung tục dội vào tai, Vô Lệ không thích lắm, tại vì bọn họ sống yên bình quá. Ngày mai thế nào cũng được, dù là đổi trời hay đổi nước, bọn họ cứ lo cuộc sống mưu sinh trước mắt, quản gì xa xôi. Chẳng biết bình an còn được bao nhiêu tháng năm, khi mà kim qua thiết mã dần rục rịch, Vô Lệ rũ mắt mệt mỏi.
“Nếu cứ mãi như thế này thì có phải rất tốt không”
“Hả? Ngươi vừa nói gì thế Vô Lệ? Ối chao, ngươi lạnh à, sao lại sởn hết gai ốc lên thế này”
Chờ không quá lâu, tiểu nhị đem màn thầu, cháo nóng và một đĩa rau củ ngâm dấm lên. Chúng ta vừa động đũa thì nghe bên dưới có tiếng ồn ào, kèn đồng đưa tang từ đầu đường eo óc dội vào tai, không muốn nghe cũng không được. Ta bịt tai Thanh Tự, trong lòng hơi thắc mắc, sao lại đưa ma vào sáng sớm thế này.
Bàn bên cũng nghển đầu nhìn xuống, giấy vàng mã tung bay trắng đường, phụ nhân đuổi theo quan tài khóc ngất lên ngất xuống phải có người xốc nách đỡ đi, người hai bên dẹp gọn vào cho đám ma đi qua, cũng không thiếu những kẻ trắng trợn chỉ trỏ.
“Bồ thôn trưởng gặp phải tai họa rồi”
“Tội nghiệp!”
“Tháng trước Bồ Đại đi đường sa chân ngã chết đã đành, ngươi nói xem tháng này Bồ Nhị nhà ấy cũng ru rú trong nhà lo ma chay cho đại ca làm sao lại đột nhiên lăn ra đột tử? Chưa chôn xong Bồ Nhị thì Bồ Tam treo cổ chết trong nhà”
“Liệu có phải do Bồ thôn trưởng đắc tội ai không?”
“Chắc không đâu, ta nghe bảo ngỗ tác xem xét thi thể, nói là một chút cũng không có dấu hiệu bất thường mà, có lẽ do ma quỷ lộng hành rồi, thật đáng sợ…”
“Mẹ kiếp, ngươi, ngươi đừng có dọa lão tử!”
Bất Hối sờ cằm, cười ha hả.
“Xem đi, quả thực có quỷ khí cuộn lên từ trong quan tài, thôn nhỏ này đúng là náo nhiệt quá”
Ta nhanh nhảu tiếp
“Hay chúng ta cũng đi xem thử tình hình một chút đi”
Ta vẫn chưa quên mục đích phi thăng, ta cần phải làm việc thiện để tích dần âm đức, mà chuyện này quả là một món hời.