Vọng Giang Nam

Quyển 3 - Chương 16: Cúi đầu do dự




“Ngược lại hoàn toàn, Bản Vương đang nghĩ, những ngày bình yên thế này dù có hay thật, nhưng lúc nào cũng có kết thúc, tiếc rằng thời gian vụt đi quá nhanh, muốn giữ lấy cũng không giữ được.”

Giọng gã rõ lợn cợn cả u oán, làm y cũng phải bật cười.

“Buồn cười lắm hả?”

Y thong thả đáp: “Lưu quang dễ rời bỏ người, nhưng chỉ cần người trọng yếu còn tồn tại, ngày tháng yên bình rồi sẽ lại tới, cần gì tự luẩn quẩn.”

Gã nói: “Ngày lành dễ có, người thương thì chưa chừng.”

Y hừ lạnh, không thèm nói nữa.



*

Dược tuyền không phụ tiếng tăm của mình, ngâm xong quả nhiên thấy có chút hiệu nghiệm. Chu Kỳ thấy cả người khoan khoái hẳn ra, ngay cả bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hiên Viên Phù cũng kiêu hùng phấn chấn, giục ngựa ra roi cứ như Lã Bố tái sinh.

“Vương gia, giờ chúng ta đi đâu đây?” – xem chừng như gã không có ý hồi phủ, y cũng hiếu kỳ hỏi xem.

Gã cúi đầu cười, “Tới rồi sẽ biết.”

*

Chu Kỳ hoảng hốt nhìn quang cảnh trước mắt, bước chân chôn tại chỗ.

Trước mắt là một gò đất không cao, bên trên có xây hai tòa cung điện. Người xuất thân thế gia như Chu Kỳ nhìn là biết, một tòa là Hiến cung, một tòa là Hạ cung.

Hiên Viên Phù nhẹ nhàng nói: “Đây là nơi vùi cốt của Bản Vương.”

Tiết Trùng Dương, cũng là ngày tế tổ, Hiên Viên Phù dẫn y tới đây, tất nhiên có dụng ý khác.

Y mấp máy môi khẽ nói: “Vương gia tế tổ, ta ở đây không hợp quy chế.”

Vỗ nhẹ lên vai y, gã thản nhiên bảo: “Vào cùng Bản Vương.”

Bất đắc dĩ, Chu Kỳ đành phải theo gã đi vào trong Hiến cung, chỉ thấy trên bàn thờ gỗ tử đàn đặt lẻ loi một đôi bài vị.

Có mấy vị hiến quan đã chờ từ sẵn, Hiên Viên Phù liếc nhìn ý bảo bắt đầu, một viên chấp sự trong số đó bước ra, cầm một chiếc khăn tơ trắng thả vào thau đồng trên bàn, viên chủ trì đặt nó lên bàn thờ, sau đó dâng ba chén rượu.

Chu Kỳ đứng một bên trông thấy mà kinh ngạc không thôi, đã bỏ qua lễ nghênh thần, từ tế khăn tới dâng ba món lễ vật cũng chỉ kéo dài có vỏn vẹn một nén nhang, dù là phú hộ bình thường thì nghi thức tế tố cũng nào có xơ xài như thế.

Nhóm hiến quan vừa lui ra, Chu Kỳ đã phản đối kêu lên: “Vương gia…”

Không biết gã lấy từ đâu ra hai tấm đệm hương bồ, dùng tay áo phủi đi lớp bụi mỏng bám bên trên, ý bảo Chu Kỳ ngồi xuống.

“Có phải ngươi đang nghĩ, vì sao Bản Vương lại ngỗ ngược bất hiếu đến thế không?”

Y không lên tiếng đáp, đôi mắt dừng trước hai tấm bài vị trên bàn thờ.

Gã thảm đạm cười, “Phụ Vương Mẫu phi đều hoăng thệ (mất) khi Bản Vương còn rất nhỏ. Giờ ngẫm lại, hai người họ sống được mấy ngày an nhàn thư thái ở Trường An, còn lại thì đều gian truân khổ cực. Rồi khi Bản Vương kế vị, đóng quân khai khẩn Lương Châu, huấn binh luyện sĩ, tất cả đều làm theo di chiếu của tiên phụ.”

Chu Kỳ nhẹ nhàng nói, “Vương gia đã làm rất tốt, mười năm hay trăm năm sau, nhất định quân dân Lũng Tây đều ghi tạc công đức của Vương gia.”

Gã dùng miếng vải từ tốn chà lau từng tấm bài vị, trên mặt là vẻ mờ mịt, rồi lại luẩn khuất đâu đó cả bất cần.

“Bất hiếu có ba, vô hậu là nhất. Với phụ mẫu, Bản Vương là bất hiếu; với Triều đình, Bản Vương bàng quang, uy hiếp Kinh thành, là bất trung; với con dân, Bản Vương giết người như ma, tổn hại sinh linh bá tánh, là bất nhân; với thuộc hạ, Bản Vương an phận ở tây bắc, không mưu cầu tiến thủ, là bất nghĩa.” – nói xong một mạch, gã cười đến thê lương, “Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, trên đời người có thể làm được tất cả đếm trên đầu ngón tay, cuộc đời này của Bản Vương coi như đáng giá.”

Y nghe không vô, phản bác: “Làm gì có chuyện đó, sao Vương gia cứ coi nhẹ bản thân?!”

Gã xua tay, buông vải, đặt bài vị trở lại chỗ cũ.

“Nửa đời trôi đi, ai đúng ai sai, Bản Vương rõ hơn ai hết.” – gã ngồi xuống bên y, “Lòng Bản Vương vẫn biết, cả đời nay chỉ có hai người là Bản Vương có lỗi nhất. Một là Phụ Vương, hai chính là ngươi.”

Y nhíu mày, “Vương gia, không phải ta đã nói chuyện giữa chúng ta…”

Gã vươn tay như muốn ngừng lời y đang nói, rồi lại chững giữa không trung, “Thiếu nợ ngươi là thiếu nợ ngươi, tháng năm còn dài, Bản Vương có thể từ từ trả. Về phần Phụ Vương, Bản Vương cũng không tin vào kiếp này kiếp khác, tất cả những bất hiếu trước kia, e là đời này muốn trả cũng không trả được.” – gã thở dài, “Nếu có thể dẹp yên Đột Quyết, Phụ Vương dưới cửu tuyền có lẽ cũng được an ủi phần nào. Còn không, ông có thác thiêng, Bản Vương còn mặt mũi đi gặp ông nữa.”

Y im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới gian nan cất lời, “Kỳ thật Vương gia đang độ tráng niên, nếu bây giờ nạp phi sinh tử, nhất định vẫn còn kịp… mai sau lập chiến công, uy hiếp man di, nhất định dưới suối vàng tiên Tĩnh Tây Vương cũng sẽ mỉm cười, Vương gia cũng lưỡng toàn trung hiếu.”

Gã cúi đầu cười mỉm, “Phượng Nghi, con người Bản Vương, ngươi cũng biết, trông thì có vẻ ương ngạng vô lễ, kỳ thực còn cố chấp gấp mấy lần người thường, đã biết rõ rồi thì có chết cũng không đổi, dù có đụng phải tường cao ngang lối cũng nhất quyết không quay đầu. Bất kể sau này ngươi có chọn lựa thế nào đi chăng nữa, Bản Vương đã chọn ngươi, thì sẽ không còn muốn tâm tư nào khác.”

Gã nói thật thành khẩn, làm nhất thời y cũng không biết phải ứng đối ra sao, lại nghe thấy gã thì thào hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn Bản Vương nạp phi sinh tử ư?”

Y chua chát vặn lại, “Chẳng lẽ thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con không phải đạo lý đúng đắn của người đời sao?”

Gã lẳng lặng nghe, tâm can lại quặn đau từng hồi, vậy mà vẫn cố gắng trêu đùa y, “Vậy nên, sang năm Phượng Nghi muốn lấy một kiều nương, năm sau có thêm một công tử?”

Lòng dạ y cũng khó chịu không thôi, một lúc sau mới nghẹn ra từng tiếng, “Đại ca có để lại con nối dõi, ta có thành thân hay không cũng chẳng còn quan trọng, nhưng dù sao Vương gia cũng là huyết mạch cuối cùng của Tĩnh Vương phủ ở Lương Châu.”

Sắc mặt y tái nhợt, khi nói còn không tự giác cúi đầu nhìn mặt đất, móng tay cũng day day bóp lên từng đốt tay… Quen biết mười mấy năm, gã biết, khi y nghĩ một đằng nói một nẻo, sẽ có dáng vẻ như thế.

Chậm rãi mỉm cười, gã nói: “Con cháu Hiên Viên gia ta rất đông… Ta thấy địa vị của Thái tử trong Triều đang vững như bàn thạch, sau này chỉ e Hoàng trưởng tử cũng chẳng có được kết cục tốt đẹp gì. Hay là cho cháu trai của ngươi đi, nếu ngươi đồng ý, Bản Vương sẽ nhận nó làm con thừa tự, cho đảm đương Tĩnh Tây Vương, được chứ?”

Chu Kỳ sững người, nhìn gã một cách khó tin, sau cuối mới lắc đầu, “Cứ để nó tránh xa những tranh đấu chốn cung đình thì hơn, cũng đỡ cho Chu gia ta cây to đón gió, sau này không khéo lại thành mầm tai vạ.”

Gã không bận tâm bảo: “Này không lo, Bản Vương sẽ tìm cơ hội gửi một phong thư thương lượng với nhị ca, nếu hắn đồng ý, Bản Vương liền dâng tấu lên Triều đình, ta nghĩ thằng cháu Hoàng Đế của ta kia cũng không phản đối đâu.”

Rời xa Triều đình nhiều năm, y không còn nắm rõ tình hình chốn hậu cung thế nào nữa, trước chỉ nghe Tào Vô Ý có nhắc thoáng qua, nói Thái Tử không được trọng dụng, sau này có bị phế thì chỉ e Hoàng trưởng tử do tộc muội sinh dục cũng là một trong số những người được tuyển chọn, đến lúc đó Chu gia có muốn cũng không thoát khỏi liên can.

Hỗn loạn rối bời, đắn đắn đo đo, vừa mới đây thôi còn khuyên bảo Hiên Viên Phù nạp phi sinh tử, giờ cũng bị y quên quá nửa mà quăng đi đâu rồi.

Đột nhiên y nhướn mày, nhìn gã, hỏi: “Ngươi vừa gọi nhị ca ta là gì?”

Gã xuề xòa đáp: “Ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ, nhị ca ngươi cũng là nhị ca ta.”

Y tức mà phì cười, nhắc đến Chu Quyết, lại nhớ mấy năm chua sót, trong lòng y cũng phiền muộn theo, dẫn cả theo nỗi nhớ nhà khôn nguôi.

Hiên Viên Phù lại nói: “Bản Vương thấy, nhị ca ngươi trông thì dường như mấy năm nay không đoái hoài tới ngươi, nhưng thực chất thì lo lắng cho ngươi nhiều hơn ai hết. Sau này, Bản Vương có gặp hắn một lần, lúc ấy liền nhận ra ngay, kỳ thật bụng dạ hắn còn sâu xa hơn Cố Bỉnh rất nhiều.”

Y cười, “Cố Bỉnh là người thành thật, làm gì có bụng với dạ gì ở đây.”

Gã lắc đầu, “Ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác… nói về nhị ca ngươi trước đi, trông thì tưởng hắn là loại người phong lưu bất kham, phóng túng bất trị, nhưng Bản Vương lại thấy, tâm tư hắn rất nặng, dường như lúc nào cũng không vui, có rảnh thì ngươi nói chuyện khuyên giải hắn nhiều hơn xem.”

Chu Kỳ kinh ngạc nhìn gã, sau mới lắc đầu, đứng dậy, “Vương gia, sắc trời không còn sớm, chúng ta lên đường hồi phủ thôi.”