Vọng Giang Nam

Quyển 2 - Chương 10: Phất y tới Hà sóc




Hiên Viên Phù đứng trên một gò đất phía xa, liếc nhìn Thái Tử đang nhàn nhã tản bộ trong doanh trướng.

Y sức hoa lệ, phong thái tiêu diêu.

Hồng Khôn, Trần Nhân và vài viên tướng khác đứng bên Hiên Viên Phù, ai cũng lẳng lặng lắc đầu.



Hiên Viên Phù cười khẩy, “Các ngươi thấy Thái Tử là người thế nào?”

Mấy người đánh mắt nhìn nhau, Hồng Khôn khinh thường ra mặt, “Chỉ được mẽ ngoài, vừa trông đã biết là gối thêu hoa.”

“Ngươi thì sao?” – Hiên Viên Phù nhìn Trần Nhân.

Trần Nhân cũng ra chiều cân nhắc, “Theo tin tức Kinh thành truyền ra thì quả có đồn rằng Thái Tử là hạng hoàn khố cao lương(ăn ngon mặc đẹp) bất tài vô dụng. Hạ quan chưa từng có vinh hạnh được diện kiến Thái Tử nên cũng không biết thực hư thế nào. Nghe nói hôm qua Vương gia có vô tình gặp Thái Tử tại tửu quán, vậy hẳn trong lòng Vương gia đã có nhận định, không cần hạ quan phải tốn hơi nhiều lời.”

Hiên Viên Phù hừ một tiếng, không tỏ ý kiến.

Dựa theo Hiên Viên Phù phân phó từ trước, mã phu dắt một con Ô tôn mã đi ra. Thân ngựa cao to xấp xỉ đầu người, toàn thân đỏ thẫm, hai lỗ mũi phì phò phun khí, trông đầy bướng bỉnh kiệt ngạo.

Mấy người đứng trên gò đất ngóng trông, ai cũng mong chờ được thấy Thái Tử trở thành trò cười.

Thái Tử vẫn dáng vẻ bình thản nhàn nhã đó, hắn đi vòng quanh thân ngựa hai vòng, sau đó túm lấy hàm thiếc và dây cương ngựa, đối diện với nó.

Bên kia một người một ngựa chân thành tình thâm, bên này ai cũng phì cười.

“Không ngờ Thái Tử lại ngu ngốc đến thế, so với Vương gia, quả là khác xa một trời một vực.”

“Nói vậy là sai rồi, Vương gia của chúng ta anh hùng dũng mãnh là thế, cái tên Thái Tử bị thịt kia sao đem ra so sánh với Vương gia được.”

Hiên Viên Phù lại nhíu chặt mày, “Câm mồm hết cho ta.”

Nhìn lại chỉ thấy Thái Tử đột nhiên đặt chân lên bàn đạp, phi thân nhảy lên mình ngựa, một tay nhanh nhẹn giữ chặt bí đầu, tay kia duỗi ra chế trụ cổ họng. Con ngựa nổi giận, chồm lên chồm xuống tại chỗ như điên, khiến nửa người Thái Tử gần như phải nằm rạp ra mới có thể bám sát lên lưng ngựa, không để bị nó lên cơn hất ngã thịt nát xương tan.

Hiên Viên Phù mỉm cười, “Hiên Viên gia chúng ta nào có đẻ ra loại ngu dốt?”

Dứt lời, gã phóng ngựa phi tới.

Đến khi mọi người tới nơi thì Thái Tử đã ung dung ngồi trên lưng ngựa, vỗ bồm bộp lên lớp bờm mượt mà như thể đang đùa vui với đám quyến nhi trong cung cấm.

Vừa thấy Hiên Viên Phù, Thái Tử đã nhướng mày cười, “Thúc thúc để chất nhi chờ lâu quá.”

Hiên Viên Phù chỉ về phía sườn núi xa xa, “Kỵ thuật Thái Tử cao siêu thế này, hẳn săn bắn cũng khá?”

Thái Tử thản nhiên đáp, “Hoàng thúc đã có hứng du chơi, chất nhi tất nhiên phụng bồi.”

*

Mặc dù vẫn đang là cuối xuân, song vì trận đại hạn vừa qua mà Lũng Tây lúc này đã nóng bức rất nhiều. Vừa tiến vào trong núi, có cây cối che phủ, sương khói lượn lờ, ai nấy mới thấy mát mẻ tận tâm can, thoải mái vô cùng.

Hiên Viên Phù kẹp bụng ngựa, tách dần khoảng cách với đám người theo sau, Thái Tử hiểu ý đuổi theo.

*

“Thấy Lũng Tây thế nào?”

Thái Tử cười đáp, “Từ xưa Hà sóc đã anh hùng hào kiệt như mây, dòng họ Hiên Viên chúng ta cũng khởi nghiệp không kém, đã là nơi long hưng, tự nhiên tam tài hợp nhất, trời đất độ trì.”

Hiên Viên Phù trào phúng cười, “Không ngờ Thái Tử cũng tin mấy loài hoang đường mà lũ thuật sĩ vẫn ra rả.”

Thái Tử thâm sâu nói, “Sao lại không tin? Phàm là vận mệnh thì đều được định sẵn, nhớ năm đó Thái tổ chiến đấu xong tại Sung Châu, vốn muốn qua sông nhưng đêm lại mơ thấy Hắc hổ, tâm tính nghi hoặc không thôi liền tạm hoãn xuất binh. Hoàng thúc cũng biết, những chư hầu đi đường khác qua sông thì đều bị diệt sạch toàn quân, thi cốt vô tồn. Cho nên, Hiên Viên gia ta đóng đô Trung Nguyên, nhất thống Hoa Di đã là điều được định từ trước, chẳng lẽ đây không phải thiên mệnh sao?”

Hiên Viên Phù ra chiều suy nghĩ, “Bản vương từng được nghe đám tù binh Đột Quyết kể một điển cố của chúng cho nghe.”

“Nga?” – Thái Tử tỏ ra hứng thú.

Hiên Viên Phù thản nhiên, “Kha Hãn(tên gọi tắt của tộc trưởng) của chúng từng mơ thấy Bạch lang(hình dung người vong ân bội nghĩa).”

Thái Tử cũng chẳng giận, hai người giục ngựa lẳng lặng mà đi, chẳng nói chẳng rằng.

Đột nhiên Thái Tử giương cung, nhắm ngay vào một con diều dâu đang liệng giữa không trung, mũi tên vừa dời dây liền bị một mũi tên khác bắn rớt.

Thái Tử hí hước nhìn Hiên Viên Phù, “Hoàng thúc, sao lại keo kẹt thế chứ?”

Hiên Viên Phù lạnh nhạt đáp, “Đó là liệp ưng của Bản vương.”

Thái Từ “À” một tiếng, gật gật đầu.

Qua một lúc, Hiên Viên Phù cũng giương cung bắn tên, mũi tên nhằm thẳng một con đại bàng, lại có mũi tên khác nửa đường chặn đứng.

“Chẳng lẽ là của Thái Tử nuôi?” – Hiên Viên Phù lạnh lùng hỏi.

Thái Tử nhìn ra xa đáp, “Đó là con đại bàng được sủng nhất Đông cung.”

Hiên Viên Phù quét mắt nhìn con kên kên lông lá rụng trụi lủi, thê thảm vô cùng đằng xa, chẳng thừa hơi bình luận.

“Nãy ở bên trong trướng, chất nhi có gặp một cố nhân.”

Hiên Viên Phù không buồn để ý, chuyên tâm cưỡi ngựa.

Thái Tử cũng ngưng ý cười, nghiêm túc, “Một chuyến ra khỏi Định lăng này không dễ dàng, chất nhi tới Lương Châu tất nhiên là vì có việc cần thương lượng.”

Hiên Viên Phù tỉnh bơ “Nga?” một tiếng.

Thái Tử mỉm cười, “Chất nhi không hỏi mượn binh vay lương Hoàng thúc, cũng không cầu Hoàng thúc ra tay tương trợ.”

“Chất nhi chỉ cần Hoàng thúc án binh bất động, chờ đợi cho tới khi nghe tin đăng cơ, đứng ra hưởng ứng là được.”

Hiên Viên Phù cười lạnh, “Bản vương hùng cứ Lũng Tây, thống lĩnh hơn mười vạn binh lính, mà nói khó nghe ra thì hiện thân Thái Tử còn khó bảo toàn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị phế, không biết Thái Tử dựa vào cái gì mà muốn thương lượng với Bản vương?”

Phượng nhãn nháng lên vẻ mãnh liệt, Thái Tử dõng dạc đối đáp: “Chỉ bằng ta có thể dẹp yên Đột Quyết, thu hồi đất mất, phủ sạch nỗi nhục xưa.”

“Bằng quân lực Lũng Tây cũng dư sức đả bại Đột Quyết, ủng hộ Thái Tử hay Tứ Hoàng tử thì có liên can gì đâu?”

Thái Tử ngắt lời, “Trừ phi Hoàng thúc tạo phản, bằng không xuất binh nhất định phải có Hoàng Đế và Trung thư tỉnh đồng ý. Xin mạn phép hỏi Hoàng thúc, Hoàng thúc thật sự cho rằng Sử đảng hay Thanh Lưu có ý muốn khởi binh sao?”

Hiên Viên Phù âm tình bất định, “Lũng Tây dù ngăn cách kinh thành, nhưng nhờ đám mật thám, Bản vương cũng hiểu biết bảy tám phần việc trong triều. Chỉ cần mấy phong thư ngụy tạo nói Vương Tô có tư lậu với Đột Quyết, vậy có phải là nghe sai tin lệch hay không?”

Thái Tử im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Hoàng Thúc xin chớ quên, sau nạn Nguyên hữu, triều đình trọng văn khinh võ, sĩ tộc chấp chưởng chính sự, ai mới là kẻ hưởng lợi nhất từ đó.”

Hắn không đề cập, Hiên Viên Phù cũng gần như quên, mẫu thân Thái Tử – Đột Cô thị là khai quốc công hầu, nếu không phải bị tổn thất gần như chẳng còn lại mấy người trong nạn Nguyên hữu, Thái Tử cũng chẳng rơi vào nông nỗi bước đi bước lo như bây giờ. Mối hận với Đột Quyết, e là Thái Tử chỉ có hơn chứ chẳng kém. Bất quá, gã và hắn hãy còn khúc mắc sự việc năm ngoái kia…

Tựa chừng như đoán được gã đang suy nghĩ điều gì, Thái Tử lại nói tiếp: “Sự tình tại Yên Chi sơn, chất nhi cũng đã nghe qua.” – quả không bất ngờ khi thấy đáy mắt Hiên Viên Phù đột nhiên trở lạnh, hắn cười khổ, giơ hai ngón tay hướng lên trời, “Chất nhi lấy tính mạng, lấy cơ nghiệp dòng họ Hiên Viên ra thề, Giang Ước ý đồ mưu hại Hoàng thúc tại chân núi Yên Chi hoàn toàn không xuất phát từ hiệu lệnh đông cung, cũng không phải do Chu Kỳ thiết kế.”

Hiên Viên Phù cười lạnh, “Lời hứa thề của người Hoàng tộc, vốn chẳng đáng một xu.”

Thái Tử nghiêng đầu nhìn gã, tẫn lộ uy nghi, “Có lẽ là thế thật, nhưng xin Hoàng thúc nhớ rõ, trên hết Chất nhi cũng là một nam nhi đại trượng phu.”

Hiên Viên Phù bình tĩnh nhìn hắn, khẽ nhếch môi cười, “Ngươi không giống phụ hoàng ngươi lắm.” – rồi gã thở dài, “Sự tình tại Yên Chi sơn, ai đúng ai sai đều đã là dĩ vãng, Bản vương không truy cứu nữa. Tranh trưởng đoạt ngôi, Bản vương cũng vô ý tham dự, nhưng thời điểm Thái Tử đăng cơ, nhất định Bản vương sẽ sai sứ chúc mừng.”

Thái Tử gật đầu, vẻ mặt vẫn chưa thả lỏng, “Còn một việc nữa, hy vọng Hoàng thúc có thể đáp ứng.”

Vẻ mặt Hiên Viên Phù nhăn nhíu không vui.

“Chu gia nguyện dùng ba mươi vạn lượng bạc chuộc Chu Kỳ.”

Hiên Viên Phù giật mạnh dây cương, tuấn mã hí dài, “Ba mươi vạn lượng, Bản vương nhớ không lầm thì đại nội chi tiêu trong một năm cũng chỉ có nhiêu đó.”

Thái Tử thăm dò sắc mặt gã, chỉ trầm ngâm: “Nếu Hoàng thúc thấy chưa đủ,…”

“Chỉ cần Hoàng thúc đồng ý cho chất nhi mang Chu Kỳ về đông cung chuyến này, chờ sau này chất nhi chỉnh đốn triều cương, xuất binh bắc phạt Đột Quyết, thu lại Qua Châu, cũng có thể dâng Qua Châu cho Tĩnh tây vương sung đương phong ấp.”

Hiên Viên Phù cười đến trào phúng, “Bản vương thật không ngờ, chỉ một lục sự bát phẩm cỏn con lại đáng giá đến mức đánh đổi cả một châu như thế đấy?”

Thái Tử thở dài thườn thượt, “Vậy, Hoàng thúc có nguyện ý thả người hay không?”

Hiên Viên Phù đột nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc như đao, “Trừ phi ta chết.”