Vọng Giang Nam

Quyển 2 - Chương 1: Tẩu cốt hành thi




Mồng ba tháng ba, Vĩnh Gia năm thứ tư, Lương Châu.

Tĩnh vương phủ, bên ngoài Diên Ninh điện.

“Hồ tổng quản, Vương gia đã dậy chưa?” – một tiểu Lại vận thanh sam dè dặt hỏi.

Hồ tổng quản liếc nhìn: “Ngươi là?”



Lau mồ hôi, viên tiểu Lại nịnh nọt cười: “Hạ quan là huyện thừa huyện Cô Tang, nghe nói hôm nay Vương gia có ý giá lâm tệ huyện đạp thanh tẩy rửa nên hạ quan đặc biệt tới nghênh giá.”

Hồ tổng quản không mặn không nhạt ầm ừ, “Vậy chờ tiếp đi, Vương gia chưa dậy.”

Dứt lời, Hồ tổng quản xoay người muốn đi, viên tiểu Lại vội vàng túm tay áo hắn, cười xòa nhét vào tay hắn ít bạc.

“Hồ tổng quản, đã giờ Thìn(7-9h), thái dương sắp cũng lên rồi, nếu Vương gia không khởi giá, chờ hai canh giờ nữa thời tiết oi nồng làm Vương gia mất hứng, trút giận sang hạ quan thì sao. Vả lại, hành quán đã an bài yến tiệc xong xuôi, toàn bộ thân sĩ phú gia cho tới lê dân bá tánh trong huyện đều ra ngoài thành đón tiếp mong muốn được chiêm ngưỡng phong thái Vương gia. Xin Hồ tổng quản khuyên Vương gia sớm lên đường, để con dân Cô Tang được thỏa tấm lòng.”

Hồ tổng quản phủi phủi cổ tay áo, áng chừng trọng lượng, sau thì cười, ra vẻ thần bí, “Nếu đã vậy thì…” – hắn trầm ngâm trong chốc lát, “Phải xem đêm qua là ai thị tẩm đã.”

Thoáng thấy một tỳ nữ đi qua, hắn gọi lại: “Đứng lại, ngươi là người của Hoàng Hoa biệt uyển?”

Tỳ nữ vừa thấy liền vội vàng hành lễ, “Bẩm Hồ tổng quản, nô tỳ đúng là người bên Hoàng Hoa biệt uyển, Thanh Thương.”

Hồ tổng quản cười hỏi: “Tố Huyền đâu? Sao không thấy hắn?”

Thanh Thương lễ phép thưa: “Tố Huyền đang ở bên trong hầu hạ ạ.”

Hồ tổng quản quay ra nói với viên huyện thừa, “Nếu là vị kia bên trong thì chưa tới giờ tỵ(9-11h)Vương gia chưa dậy đâu. Chỉ e đại nhân phải chờ thêm một lúc nữa rồi.”

Viên huyện thừa khóc không ra nước mắt, “Còn đợi nữa liệu còn đường sống mà về không ạ?”

Hồ tổng quản ngẫm nghĩ: “Không thì thế này, ta sẽ sai người đánh trống sớm hơn một khắc(15′), đại nhân kiên nhẫn đợi.”

Giờ Tỵ một khắc, cảnh cửa sơn son Duyên Ninh điện từ từ hé mở, hai hàng tỳ nữ nối đuôi nhau đi ra, mấy người Hồ tổng quản, huyện thừa đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Viên huyện thừa trộm ngẩng đầu liếc mắt ngắm nghía, Vương gia toàn thân y phục đen tuyền dẫn đầu, quả nhiên anh tuấn uy vũ, long đằng hổ bộ như lời đồn. Theo sau là một công tử, thân vận thanh sam, nho cân búi tóc, diện mạo cũng có phần anh tuấn, chỉ là trông gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt, để ý kỹ còn thấy bước chân có chút gượng gạo.

Hồ tổng quan giả đò ho khẽ, viên huyện thừa vội vã cúi đầu.

“Có chuyện gì?” – Hiên Viên Phù hỏi.

Hồ tổng quản cung kính trả lời: “Hôm nay là Thượng tỵ[1], đêm yến tiệc trước Vương gia có nói muốn tới bên hồ đạp thanh, không biết có gì thay đổi không?”

Hiên Viên Phù trầm ngâm hồi tưởng, “Ừm, quả là có việc này.”

Hồ tổng quan cười nói: “Vị này là huyện thừa huyện Cô Tang, đặc biệt tới nghênh đón Vương gia.”

Hiên Viên Phù gật đầu.

Viên huyện thừa quỳ rạp trên mặt đất, dõng dạc: “Hôm nay được chiêm ngưỡng nhan ngọc Vương gia, hạ quan có chết cũng không tiếc.”

Từ trước đến nay Hiên Viên Phù vẫn không ưa thói a dua nịnh nọt, chỉ lạnh nhạt nói qua: “Được rồi, canh giờ không còn sớm, khởi giá đi.”

Hồ tổng quản mau mải an bài, lại nghe thấy Hiên Viên Phù lạnh lùng răn đe: “Hồ tổng quản, đánh trống liên quan đến sinh kế của toàn bộ con dân, lần sau còn tự ý cải biến đừng trách Bản Vương vô tình chém đầu ngươi.”

Hồ tổng quản sợ xanh mặt, liều mạng dập đầu: “Nô tài đáng chết, nô tài không dám nữa.”

Hiên Viên Phù không thèm để ý tới hắn, quay đầu nhìn về phía công tử thanh sam, “Đứng đần ra đó làm gì? Còn không đi theo.”

Vị công tử nọ tỏ ra lần khần, từ tốn nói: “Hạ quan không nên đi làm Vương gia mất hứng thì hơn.”

Hiên Viên Phù nhảy lên xe ngựa, bực dọc quát: “Lên, hay phải để đích thân Bản Vương hạ lệnh mời ngươi?”

Vị công tử nọ không dùng dằng nhiều, được người đỡ lên xe.

Hồ tổng quản vuốt mồ hôi đứng dậy, kéo theo viên huyện thừa, “Quỳ mãi đó làm gì, không lên ngựa nhanh đi?”

Viên huyện thừa lén lút hỏi thăm: “Vị công tử kia là người phương nào mà được ngồi chung với Vương gia thế ạ? Vậy mà sao hạ quan thấy hình như Vương gia không coi trọng y lắm thì phải.”

Hồ tổng quản nhếch mép cười khẩy, “Bát phẩm lục sự Chu Kỳ.”

Viên huyện thừa cảm khái: “Vương gia thật cần cù chính sự, mới sáng sớm đã triệu phụ tá vào phủ khiến hạ quan thấy mình hổ thẹn không sánh bằng, thật đáng khâm phục.”

*

Mã xa xóc nảy, Hiên Viên Phù nghiêm chỉnh ngồi duyệt công văn, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Chu Kỳ quỳ ngồi trong góc, chuyên chú pha trà.

“Thượng tỵ ở Giang Nam và Lũng Tây có gì khác nhau?” – đột nhiên Hiên Viên Phù hỏi.

Chu Kỳ thoáng ngừng lại, đầu cúi thấp đáp: “Bẩm Vương gia, giờ này năm ngoái hạ quan đang ở Lạc Kinh, nên không hiểu phong tục Lũng Tây.”

Hiên Viên Phù để ý vẻ mặt y, cười lạnh: “Vậy thì nói cho Bản Vương, mồng ba tháng ba ở Tô Châu như thế nào?”

Chu Kỳ không ngẩng đầu, nhưng Hiên Viên Phù biết, chỉ cần nhắc về cố hương là nội tâm y sẽ đau như dao cứa.

Rót nước trà vào chén, Chu Kỳ chậm rãi nói: “Cũng không có gì, ngắm hoa, hí thủy đạp thanh, nữ nhân tụ hội thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.”

Hiên Viên Phù bóng gió, “Chu gia tam lang phong lưu phóng khoáng, danh tiếng lan xa. Năm nhập kinh thi cử, ba nghìn mỹ nhân Cô Tô nhỏ lệ thấm đẫm xuân sam; giờ làm quan Lũng Tây, bao nhiêu nữ nhi Lạc Kinh buồn thương lòng thắt. Thật là tội nghiệp, tội nghiệp.”

Chu Kỳ nhỏ nhẹ nói: “Vương gia khen nhầm rồi.”

Cười giễu một tiếng, Hiên Viên Phù lại tiếp tục: “Chẳng qua là ở Lũng Tây, Chu công tử cũng gieo không ít tình trái, các cô nương ở Việt Khê lâu vẫn chờ đợi ngươi nhỉ.”

Chu Kỳ giật mình ngẩng đầu, đáy mắt phẳng lặng như mặt hồ bỗng chốc dao động.

Hiên Viên Phù lẳng lặng nhìn y, “Tiếc là hồng nhan bạc phận, Chu Kỳ chưa biết ư? Đêm qua Việt Khê lâu gặp phải cường đạo, toàn bộ lầu trên gác dưới, từ ma ma, đầu bài đến quân công, đều không còn sót một mống.”

Đón chào tiễn đưa, ma ma dẻo mồm liến thoắng, Ngô nữ dịu ngọt am hiểu ý người, quân công kia còn có một hài nhi chưa đầy một tuổi, cả nàng mỹ nữ Thục Trung sắp dành dụm đủ tiền chuộc thân hồi hương gả cho chàng tình lang bán tranh hè phố.

Vốn còn sống, mà đều biến mất cả rồi…

Chu Kỳ khí huyết dâng trào, chỉ thấy đầu óc choáng váng, một lúc sau mới mờ mịt nhìn gã, thều thào hỏi: “Vương gia việc gì phải vậy?”

Hiên Viên Phù cười đến thỏa mãn, đôi mắt lạnh băng, “Ngươi thấy sao?”

Không thấy Chu Kỳ đáp trả, gã rướn người kéo y vào lòng, ghé vào bên tai y bỏ nhỏ: “Bản vương vẫn kỳ quái, người ta vẫn nói ‘Kẻ sĩ có thể giết, không thể nhục’, sĩ tử Giang Nam thoát tục vô trần. Vậy vì sao ngươi không cầu chết?”

Chu Kỳ không phản kháng, mặc cho gã ôm, mi mắt buông xuống, chẳng phân ra cảm xúc.

Hiên Viên Phù mút lên cổ y, lại cắn mạnh, “Sớm biết ngươi phóng đãng thế này, lần trước Bản vương đã chẳng nặng tay với ngươi. Binh thư 36 kế, ai mà ngờ kế nào không chọn lại chọn kế mỹ nhân.”

Chu Kỳ ngưỡng cổ, thở dốc khẽ khàng.

Động tác càng trở nên kịch liệt thì thần trí Chu Kỳ càng thanh tỉnh. Y chỉ thầm nghĩ, chỉ cần Hiên Viên Phù chán chê rồi, tất thảy sẽ xong thôi. Y vẫn tiếp tục chôn chân tại Lũng Tây, làm một chức quan nhàn tản, tiếp tục gầy dựng thế lực Đông cung.

Y vẫn sẽ chờ, chờ, chờ nữa, cho tới khi Thái Tử đăng cơ.

Sau đó, sẽ chẳng còn lại gì vương vấn…

__________

1. Thượng ty: Ngày tỵ đầu tháng ba gọi là ngày thượng tỵ (3/3 âm lịch)