Vọng Giang Nam

Quyển 1 - Chương 18: Nan kham nghe trống lệnh




Như có người dùng búa chém y thành hai nửa, một nửa Chu Kỳ Giang Nam xuống mồ yên giấc, nửa còn lại, là nam sủng Lũng Tây sống không bằng chết.

Mây tán mưa tan, Chu Kỳ mở hai mắt nằm trên tháp.

Lòng y chợt rõ, vào tình huống này nếu có thể đánh một giấc ngủ thật say hoặc khóc lóc thỏa thuê một chập cũng tốt hơn là cứ lăng lăng hai mắt bơi trong bể vọng tưởng thế này. Nhưng suy nghĩ của y vẫn không thể khống chế nổi mà từ Lũng Tây tới Tái Bắc, từ Tái Bắc tới Tây Thục, men theo Tây Thục bay tới Đột Quyết, rồi từ Đột Quyết dao động tới Thổ Phiên…

Y không còn muốn nhớ về Giang Nam nữa, không dám, cũng không xứng.

Ngày ấy mật thám xuất hiện dưới chân Yên Chi đã là một nửa số mật thám từ đông cung, Chu Kỳ không xác định đám người còn lại có đáng tin cậy hay không. Chỉ duy có một người mà Chu Quyết đã từng nhắc y vào ngày tiễn y lên đường, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ không nên tùy tiện sử dụng.

Trước mắt y, chỉ có ba con đường.

Một là, Hiên Viên Phù đã hoàn toàn điên rồ, chuyện sau này phát sinh thế nào không ai đoán được. Biện pháp giữ mình duy nhất là tìm người Chu Quyết từng đề cập đó, lập tức thoát khỏi Lũng Tây vòng về Trung Nguyên.

Hai là, hiện giờ chiến sự tuy tạm ngưng, Tả hiền vương đã rút quân khỏi Kỳ Liên thành, nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là kế hoãn binh. Không còn An Nhạc trấn thì còn Thái Bình trấn, chỉ cần Hiên Viên Phù muốn dấy binh, trận chiến này lúc nào cũng có thể bùng phát. Giang Ước đã chết, nếu y cũng bỏ đi, những bố trí tại Lũng Tây của đông cung bao lâu nay sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt.

Ba, cũng là con đường Chu Kỳ muốn làm nhất hiện tại…

Tầm mắt y chuyển tới giữa trướng, lướt qua y phục tả tơi trên đất, tới sa bàn cách đó không xa, bên bộ trà cụ góc phòng, có thứ bị vải trắng chùm lên…

Là bội kiếm của Hiên Viên Phù, chỉ cần y có thể cắt đứt cổ họng Hiên Viên Phù, lấy đó rửa sạch nỗi nhục thư phục dưới thân nam tử, sau đó thì Trương Khuê hoặc bất cứ một ai nghe thấy tiếng động xộc vào, có lẽ y sẽ bị xả làm tám mảnh, hoặc ngũ mã phanh thây, cũng có thể là vạn tiễn xuyên tim.

Chu Kỳ tưởng tượng đến tình cảnh bản thân chết oan uổng mà bật cười, nụ cười chìm trong bóng tối.

Nếu Hiên Viên Phù chết, chỉ e binh quyền Lũng Tây sẽ lại trở thành mục tiêu tranh đoạt sống còn nơi kinh thành? Hiện giờ, nếu chỉ vì muốn trút giận thì nhất định kinh thành sẽ họa nạn liên miên. Cho dù muốn giết gã, cũng phải chờ tới khi đại sự thành công, đông cung dư thừa thực lực sắp đặt một Tĩnh tây vương mới…

Nếu, nếu Tĩnh tây vương mới thức thời, trung quân minh lễ, không hiếu chiếu, không thị sát, không bị ý niệm che mắt, không bị cừu hận thao túng…

Có lẽ với cả đông cung và Lũng Tây đều là chuyện tốt.

Ý cười trên môi dần phai nhạt, cho dù Hiên Viên Phù làm ra việc không bằng cầm thú với y, từ sâu tận đáy lòng, y vẫn hy vọng gã không chết.

Là vì ôn tồn và chăm sóc lúc trước mê hoặc y ư, hay áy náy vì phá hỏng đại sự của gã?

Ngực âm ỷ đau, Chu Kỳ chỉ thấy cả hơi thở của chính y cũng đắng ngắt, thở cũng thành một chuyện khó khăn quá đỗi.

Hiên Viên Phù vẫn nằm ngửa bên cạnh y, hai tay xếp bằng trên bụng, không suy chuyển.

Y biết gã không ngủ, bởi hơi thở của gã thật khẽ, như loài sói giấu trong khe núi săn mồi.

Tự cười khổ, hiện tại hai người họ phải gọi là gì nhỉ, từ tình nghĩa nhân gian thành hàm oan thề sống chết không tương kiến ư.

*

Sắc trời Lũng Tây khác hẳn kinh thành, chưa tới canh năm dương quang đã tỏ, rồi cho tới tận giờ Tuất (19-21h) ngày mới ngả về Tây.

Có tiếng gà gáy văng vẳng, mục dân đã sớm thức giấc bắt đầu một ngày lao động, sau đó là tiếng trống lệnh rền rĩ vang.

Hiên Viên Phù trở mình, chưa có ý tỉnh dậy.

Chu Kỳ không buồn nhúc nhích, chỉ ước sao y không chết ngay trên tháp này luôn đi, cho tới khi thi thể nát rữa, hóa thành tro bụi, bay sạch sẽ, vô ưu vô lo.

Vừa vặn có tiếng Trương Khuê truyền từ ngoài trướng: “Vương gia.”

Hiên Viên Phù động thân, ậm ừ bằng thứ âm thanh khó thấy.

Khác với những quý tộc dòng dõi tứ chi không chạm xuân thủy trong kinh thành, Hiên Viên Phù rất ít tôi tớ, bình thường giờ này gã đã thức dậy tới thao trường hoặc triệu tập phụ tá bàn bạc mưu kế.

Hôm nay lại có chút khác thường, giọng điệu Trương Khuê cũng mang vài phần dò hỏi: “Có cần mạt tướng vào không?”

Hiên Viên Phù khoát tay áo ý bảo không cần, rồi lại lập tức do dự.

Chu Kỳ chợt có dự cảm bất lành, cơ thể cứng còng.

Hiên Viên Phù quét mắt nhìn y, biếng nhác vọng ra: “Kêu mấy người tiến vào, hầu hạ Bản Vương thay y phục.”

Chu Kỳ ngồi bật dậy, tóc tán loạn rũ bên khóe mắt, hoảng hốt nhìn gã.

Hai người bất động, chỉ nhìn nhau.

Khuôn mặt lãnh ngạnh của Hiên Viên Phù không có nửa tia cảm xúc, tay lại vuốt lên cần cổ y.

Chu Kỳ run lên, thều thào: “Vương gia đối với Chu kỳ, quả là hận thấu xương.”

Mơn trớn lên gò má y, Hiên Viên Phù hỏi lại: “Chứ không thì sao?”

Chu Kỳ không khỏi bật cười thành tiếng, cũng phải thôi, giữa hai người, trừ thù hận thì đúng là chẳng còn gì.

Nghe tiếng cười thê lương của y, lòng gã lại đau thắt khó tả, tay cũng nới lỏng.

“Nói đi, vì sao ngươi phải giết Bản Vương?” – gã hít thật sau, khẽ hỏi, “Có phải vì mệnh lệnh của thượng cấp hay tình thế bắc buộc đúng không?”

Chu Kỳ quay ra nhìn gã: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc giết Vương gia, hơn nữa, đông cung cũng chưa từng hạ lệnh đó.”

Đáy mắt Hiên Viên Phù tràn đầy thất vọng, “Kỳ thật, nếu ngươi đùn đẩy trách nhiệm cho đông cung, rất có thể Bản Vương sẽ không trách tội ngươi.”

Chu Kỳ cúi đầu cười khẽ, “Thứ nhất, Vương gia tin ư? Thứ hai, dù Vương gia có tin, Vương gia sẽ thả ta đi chứ?”

Hiên Viên Phù để ý thấy ánh mắt y đã dần trở về vẻ bình tĩnh vốn có, không còn sắc mê man nữa. Nội tâm gã bất chợt nổi nóng, xoay người ấn y lên tháp.

“Một mỹ nhân như ngươi, nếu Bản Vương để ngươi dễ dàng chạy mất thì biết tìm đâu ra quân kỹ sắc nước thế này đây?”

Chu Kỳ không buồn phản kháng, chỉ thấp giọng nhắc nhở: “Các tướng quân còn đang chờ, Vương gia không cần lãng phí thời gian trên người hạ quan.”

“Vậy để chúng chờ!”

Trương Khuê dẫn theo vài hạ nhân chuẩn bị tiến vào lại đột nhiên khựng bước.

Âm thanh bên trong tuy rằng thật khẽ nhưng tiếng thở dốc mơ hồ kia, tiếng rên rỉ ám muội đó, đều chứng tỏ hiện giờ Hiên Viên Phù đang bận.

Mấy người im lặng đứng chờ bên ngoài, Trương Khuê lại bực dọc vì sao động tĩnh lần này lại nhỏ đến thế, xem ra vị mỹ nhân này tương đối không hiểu phong tình gì cả.

Hắn nào biết rằng, trong phòng, Chu Kỳ đang cắn môi nhẫn nhịn đau đớn, mà gương mặt Hiên Viên Phù đang trút dục vọng lúc này cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Nửa canh giờ trôi qua, tiếng Hiên Viên Phù đều đều vang lên.

“Mang bồn nước vào.”

Trương Khuê cẩn dực dẫn người đẩy mành đi vào, chỉ thấy sắc mặt Hiên Viên Phù mệt mỏi, thân trên trần trụi ngồi bên tháp, trong tấm mền gấm có một mỹ nhân, nhưng chỉ thấy lưng, không thấy mặt.

Hiên Viên Phù thản nhiên đứng dậy giãn gân giãn cốt, sau đó quay đầu cười gọi: “Chu lục sự, muốn cùng Bản Vương hay đợi Bản Vương giúp ngươi tắm rửa?”

Trương Khuê sửng sốt, thông minh mà cúi đầu, nội tâm cũng khinh thường Chu Kỳ đến cực điểm.

Thời điểm Chu Kỳ phái tử sĩ ám sát Hiên Viên Phù, hắn có mặt gần đó, xác Trịnh tổng quản cũng là hắn chịu trách nhiệm hạ táng. Vốn tưởng dù tội chết miễn trừ thì tội sống cũng khó tha, chẳng ngờ rằng y lại bò lên giường Vương gia.

Gì mà công tử sĩ tộc, bất quá cũng thế thôi.

Đê tiện thế thôi.