Vọng Giang Nam

Quyển 1 - Chương 13: Chân thành đối diện




Gần nửa đêm, trời đột nhiên đổ mưa.

Chu Kỳ mở hai mắt, lăng lăng nhìn đỉnh trướng. Trông thì tưởng như y đang ngẩn người, nhưng chỉ có y biết, giờ khắc này lòng y đang lửa đốt trăm mối, lo lắng đến mức nào.

Trước khi đến Lũng Tây, y vốn đã tính toán muôn nẻo, kế phản gián, kế mỹ nhân, khổ nhục kể, thậm chí…



Dưới tay có tử sĩ, hoàn toàn có thể ám sát Hiên Viên Phù mà không để lại bất cứ vết tích nào.

Nhưng hôm nay, tất thảy đều rối loạn.

Nếu là Chu Kỳ còn mộng hoa say liễu, còn thơ thẩn du hồ thưởng trăng đất Cô Tô hai năm trước, tuyệt đối sẽ không thể ngờ bản thân y lại đặt chân tới nơi bắc cương gió gào cát thét, phí hoài năm tháng như lúc này. Chu Kỳ choàng áo ngồi dậy, cứ thế chết lặng nghe tiếng mưa gõ trên trướng trào ra thứ âm thanh đều đều trĩu nặng.

Hiên Viên Phù đối đãi với y không tệ, thậm chí có thể nói là quan tâm săn sóc, dù cho ngay từ đầu cả hai đều hiểu con đường hai người đi không chung lối, trung không cùng chủ. Thân thế, trải đời, mưu lược của Hiên Viên Phù, thứ nào cũng nổi bật, tính tình tùy có phần âm lệ vô thường nhưng tuyệt đối không cố ý gây sự, ỷ thế hiếp người. Sống chung lâu còn có thể phát hiện gã ta cũng chỉ là một thanh niên chưa tới nhi lập(30)[1]. Ham vui, ngày ngày rong ruổi lưng ngựa săn bắn, uống rượu cũng sẽ cuồng ca thống mạ, thích bảo kiếm, mỹ nhân, hưng trí lên cũng sẽ sủng ái hồ cơ quân kỹ…

Chu Kỳ thở dài, giờ y mới phát hiện ra, tư vị tính kế một người như thế thật nan kham.

Tiêu vĩ cầm đã bị Hiên Viên Phù lấy đi, rảnh rỗi Chu Kỳ đành phải lấy tiêu ra thổi giải sầu. Tiểu khúc Giang Nam chẳng thành điệu từ tiếng tiêu thê lương oán thán quẩy vào tiếng mưa gió vần vũ thấy sao giống “Sớm thì đêm lạnh không ngủ, canh năm mưa gió vô tình.” quá.

Rồi đột nhiên có tiếng Hồ già vọng về, người này quả tinh thông âm luật, mới nghe sơ qua đã bắt được nhịp phách, văng vẳng hợp tấu. Chu Kỳ nhếch khóe miệng, lặng lẽ đứng dậy, vừa thổi vừa tìm kiếm hướng Hồ già.

Tiếng hồ già ngày một gần, tâm trạng Chu Kỳ lại trĩu nặng.

Trước mặt, là chủ trướng.

Tiếng Hồ già ngưng vang, có tiếng Hiên Viên Phù vọng ra, dẫn theo ý cười.

“Tới mà không vào, cấp bậc lễ nghĩa của Giang Nam cũng có vậy thôi sao?”

Tiêu ngọc còn trên tay, Chu Kỳ cúi đầu cười khổ: “Thịnh tình của Vương gia, hạ quan nào dám thoái thác.”

Vén mành, chỉ thấy Hiên Viên Phù mặc mỗi áo lót nằm trong chăn, trên tay vuốt ve cây Hồ già, hiển nhiên chưa dậy.

“Phượng Nghi hưng trí quá nhỉ.” – Hiên Viên Phù lười biếng hỏi han.

Chu Kỳ gượng cười: “Hạ quan suy nghĩ không chu toàn, quấy rầy giấc ngủ của Vương gia rồi.”

Hiên Viên Phù cười: “Nếu Phượng Nghi đang nhàn rỗi thì pha một ấm trà đi.”

Chu Kỳ quen thuộc tìm được trà cụ, ngồi đối diện với gã.

“Nào dám không tòng mệnh.”

Khi Hiên Viên Phù uống trà, lúc nào lông mày gã cũng nhíu lại, Chu Kỳ đồ rằng, so với trà, gã càng thích rượu hơn.

Hai người đều không nói, giữa không gian yên tĩnh chỉ có tiếng mưa rơi xào xạc vang dậy, nhất thời không khí trở nên kỳ quặc lạ thường.

Rốt cuộc Chu Kỳ cũng mở miệng, giọng điệu y thật nhẹ: “Vương gia, hẳn hạ quan phải may mắn lắm mới có thể ngồi ẩm trà với Vương gia thế này.”

Hiên Viên Phù nhướn mắt nhìn y, không nhìn ra hỉ nộ.

Chu Kỳ tiếp tục: “Có lẽ, đây cũng là lần cuối.”

Hiên Viên Phù cười khổ, tự rót thêm trà vào chén, “Nếu ngươi đã nói vậy không ngoài hai khả năng. Thứ nhất, người của ngươi đã ra mặt, biết Bản Vương sắp khởi binh nên quyết định cho ngươi về Giang Nam hoặc Lạc Kinh; còn thứ hai, ngươi phải làm một việc gì đó phá hỏng đại sự của Bản Vương. ” – đáy mắt gã ẩn chứa thứ cảm xúc khó tả thành lời, “Bản vương không phải loại người tự mãn, cho nên…”

Chu Kỳ đột nhiên cắt ngang lời gã: “Hạ quan có một thỉnh cầu, hôm nay không đề cập đến chiến sự.”

Nét mặt Hiên Viên Phù vặn vẹo biến đổi, như thể đang cắn răng nín nhịn một điều gì đó.

Một lúc sau gã mới chậm rãi đáp ứng: “Hảo.”

Chu Kỷ mỉm cười, vô thức vuốt ve tiêu ngọc trong tay, “Không ngờ Vương gia tinh thông âm luật đến thế.”

Lại qua một hồi lâu Hiên Viên Phù mới đáp: “Mẫu phi rời khỏi Trường An chỉ mang theo cây Hồ già này.”

Chu Kỳ biết, tiên Tĩnh tây vương phi mất sớm, có lẽ gã học được cách thổi từ tôi tớ theo hầu bên mẫu thân.

Chu Kỳ vẫn tự phụ rằng bản thân y có khả năng ăn nói, vậy mà chẳng ngờ lại có ngày mồm miệng cứng ngắc, không nói năng được gì thế này.

Hiên Viên Phù nói: “Phượng Nghi, ngươi phải biết, Bản Vương coi ngươi như tri giao.” – thấy vẻ mặt Chu Kỳ đầy vẻ khó xử, gã mới cười khổ, “Chuyện gì đến sớm muộn gì cũng đến, Bản Vương cũng không tiếc một khắc này. Bất quá, ngươi có thể đáp ứng Bản Vương một thỉnh cầu hay không.”

Chu Kỳ do dự trong chốc lát, gật đầu.

“Hôm nay, mỗi câu mỗi từ ngươi nói với Bản Vương đều phải chân thật, mà Bản Vương hỏi ngươi vấn đề gì ngươi cũng không được trả lời bậy bạ quấy quá.”

Chu Kỳ lặng nhìn gã, giác như có một chiếc lồng đang chụp lên trí óc y, khiến cả việc thở cũng trở nên khó khăn ngưng trệ.

“Có thể.” – y nghe thấy bản thân y trả lời như thế.

Hiên Viên Phù gật đầu, “Khi vừa tới Bắc cương, ngươi ghét Bản Vương lắm phải không?”

Chu Kỳ bật cười: “Chẳng lẽ Vương gia thấy mình hút người thích lắm sao?”

Hiên Viên Phù tiếp tục hỏi, chẳng qua giọng điệu lại chắc nịch: “Ngươi thấy Bản Vương khó đối phó, sợ sẽ phá hỏng đại kế của ngươi.”

Nhớ lại khi mới tới Lũng Tây hứng chịu đủ loại trách móc, Chu Kỳ lẳng lặng gật đầu: “Bất kể ta đi đâu cũng có ít nhất ba người bám đuôi coi chừng, còn đều là cao thủ nhất lưu.”

Hiên Viên Phù nhếch mép: “Có bốn, bởi vì ngươi giảo hoạt lắm, hệt như loài hồ ly ẩn sâu trong rừng rậm.”

Khẩu khí gã từ bi biết bao, làm trong nháy mắt đó Chu Kỳ không biết có nên vì bản thân được nâng tầm lên ngang với động vật mà mừng hay không, sau cùng khóe miệng y mới miễn cưỡng treo lên, “Đa tạ Vương gia đã tán dương.”

“Tốt, vấn đề tiếp theo, ngươi là người của Thái tử, điều này khỏi cần bàn cãi. Nhưng ngươi sống tại đây lại không hề có bất cứ hành động nào cả, Bản Vương đoán, có lẽ ngươi là tổng lĩnh mật thám ở Lũng Tây?” – giọng điệu gã bâng quơ bình thản như thể đang thảo luận hoa nương trong liêu xướng.

Chu Kỳ hớp chén trà đã nguội ngắt: “Trước kia không phải.”

Hiên Viên Phù ra vẻ hiểu biết gật đầu: “Vậy là vị trước kia đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Nhớ lại sắc mặt xanh vàng của Giang Ước hôm đó, Chu Kỳ không khỏi có chút bứt rứt, “Kỳ thật, ta cũng chỉ gặp hắn có một lần, sau này thì không nghe ngóng được tin tức gì từ hắn nữa, có thể hắn đã không còn trên nhân thế rồi.”

Hiên Viên Phù phóng mắt nhìn về hướng xa xôi khác, đôi mắt không tiêu cự, mơ hồ đến đáng sợ. Khoảnh khắc đó, Chu Kỳ có cảm giác như gã đang nhìn chính mình.

“Một vấn đề cuối cùng,” – gã thì thào, âm lượng thấp đến khó nghe, “Ngươi có từng nghĩ tới, hoặc có kế hoạch ám sát Bản Vương không?”

Chu Kỳ biết, gã đang nhớ về cái chết oan uổng của phụ thân gã. Đang nhận được bao thiện ý, thật khó để dối gạt cho đặng.

Vì thế, y nhẹ nhàng đáp: “Trước khi ta đến, quả thật có mưu đồ như thế.”

Hiên Viên Phù mỉm cười, có phần mừng vui: “Thế nào, chết kiểu gì?”

Chu Kỳ gian nan đáp: “Trúng tên bắn lén mà chết.”

Hiên Viên Phù khẽ cười: “Vậy, hiện tại thì sao?”

Chu Kỳ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn gã: “Tri ân tất báo đáp, Vương gia quan tâm Chu Kỳ, cho dù Chu Kỳ không thể bảo đảm chu toàn cho Vương gia,” – y thoáng ngừng, “Có lẽ sẽ gây bất lợi cho Vương gia, nhưng tuyệt đối không mưu đồ tới tính mạng Vương gia.”

Hiên Viên Phù trầm mặc một hồi lâu, rồi đột nhiên gã đứng dậy, lấy từ trong ngăn tủ ba màu bên tháp ra một tấm văn điệp[2] mỏng manh.

Chu Kỳ cả kinh, cũng đứng dậy theo.

Hiên Viên Phù nhìn y, “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, Bản Vương cũng không phải người không thể thua. Nếu lần này Bản Vương không thể xuất binh đánh Đột Quyệt là vì ngươi, vậy tài nghệ không bằng ngươi, Bản Vương sẽ không bận tâm quá nhiều. Ngươi tất nhiên không muốn quy thuận Bản Vương, vậy mang theo văn điệp này trở về Trung Nguyên đi.”

Chu Kỳ sững sờ bất động, quên cả câu tại sao.

Hiên Viên Phù đột nhiên buông tiếng nỉ non, đươm đầy mệt mỏi: “Tương kiến tranh như bất kiến[3].” <Gặp gỡ chẳng thà đừng gặp>

__________

1. Tam thập nhi lập: nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự-lập, dựng nên sự-nghiệp cho mình.

2. Văn điệp: Thông quan văn điệp, một loại giấy tờ thời xưa dùng để xuất nhập qua cổng thành.

3. Câu thơ trích từ bài “Tây giang nguyệt” của Tư Mã Quang. Có hai câu mình rất thích trong bài thơ này:

“Tương kiến tranh như bất kiến,

Hữu tình hà tự vô tình.”

“Gặp gỡ chẳng thà đừng gặp,

Hữu tình lại hóa thờ ơ.”

Nghe thì như vô tình mà nặng tình.