Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn

Chương 7: Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi tắm xong thay quần áo, tuy rằng thân thể mệt mỏi tinh thần khẩn trương nhưng Lâm Nham vẫn là lôi kéo Hoắc Cảnh Lân ra khỏi phòng, cậu cũng không thể thực sự buông lỏng nghỉ ngơi, tối thiểu hiện tại không thể.
"Ba mẹ anh sẽ không nói cái gì đâu." Hoắc Cảnh Lân bất đắc dĩ, sắc mặt Lâm Nham có chút tái nhợt vừa nhìn cũng biết là liên quan đến không có nghỉ ngơi tốt, hiện tại hắn có chút hối hận đêm qua quấn quít lấy người này lăn qua lăn lại như vậy.

"Người lớn không xoi mói cũng không thể làm như vậy, em thế nhưng là con dâu mới vào cửa." Khóe miệng Lâm Nham ôm lấy ý cười ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông trong mắt mang theo đau lòng, vươn tay xoa bóp khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Ngoan a, em không sao."
Thanh niên thật sự là quá hiểu chuyện quá tri kỷ rồi, Hoắc Cảnh Lân cảm giác chỗ nho nhỏ trong lòng mình bỗng nhiên bị đánh trúng.

Cái loại cảm giác trong nháy mắt ấm áp tứ chi này trước khi gặp thanh niên cho tới giờ chưa từng xuất hiện qua, thế nhưng trong nửa tháng này lại thường thường sẽ đến một chút, hắn biết mình đã từng chút một thích cái người thanh niên lúc cười rộ lên đặc biệt ôn nhu ở trước mắt này.

"Ăn cơm trưa xong lại ngủ thêm một chút, sắc mặt em thực sự không tốt." Không có biện pháp khuyên bảo chỉ có thể lui một bước tìm cách khác, Hoắc Cảnh Lân suy nghĩ có nên tìm một chuyên gia dinh dưỡng đến phối cơm dinh dưỡng cho cậu hay không, thanh niên thật có chút gầy yếu.

"Được, hiện tại chúng ta đi ra ngoài đi, em đi giúp mẹ anh làm cơm trưa." Lúc tắm đại khái biết một chút Tô Mỹ Linh là tính cách gì, người phụ nữ này đối với sinh hoạt hằng ngày của chồng và con trai mình đặc biệt để bụng, tuy rằng tài nấu nướng của mình cũng chỉ xem như là bình thường thôi, nhưng chỉ cần là lúc ba cha con đều ở nhà bà nhất định muốn tự mình làm đồ ăn.

"Mẹ anh khẳng định đang tự tay chưng cua." Hoắc Cảnh Lân một tay khoác lên vai cậu ôm hờ hờ, ngữ điệu nhẹ nhàng.

"Chính là đem cua đã cột chắc bỏ vào lồng hấp đặt lên nồi?" Lâm Nham biết hắn chính là sợ mình không được tự nhiên mới nói chuyện không đâu đến chọc chính mình, đáy lòng ấm áp.

"Ừ, em thật thông minh."
"...!Cái chuyện cười này một chút cũng không buồn cười." Lâm Nham giơ tay lên kéo lỗ tai hắn.

"Em yêu, em phải tin tưởng anh, đây không phải chuyện cười là sự thật." Hoắc Cảnh Lân thấy cậu không tin liền lôi kéo tay cậu đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói chuyện, "Anh dẫn em đi mắt thấy là thật."

Trong phòng bếp, Tô Mỹ Linh đeo bao tay cao su dày đem cua đã được đầu bếp rửa sạch cột chắc bằng sợi bông lớn đặt ở trong nồi, vừa nghiêng đầu thấy hai người bọn họ nắm tay qua trước còn thật kinh ngạc: "Như thế nào không nghỉ ngơi nhiều thêm một lát?"
"Nham Nham nói muốn tới hỗ trợ." Hoắc Cảnh Lân vươn tay cầm lấy một tiếng bánh đậu xanh từ trong đĩa điểm tâm cắn một cái, cảm thấy mùi vị không tệ sau đem nửa phần còn lại đút cho Lâm Nham, "Mẹ con giúp người đặt vô nồi đi." Nói xong đem số cua còn lại đều bỏ vào trong nồi.

"Đi đi nhanh đi ra ngoài." Tô Mỹ Linh ghét bỏ hắn quấy rồi mình làm việc, giơ tay lên đem hai người đều đẩy đi ra ngoài, "Đi bồi ba con đi."
"Mẹ con có thể giúp nấu cơm." Lâm Nham quay đầu nói.

"Không cần không cần, có đầu bếp nha, đầu bếp nhà chúng ta đều là tay nghề bậc nhất nha, con có món gì thích ăn không? Để cho bọn họ làm." Tô Mỹ Linh tháo bao tay ngẩng đầu nhìn về phía cậu, vẫn là đừng nói, người thật so với trong TV còn đẹp trai hơn không ít.

"Con không kén ăn." Lắc đầu, Lâm Nham bị hai mẹ con lôi kéo ra phòng bếp.

Nói thật, kỳ thực cậu thà rằng ở trong phòng bếp hướng bếp lò sưởi ấm cũng không thật muốn cùng Hoắc ba ba nói chuyện phiếm, áp lực quá lớn cậu chú ý cẩn thật thật không chịu nổi.

"Không kén ăn liền tốt, Cảnh Lân từ nhỏ liền kén ăn, này không ăn kia không ăn không biết có bao nhiêu khó hầu hạ." Tô Mỹ Linh trừng mắt nhìn con trai nhỏ, nhìn bộ dáng nó cười hì hì liền giận, thật là có vợ liền quên mẹ, trước kia Lâm Nham chưa có tiến vào cửa nhà liền chưa từng thấy nó đi vào phòng bếp.

"Dạ, anh ấy chỉ thích ăn thịt." Lâm Nham rất đồng ý lời Tô Mỹ Linh nói, cùng một chỗ nửa tháng này cậu rốt cuộc đã nhìn ra, Hoắc Cảnh Lân tuyệt đối là người theo chủ nghĩa ăn thịt, muốn cho anh ấy ăn rau xanh hoa quả vân vân quả thực khó như lên trời.

"Ngày hôm qua anh còn cùng em ăn cỏ kia đâu." Hoắc Cảnh Lân bất mãn bĩu mối.

"Đó là rau diếp không phải cỏ, luôn ăn thịt đối thân thể không tốt." Lâm Nham nghiêng đầu liếc mắt trừng hắn.


"Ngày hôm kia anh còn ăn một trái táo nha, chua muốn phun."
"Anh tại sao không nói anh gần đây tiêu hóa không tốt đi? Anh không nói em đều sắp quên, anh ngày hôm qua chưa ăn táo, ngày hôm nay phải ăn hai trái." Lâm Nham vừa nghĩ tới vì để cho hắn ăn táo mình là như nào "cắt đất đền tiền" đáp ứng hắn bao nhiêu hiệp ước không bình đẳng, cậu liền đỏ mặt!
"...!Hôm qua anh có ăn, lúc em ngủ anh ăn rồi." Hoắc Cảnh Lân quay mặt, nói dối không đỏ mặt.

"Anh nghĩ em sẽ tin anh nói sao?"
"Được rồi, vậy một hồi anh sẽ ăn một trái táo một trái quýt."
"Hai trái táo, không có thương lượng." Lâm Nham hừ một tiếng sau còn muốn nói nữa, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng cười khẽ mới nhớ tới Tô Mỹ Linh còn ở bên cạnh, lập tức liền lúng túng mặt đỏ bừng.

Gần đây cùng Hoắc Cảnh Lân đấu võ mồm cũng đã quen rồi, nhất thời liền quên mẹ của người đàn ông mình còn ở bên cạnh.

"Hai người tình cảm không tệ a, cho tới bây giờ Cảnh Lân chưa từng vui vẻ như vậy." Tô Mỹ Linh tựa như không phát hiện cậu xấu hổ, lôi kéo tay cậu vỗ vỗ, "Mẹ yên tâm rồi."
Thân là mẹ người phụ nữ nào mà không có hy vọng con trai mình trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, trước đối với Lâm Nham người con dâu này không hài lòng lắm mà nói vậy bây giờ lại là thật sự tiếp nhận rồi, dù sao từ trong đối thoại của bọn họ là có thể nghe ra được, người con dâu nam này là thật lo lắng cho con trai mình.

Lâm Nham cười khan hai tiếng, len lén liếc mắt trừng Hoắc Cảnh Lân.

Đều tại anh cùng em tranh cãi! Xem đi, em ở trước mặt mẹ anh mất hết thể diện rồi đi!
Hoắc Cảnh Lân nhướng nhướng mi nháy mắt mấy cái, cha mẹ vợ em rất hài lòng đâu.

"Em trai, anh nghe lão Ngũ nói em mua lại khu đông thành cũ?" Hoắc Cảnh Kỳ cầm trái chuối tiêu đang lột vỏ trong tay, thấy bọn họ đi tới trực tiếp hỏi.


"Dạ, hơi tu chỉnh chút có thể lợi dụng phế phẩm." Khu đông C thị thuộc về nửa vùng ngoại ô, xung quanh đều là một ít nhà tứ hợp viện cũ kỹ lâu năm không tu sửa, còn có năm đó chiến tranh qua đi để lại bức tường đổ nát, bất quá ý tưởng của Hoắc Cảnh Lân rất đơn giản, ở thời đại này mọi người đều đề xướng bảo vệ văn vật, văn vật cũng không đơn thuần chỉ chính là đồ lỗi thời, những kiến trúc đường phú năm đầu không phải là triệt triệt để để văn vật sao? Còn có vết tích lịch sử đâu.

"Làm tham quan du lịch?" Hoắc Cảnh Kỳ mắt thoáng nhìn thấy Lâm Nham đang cầm dao gọt trái cây cúi đầu gọt vỏ táo, "Nham Nham đây cũng là độc đáo." Dao gọt vỏ vòng quanh trái táo mấy vòng theo hình tròn sau liền thấy vỏ táo thật mỏng rơi trên bàn, cư nhiên không đứt!
"Dạ?" Lâm Nham ngẩng đầu nhìn hắn ta, không phải đang cùng Hoắc Cảnh Lân thảo luận công việc sao? Thế nào đột nhiên lại hỏi mình rồi, "Anh cả anh nói cái gì?"
"Anh đang thán phục kỹ thuật gọt vỏ của em." Thấy cậu gọt xong vỏ táo liền trực tiếp đưa cho đứa em nhà mình, ánh mắt của hắn ta trợn to thêm một phần, sau khi nhìn thấy em trai nhà mình tuy rằng rất ghét bỏ nhưng vẫn là ngoan ngoãn há miệng gặm táo, ánh mắt của hắn ta triệt triệt để để trợn tròn, "Thật là thần tiên."
"Ông bà em khi còn sống rất thích ăn táo, em liền thành thói quen lột vỏ." Lâm Nham lại cầm một trái táo khác trong tay, "Anh cả anh có muốn ăn hay không?"
"Cảm ơn." Thấy em trai ăn "vui vẻ" như vậy hắn ta nhất thời cũng thèm ăn.

Lâm Nham tiếp tục cúi đầu gọt vỏ táo.

"Tham quan du lịch ngược lại không tính toán, bất quá có thể xin S thị làm khu bảo vệ văn vật, đến lúc đó không sợ không ai đến giúp vui." Hoắc Cảnh Lân hai ba cái gặm xong trái táo quay đầu nhìn Lâm Nham, "Như vậy có thể chứ?"
"Ăn sạch sẽ, không được lãng phí." Lâm Nham cũng không ngẩng đầu một chút liền biết, khẳng định còn dư lại không ít thịt quả ở phía trên.

"...!Em khi dễ người." Ủy ủy khuất khuất đem trái táo gặm chỉ còn lại phần lõi, thân thể Hoắc Cảnh Lân nghiêng nghiêng tựa ở trên vai Lâm Nham cà cà mặt, làm nũng.

Hoắc Cảnh Kỳ thân thể run lên một chút, trong mắt hắn ta mang theo vô cùng kinh ngạc.

Em trai xấu tính nhà mình lại còn có lúc biết làm nũng ăn vạ? Hắn ta nhất định là đêm qua tăng ca quá lâu hoa mắt rồi.

Vẫn ngồi ở bên cạnh xem tin tức Hoắc Huyền Triết cũng rất là kinh ngạc, bất quá sau đó liền khẽ gật đầu một cái, rất tốt rất tốt, đây mới là cuộc sống nên có, nếu thực sự là hai người khách khí trải qua cũng không chịu nổi.

"Nham Nham a, hai em dự định lúc nào sinh con a?" Tiếp nhận trái táo Lâm Nham đưa qua, Hoắc Cảnh Kỳ đột nhiên hỏi một câu.


Lâm Nham sau khi sửng sốt liền nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Lân.

Hoắc Cảnh Lân buông mi đem lõi táo ném xuống, "Lúc nên có liền có, anh nếu như anh sốt ruột như vậy cũng nhanh tìm vợ rồi sinh một đứa."
"Ai hỏi em, anh đang hỏi Nham Nham nha, Nham Nham em nói." Hoắc Cảnh Kỳ liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Lân, "Tuy nói đàn ông mang thai không dễ dàng nhưng chúng ta là làm gì, dưới tay của anh có nhiều bệnh viện như vậy nhất định có thể làm cho hai đứa sớm một chút có bảo bảo."
"Nếu như...!nếu như Cảnh Lân cũng muốn mà nói, em nghĩ sớm một chút có bảo bảo." Lâm Nham vô cùng muốn có đứa nhỏ của mình, vừa nghĩ tới sau này có một bảo bảo thịt đô đô đáng yêu vây quanh mình gọi ba ba cậu liền đặc biệt hưng phấn.

Hoắc Cảnh Lân có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Lâm Nham lại muốn có đứa nhỏ gấp gáp như vậy, "Em thích trẻ con?"
"Anh không thích?" Lâm Nham ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút khẩn trương.

Hoắc Cảnh Lân nhìn cậu chằm chằm một hồi, đột nhiên cười xấu xa tiến tới ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng thầm thì nói, "Hai chúng ta mỗi ngày đều cố gắng một chút, tranh thủ sang năm em sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp."
Lâm Nham trong nháy mắt khí huyết dâng lên, mặt đỏ bừng.

Tên lưu manh này!
Tiểu kịch trường:
Hoắc Cảnh Lân: Chồng ơi, mau sinh cho anh một thằng nhóc để vui đùa một chút.

Lâm Nham: Anh làm như trẻ con là nước bọt há miệng phun là có thể phun ra ngoài sao!
Chú thích
Rau diếp

Nhà tứ hợp viện
.