Sau khi Hoắc Cảnh Lân vào cửa trực tiếp đi về phía nhà vệ sinh tắm rửa, Lâm Nham ngồi dậy xuống giường, cậu rất không quen loại chiến tranh lạnh này, cho nên bọn họ cần phải nói chuyện.
"Chồng ơi......." Lâm Nham đứng ngoài phòng tắm nâng tay gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng nước rào rào rào, không có tiếng trả lời.
Đầu ngón chân Lâm Nham cuộn lại hai cái, cúi đầu đáng thương hề hề mà chờ ngoài cửa phòng.
Tốc độ tắm rửa của Hoắc Cảnh Lân rất nhanh, khăn tắm vây ở quanh hông mở cửa ra liền thấy Lâm Nham mặc áo tắm đứng ngoài cửa, biểu tình trên mặt khiến cho hắn nhìn thấy liền chua xót trong lòng.
Thở dài, Hoắc Cảnh Lân kéo tay Lâm Nham dắt cậu về bên giường, chính mình thì ngồi ở trên giường ôm thắt lưng cậu để cho cậu ngồi trên đùi mình.
"Sao lại không mang dép lê, chân lạnh đối thân thể không tốt." Bàn tay to nắm lấy đôi bàn chân hơi lạnh của Lâm Nham ủ trong thảm lông, "Muốn nói cái gì với anh hả?"
Lâm Nham trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn không có biểu tình gì trong lòng có chút sợ hãi, này còn là lần đầu tiên, thời điểm Hoắc Cảnh Lân đối mặt với cậu lại lạnh lùng như thế.
"Anh có phải là rất tức giận hay không?" Cúi đầu không nhìn thẳng hắn, thanh âm Lâm Nham rất nhỏ.
Hoắc Cảnh Lân ừ một tiếng.
"Em có biết vì sao anh lại tức giận không?"
"Em không nghe lời anh chọc anh tức giận." Lâm Nham bĩu môi.
Hoắc Cảnh Lân bị cậu chọc tức nở nụ cười, nâng tay niết khuôn mặt cậu, "Anh không phải bởi vì em không nghe lời mà tức giận, anh là bởi vì lo lắng cho em, nhưng em cũng không hiểu được."
"Em hiểu mà." Lâm Nham nói thầm một cậu, "Em biết anh lo lắng cho em."
"Em không hiểu." Hoắc Cảnh Lân thở sâu hôn hôn khóe mắt cậu, "Nếu em hiểu mà nói sẽ không giận dỗi với anh.".
truyện tiên hiệp hay
Lâm Nham cảm thấy hành động mình nằm ở trên giường đưa lưng về phía nhau vừa rồi của cậu thực ngây thơ, cậu hối hận, có thể làm lại một lần hay không?
"Nham Nham, anh thực ích kỷ." Sờ sờ khuôn mặt của cậu, Hoắc Cảnh Lân vươn tay che miệng cậu ngăn cản cậu mở miệng nói chuyện, "Có lúc anh thật muốn đem em giấu đi chỉ cho một mình anh nhìn thấy em là đủ rồi."
Lâm Nham trợn tròn ánh mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo kinh ngạc.
"Vừa rồi anh đi tìm Từ Tiểu Phàm, nói với ông ấy băn khoăn của anh, ông ấy đồng ý sửa kịch bản cảnh quay kia, em vẫn là sẽ xuống nước, nhưng là sẽ không nhảy từ trên núi xuống nữa." Hoắc Cảnh Lân buông tay ra, nhìn chăm chăm cậu ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Đôi mắt Lâm Nham có chút chút hồng, hẳn là vừa rồi đôi mắt trừng rất tròn mà tạo thành.
"Thực xin lỗi." Cậu cúi đầu, nhỏ giọng giải thích, "Em không nên nổi nóng lung tung."
Hoắc Cảnh Lân nhẹ nhàng thở ra, ôm cậu vào lòng hôn một ngụm, "Em nổi giận so với luôn nghẹn trong lòng còn tốt hơn, anh không muốn em có nguy hiểm gì, về sau nếu như còn có loại chuyện này xảy ra anh vẫn sẽ ngăn cản em, giống nhau, nếu em tức giận vẫn có thể phản bác lại anh."
Lâm Nham gật gật đầu nâng tay vòng cổ hắn, "Em nhớ rồi."
Chuyện đến lúc này xem như đã giải quyết viên mãn rồi, Lâm Nham sẽ không đối với Hoắc Cảnh Lân bá đạo mà đưa ra kháng nghị, tựa như là cậu cũng bá đạo mà sửa đổi thói quen sinh hoạt của Hoắc Cảnh Lân, cậu có thể hiểu được tâm tình của Hoắc Cảnh Lân, nếu hai người đổi vị trí cho nhau, cậu có lẽ cũng sẽ làm như vậy, nhưng cách làm có thể không quá giống nhau, ít nhất cậu sẽ không cương quyết như vậy.
Thật không biết sáng mai lúc gặp Từ đạo ông ấy sẽ dùng biểu tình gì nói chuyện với mình, hy vọng không quá thối mới tốt nhất.
Lâm Nham nghĩ đến ngày hôm sau Từ đạo sẽ cho mình xem sắc mặt, nhưng sau khi thực sự cùng Từ đạo đối mặt nhau cậu lại phát hiện Từ đạo không chỉ có không mất hứng, còn cười tủm tỉm.
Kinh hãi.
"Từ đạo, xin...."
"Không cần giải thích, hôm qua tôi cùng biên kịch và phó đạo diễn đều tán gẫu qua, hai người bọn họ đều cảm thấy sửa lại kết cục sẽ tốt hơn." Từ Tiểu Phàm đem kịch bản đã được chỉnh sửa lại đưa cho Lâm Nham, "Cậu xem xem liền hiểu."
Sau khi lấy được kịch bản Lâm Nham trở về phòng lật xem, buổi sáng Hoắc Cảnh Lân thức dậy liền bị Ngô Định An kêu đi, hẳn là có công việc cần xử lý.
Nội dung của bộ phim 《 Chuyện xưa Hoàng thôn》 kỳ thật rất đơn giản, mười lăm năm trước thôn Hoàng có một hộ gia đình họ Bạch thu lưu Thôi Thiên vừa mới mãn hạn tù được thả ra ngoài, kết quả dẫn sói vào nhà, đứa con trai nhỏ mới bảy tuổi trong nhà Bạch Hà bị dâm loạn sát hại, thi thể chôn nơi hoang dã, người nhà tìm không có kết quả.
(Đệch!!!)
Con trai lớn nhất Bạch Khê mười tuổi tại một năm sau ngoài ý muốn đi ven bờ sông tìm được thi thể em trai bị vùi lấp, sau khi phát hiện người một nhà vô cùng tuyệt vọng.
Cảnh sát tham gia đều tra kẻ tình nghi, Thôi Thiên biến mất vô tung, người một nhà dọn khỏi thôn Hoàng.
(Đó thật sự là một câu chuyện buồn)
Sau mười lăm năm, cha mẹ đã qua đời Bạch Khê trở lại thôn Hoàng, nơi này có ký ức thời thơ ấu tốt đẹp nhất đối với cậu.
Sau khi Bạch Khê trở lại mua một căn hộ mở phòng khám nhỏ, sau khi sửa sang lại tư liệu người trong thôn liền phát hiện Thôi Thiên đã thay tên đổi họ, hiện tại gọi là Ngô Thiên.
Bạch Khê thực phẫn nộ, nhớ tới đủ mọi loại chuyện trong ký ức.
Cậu phẫn nộ, đau thương, cực đoan, cậu quyết định trả thù.
Cậu một bên vừa cùng người trong thôn hòa thuận ở chung, một bên vừa âm thầm quan sát Ngô Thiên, không nghĩ tới mười lăm năm qua đi, Ngô Thiên vẫn luôn có sở thích đối với con nít động tay động chân như lúc trước.
Sau khi trở về nơi này sinh sống mỗi đêm Bạch Khê đều sẽ mơ thấy em trai chết thảm, nó khóc hô chất vấn vì sao anh trai lại không đến cứu nó, từng tiếng từng tiếng khóc kêu tra tấn Bạch Khê không thể đi vào giấc ngủ.
Rất nhanh thôi, Bạch Khê tìm được cơ hội báo thù.
Ngày đó trời đổ cơn mưa nhỏ, Bạch Khê đi đến tiệm tạp hóa mua mì ăn liền, vừa vặn Ngô Thiên đang ăn cơm trưa, ông ta thực nhiệt tình, mời Bạch Khê cùng ăn với ông ấy, Bạch Khê không có cự tuyệt.
Thừa dịp lúc Ngô Thiên đi lấy thêm bát cậu hạ một lượng thuốc ngủ lớn vào ly nước của ông ta.
Cậu muốn đem Ngô Thiên chôn ở bên cạnh mộ phần em trai mình, như vậy em trai sẽ không tịch mịch cô đơn.
Cậu đã làm được, nhưng cậu vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Ngô Thiên mất tích, tiệm tạp hóa của ông ta đã mấy ngày rồi không có mở cửa buôn bán, người trong thôn báo cảnh sát, cảnh sát phái người đến đây, thăm viếng điều tra từng hộ gia đình, cuối cùng đi tới nhà Bạch Khê.
Lâm Nham đọc xong kịch bản đã chỉnh sửa cảm thấy Từ đạo nói rất đúng, kết cục cuối cùng đổi thành đi xuống sông tự sát so với từ trên núi nhảy xuống càng vững chãi hơn, hơn nữa càng thích hợp tính cách của nhân vật Bạch Khê này.
Buổi tối lúc Hoắc Cảnh Lân trở về Lâm Nham đưa kịch bản đã qua chỉnh sửa cho hắn xem, người đàn ông tỏ vẻ thực vừa lòng.
"Chồng ơi anh có thể ở lại đây mấy ngày?" Lâm Nham rót ly nước cho hắn, nhíu mày nhìn sắc mặt mệt mỏi của hắn, "Làm cái gì mà mệt thành như vậy?"
Hoắc Cảnh Lân uống hết ly nước sau kéo cậu ngồi xuống ở bên cạnh thân thể nghiêng nghiêng nằm trên đùi cậu, thả lỏng thân thể, than thở nói, "Buổi sáng đi vào thành phố bàn chuyện hợp đồng, buổi chiều chạy đi công trường, ngay cả miếng nước cũng không thời gian uống, vừa đói vừa khát." (Thật ra làm ông chủ cũng có cái khổ của ông chủ mọi người ạ, nhưng dù sao tâm lý chung vẫn cứ ghét kẻ tư bản vạn ác khà khà khà)
Lâm Nham nhíu mày, "Vậy anh nhanh đi tắm rửa thay quần áo, sau đó ăn cơm?"
"Ừ." Hoắc Cảnh Lân đứng dậy đi tắm rửa, may mắn từ ngày hôm qua bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ mãi cho đến sáng nay mới tạnh, bằng không buổi chiều hắn đến công trường dạo qua một vòng chỉ sợ đã biến thành chuột đất.
Ăn cơm xong, chồng chồng hai người tay trong tay chậm rì rì tản bộ tiêu thực.
Không khí sau cơn mưa luôn đặc biệt tươi mát, Lâm Nham hít sâu mấy hơi liền nói, "Có một loại hương vị bùn đất."
"Vị gì?" Hoắc Cảnh Lân cúi đầu nhìn cậu.
"Chính là hương vị rất dễ chịu." Lâm Nham hơi hơi đảo con ngươi, bộ dáng thực thả lỏng vui vẻ, "Anh còn chưa có nói a có thể ở lại đây bao lâu a."
Tuy rằng tư tâm nghĩ muốn Hoắc Cảnh Lân vẫn luôn có thể ở nơi này bồi cậu thẳng đến quay xong phim, nhưng cậu hiểu được Hoắc Cảnh Lân vẫn là rất bận.
"Em muốn anh ở bao lâu?" Hoắc Cảnh Lân không trả lời thẳng thắn vấn đề của cậu, chỉ là mỉm cười nhìn cậu.
Lâm Nham lắc đầu, "Anh chính là ông chủ, mỗi giây mỗi phút đều đang kiếm tiền, em nếu nói muốn anh luôn ở đây mà nói phỏng chừng công nhân của công ty sẽ khóc gào?"
Sau khi Hoắc Cảnh Lân nhớ lại bộ dáng ngày hôm nay của Ngô Định An khẽ gật đầu, "Nếu như anh không làm việc bọn họ sẽ không khóc, sẽ phát điên."
Lâm Nham bĩu môi, trong mắt mang theo không nỡ nói, "Em ở đây anh cũng thấy là như nào rồi đó, anh bận rộn làm việc liền đi về trước đi, giữa tháng chín tổ kịch có thể hơ khô thẻ tre, đợi hơ khô thẻ tre em liền trở về."
"Nếu anh có thể ở cùng em đến khi tổ kịch hơ khô thẻ tre mà nói em thưởng cho anh như nào?"
"Hửm?" Lâm Nham khó hiểu, muốn thưởng cái gì a?
Hoắc Cảnh Lân nghiêng người tới ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ một câu, Lâm Nham vươn tay vỗ bả vai hắn, "Anh mỗi ngày trong đầu có thể nghĩ chút gì đó bình thường được hay không!"
"Không thể, em liền nói được hay không đi."
"Mới không cần, rất thẹn thùng!" Lâm Nham lắc đầu mãnh liệt, trần trụi chỉ mặc mỗi cái tạp dề nấu cơm vv, còn có thể sinh sống vui vẻ hay không! Bảo cậu về sau nên dùng biểu tình gì đối mặt nồi nêu xoong bát a!
Hoắc Cảnh Lân hí mắt nhìn cậu, "Em xác định?"
Lâm Nham gật đầu, "Đương nhiên xác định, anh như nào không mặc a!"
"Nếu em muốn xem anh khẳng định mặc, em muốn nhìn sao?"
".....!Em không muốn xem." Khuôn mặt Lâm Nham đỏ bừng, não bổ hình ảnh kia một chút cậu cảm thấy ánh mắt sẽ mù, Hoắc Cảnh Lân trần trụi mặc tạp dề trong tay cầm xẻng quyệt mông vv......!che mặt, rất thẹn thùng nha.
"Kia thật đáng tiếc, anh kỳ thật tính toán cùng em đến khi tổ kịch hơ khô thẻ tre." Hoắc Cảnh Lân tiếc nuối thở dài, lắc đầu ra vẻ đáng tiếc nói, "Em đã không muốn anh cùng với em vậy ngày mai anh liền trở về, haizzzz!"
"....." Lâm Nham quay đầu bước đi, không có biện pháp tương thân tương ái, người đàn ông nhà cậu da mặt dày đến trình độ nhất định rồi, cậu tự giác da mặt mình mỏng vẫn là đừng cùng hắn so là được.
Lâm Nham không đáp ứng phần thưởng mà Hoắc Cảnh Lân đưa ra, nhưng hắn cũng chỉ là trêu đùa cậu một chút mà thôi, hôm sau Ngô Định An lặng lẽ nói cho Lâm Nham biết, nửa tháng tới Hoắc Cảnh Lân cũng không cần trở về C thị, trọng tâm công việc đặt ở S thị, chỉ là cần chạy qua lại ngoại thành và nội thành mà thôi.
Sau khi Lâm Nham nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ dặn dò Ngô Định An chăm sóc Hoắc Cảnh Lân, đừng để cho hắn không ăn cơm lại uống rượu linh tinh.
Ngô Định An giống như là khâm sai có được thượng phương bảo kiếm, thời khắc nhìn chăm chú Hoắc Cảnh Lân.
Tỷ như nói hiện tại.
Hoắc Cảnh Lân đang cùng bên nhà hợp tác cùng nhau ăn cơm trưa, thảo luận công việc trên bàn rượu thường rất thuận lợi, cho nên cho dù Hoắc Cảnh Lân không thích loại xã giao này cũng là khó tránh khỏi.
Đừng xem hắn là ông chủ lớn kiếm tiền nhiều, nhưng chuyện nào đó cũng chỉ có thể là hắn mới có tư cách làm.
"Ông chủ...." Ngô Định An nhìn thấy tay Hoắc Cảnh Lân lại một lần nữa cầm ly rượu, rốt cục vẫn là mở miệng khuyên nhủ, "Anh Lâm nói anh phải ăn cơm trước rồi mới lại uống rượu."
Tay cầm ly rượu của Hoắc Cảnh Lân run lên một cái, người phụ trách bên phía hợp tác cười trêu chọc.
Thời điểm Hoắc Cảnh Lân hút thuốc, Ngô Định An lại mở miệng, "Ông chủ, anh Lâm nói gần đây anh có chút ho khan, một ngày chỉ hút nhiều nhất ba điếu thuốc."
Tay Hoắc Cảnh Lân cầm bật lửa lại run lên một cái.
Cơm nước xong bên ngoài lại hạ xuống một cơn mưa, chỗ đậu xe có chút xa phải đi qua, Hoắc Cảnh Lân vừa bước nửa bước chân ra ngoài, Ngô Định An lại mở miệng.
"Ông chủ...."
"Anh Lâm lại nói cái gì?"
"Anh Lâm nói nếu anh thuận đường mua giúp cho anh ấy chút cổ vịt cay mang về." Ánh mắt Ngô Định An vô tội, cậu có nói sai cái gì sao, sao ông chủ lại trừng cậu như vậy?
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Ngô Định An: Ông chủ, anh Lâm nói ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.
Hoắc Cảnh Lân: _(: _" ∠)_
Ngô Định An: Ông chủ, anh Lâm nói đối đãi với đồng nghiệp mặt phải mang nụ cười.
Hoắc Cảnh Lân: @( ̄- ̄)@
Ngô Định An: Ông chủ, anh Lâm nói ăn xong cơm trưa nửa tiếng sau phải nghỉ trưa.
Hoắc Cảnh Lân: (☆_☆)
Ngô Định An: Ông chủ, anh Lâm bảo anh buổi tối về nhà sớm một chút.
Hoắc Cảnh Lân: = ̄ω ̄=
Ngô Định An: Ông chủ......!
Hoắc Cảnh Lân: Lại cái gì nữa? ╰_╯
Ngô Định An: Ông chủ....!Tới nhà rồi........