Buổi chiều ngày hôm sau Phương Hàm mới đi tìm Lâm Nham, trước khi đến còn gọi điện thoại hỏi cậu đã rời giường rồi hay chưa.
Lâm Nham buông di động nhìn về phía người đàn ông đang nằm nghiêng người một tay chống người nằm nướng, bất đắc dĩ nói, "May mắn trước khi Phương Hàm đến còn gọi điện thoại tới hỏi, bằng không còn không đem anh chặn trên giường?" Lấy một cái áo sơ mi xanh da trời kẻ vân từ trong vali da của hắn đưa đi qua, "Mau đứng dậy mặc quần áo!"
Hoắc Cảnh Lân thay đổi tay nâng cằm, lắc đầu thở dài, "Chồng yêu, em ghét bỏ anh."
"....!Người buổi sáng ăn xong lại cởi quần áo ngủ lại chẳng lẽ không nên bị ghét bỏ sao?" Lâm Nham vươn tay kéo hắn dậy, "Anh còn là con nít a, cư nhiên để cho em mặc quần áo cho anh." Nói là nói như vậy nhưng hành động tay cũng rất thuần thục, hai ba cái liền giúp người đàn ông nhà mình mặc xong áo, "Chính mình mặc quần!"
Hoắc Cảnh Lân cười hì hì cầm quần dài mặc, chân trần dẫm trên sàn nhà phác đi qua ôm eo Lâm Nham, vươn tay sờ sờ bụng Lâm Nham, "Em yêu em gần đây có cảm giác gì không?"
Lâm Nham biết ý của hắn, lắc đầu nói, "Không cảm giác, có thể ăn có thể ngủ."
"Không nên a, mỗi lần anh đều cố gắng gieo trồng như vậy."
Lâm Nham bị hắn nói đến đỏ mặt, ngẩng đầu dùng cái gáy đi đụng cằm hắn, "Hôm qua em nghe Ngô đặc trợ nói tối nay anh muốn cùng người thỏa thuận công việc?"
"Chậc, Ngô Định An cái tên miệng rộng kia cái gì đều nói, vốn đang muốn cho em một cái kinh hỉ đây!" Hoắc Cảnh Lân rầm rì một tiếng bất mãn nhíu mày, "Công ty có hạng mục khai phá ở S thị, vốn định giữa tháng chín khởi công, nhưng em nếu ở đó lâu như vậy anh đương nhiên phải nghĩ biện pháp ở cùng em rồi, cho nên liền dời thời gian hạng mục lên, buổi tối phải cùng người phụ trách đối phương ăn một bữa đem chuyện đều nói rõ ràng, nói như nào đều là vấn đề của anh."
Lâm Nham nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót.
Hoắc Cảnh Lân đợi trong chốc lát cũng không nghe thấy cậu nói chuyện với mình, cúi đầu liền phát hiện thanh niên trong lòng cư nhiên cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, chạy nhanh đỡ vai của cậu đem người xoay lại đối diện chính mình, "Sao lại khóc rồi?"
Lâm Nham không khóc, đối mắt chỉ là có chút hồng.
Ngẩng đầu lên hôn cằm nguời đàn ông nhà mình, ôm cổ hắn kiễng mũi chân cùng hắn dán mặt cọ a cọ, rầm rì nói, "Em đây chính là cảm động, cám ơn anh."
Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu hôn lỗ tai cậu, "Chỉ là nói cảm ơn thôi?"
"Ngô....." Bàn tay to vói vào trong quần áo làm loạn, Lâm Nham trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Đừng nháo!" Phương Hàm lập tức liền tới rồi, nếu tùy ý người đàn ông này hồ nháo tiếp cũng chỉ còn lại lăn giường ba ba ba.
Hoắc Cảnh Lân không buông tay, ôm cậu ngã về phía sau, làm cho Lâm Nham đặt trên người hắn cả hai đều ngã trên giường lớn mềm nhũn, "Anh chỉ sờ sờ, cam đoan không làm cái gì...."
Lâm Nham khuôn mặt đỏ hồng ghé vào trước ngực hắn vẫn không nhúc nhích, bộ dạng như thuận của cậu lấy lòng người đàn ông.
Phương Hàm ngồi trên sô pha không nói gì nhìn Lâm Nham, "Tớ gõ cửa đợi gần mười lăm phút cậu mới đến mở cửa, cậu đang làm gì nha!?"
Lâm Nham nâng tay che giấu sờ lỗ mũi, có chút chút xấu hổ.
"Phần diễn của cậu quay xong rồi? Sao lại đến sớm như vậy."
"...." Phương Hàm mắt trợn trắng, "Còn sớm sao? Đợi chút nữa mặt trời liền xuống núi rồi!"
"Được rồi" Lâm Nham ngồi thẳng thân thể, rất nghiêm túc mà nhìn cậu ta, "Hiện tại cậu có thể cùng tớ tâm sự chuyện ngày hôm qua cậu muốn nói rồi."
"Tớ hỏi cậu a, nếu có người không có việc gì luôn tìm cơ hội trêu chọc cậu, cậu sẽ làm như thế nào?" Phương Hàm cằm khoai lang đặt trên bàn đưa vào miệng, "Ăn thật ngon a."
Lâm Nham nhướng mày, "Đương nhiên ngon rồi, ba ba Cảnh Lân chính mình trồng ở nông trường, tự mình phơi nắng.
Biết tớ thích ăn vặt cố ý bảo người mang đến, cậu ăn ít chút!" Thấy cậu ta ngoài ngậm trong miệng một cái ra tay còn cầm một cái, Lâm Nham vươn tay đem hộp giữ tươi ôm vào trong lòng.
"Vừa rồi cậu nói có người trêu chọc cậu?"
"Ừ" Phương Hàm gật gật đầu sau phản ứng lại mãnh liệt lắc đầu, "Không phải, không phải tớ."
"Thôi đi, có cần tớ tìm cho cậu cái gương soi xem thử gương mặt hiện tại của mình không? Trên trán cậu viết hai chữ to chột dạ kia kìa." Lâm Nham căn bản không tin lời cậu ta nói, chỉ hỏi cậu ta, "Có phải là Sở Dịch hay không?"
Phương Hàm thở dài, cúi đầu ảo não mà ừ một tiếng, "Ở trong phim trường không có việc gì liền đến trêu chọc tớ, ngày đó cư nhiên còn ở trước mặt người phóng viên như vậy ôm eo tớ! Cậu cũng không biết nếu Sở Dịch không phải ký vào Truyền Thông Thiên Dịch đám truyền thông này còn không dám loạn viết, không biết sẽ bị viết ra cái gì đâu!"
"Ngày đó lúc ăn cơm cậu ta luôn trêu chọc cậu, có phải có ý tứ đối với cậu rồi không?" Lâm Nham cười tủm tỉm cắn khoai lang khô ăn, vẻ mặt xanh xao sau khi cười lên càng vui vẻ, "Tuy rằng cậu ta yên lặng một đoạn thời gian nhưng người ta cũng là người có bản lãnh thật sự."
Phương Hàm dựa ra sau ghế sô pha buồn bực nói, "Tớ là thẳng nam! Tớ đã nói qua rất nhiều lần với cậu rồi, tớ là thẳng! Thẳng tắp thẳng tắp!"
"Được rồi, tớ đã quên." Lâm Nham nhún nhún vai ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Lân đi ra từ phòng ngủ, thấy hắn mặc soái khí như vậy không khỏi nheo mắt lại cười cười, "Hiện tại anh liền đi sao?"
"Ừ, buổi tối em cùng Phương Hàm tùy tiện ăn chút gì sao?" Hoắc Cảnh Lân đi đến bên người cậu xoay người hôn một cái góc miệng cậu.
Phương Hàm bĩu môi tựa đầu xoay sang một bên, làm trò ở trước mặt cậu liền hôn, không e lệ gì hết!
"Dạ, anh không cần xen vào chúng em, trở về sớm một chút." Lâm Nham vươn tay chỉnh cổ áo sơ mi cho hắn xoay người vỗ vỗ vai hắn, "Đi thôi."
Hoắc Cảnh Lân nắn nắn cằm cậu sau chào hỏi gật gật đầu với Phương Hàm, rời đi cùng Ngô đặc trợ canh giữ ở ngoài cửa.
Sau khi hắn đi rồi Phương Hàm mới xem như là hoàn toàn trầm tĩnh lại, vỗ vỗ ngực mình khoa trương nói, "Khí tràng ông chồng nhà cậu quá mạnh mẻ, hắn chỉ cần nhìn tớ bằng ánh mắt thản nhiên đó tớ đều cảm thấy được da đầu đang run lên luôn."
"Có khủng bố như vậy sao? Tớ như nào không biết." Lâm Nham đứng dậy đi rót hai ly nước bưng lại, "Nói chính sự, chỗ Sở Dịch cậu tính toán như làm sao bây giờ?"
Phương Hàm lắc đầu, "Hiện tại tớ cũng không biết anh ta có phải là có ý tứ kia hay không, vạn nhất người ta không phải ý tứ kí mà nói làm sao bây giờ?"
Lâm Nham cảm thấy được cậu ta nói cũng rất đúng, nói không chừng Sở Dịch chính là xem Phương Hàm trở thành một hậu bối thú vị, trước kia cũng không phải chưa từng có loại tình huống này, nếu thật sự như vậy mà nói, Phương Hàm tùy tiện chạy đến hỏi Sở Dịch thật đúng là dễ sinh ra hiểu lầm.
Chuyện này không dễ xử lý lắm.
"Không bằng cậu cũng tìm cơ hội trêu chọc trở lại?" Hai người trầm mặc trong chốc lát, Lâm Nham nói.
Phương Hàm nắm lấy cái gối đêm dựa lưng đang ôm trong ngực ném cậu, cả giận nói, "Có thể đừng xuất ra chủ ý xấu được không!"
"Tớ không ra chủ ý xấu, nếu không cậu nói cho tớ biết cậu muốn làm như thế nào đi? Hay là cậu còn muốn trốn tránh anh ta? Ở trong tổ kịch hai người là sư huynh đệ, cậu cảm thấy cậu có thể trốn chỗ nào đi?" Lâm Nham đón được gối dựa để bên cạnh, "Tớ khuyên cậu đừng từ chối."
Phương Hàm thở dài, nhìn chằm chằm di động đặt ở trên bàn, di động vừa mới lóe sáng, không thanh âm, có tin nhắn.
Lâm Nham vươn tay cầm lấy xem sau đó đưa cho Phương Hàm, nhướng mày, "Nên đến có trốn cũng không xong."
Nội dung Sở Dịch gửi tin nhắn đến: Cậu đang ở đâu? Khi nào thì trở lại? Có cần người đón cậu không.
Nếu nói cái này chính là tiền bối quan tâm hậu bối đơn thuần ai tin?
"Trả lời như nào đây?" Phương Hàm vẻ mặt đau khổ nhìn Lâm Nham.
Lâm Nham buông tay, "Ăn ngay nói thật đi."
Phương Hàm nhíu mày trả lời tin nhắn, chỉ có hai chữ: Không cần.
Sở Dịch trả lời rất nhanh, chỉ có một chữ: Nga.
Lâm Nham không hiểu sao cảm thấy Sở Dịch có chút ủy khuất.
Hai người tùy tiện tìm một quán mì ăn, kết quả cư nhiên gặp paparazi chụp ảnh, nhưng bị bảo tiêu của Lâm Nham tóm được.
"Tôi, tôi, tôi, tôi không chụp được gì hết!" Phóng viên nhỏ hẳn là người mới, sau khi bị bảo tiêu giống như xách gà con nắm cổ áo bị dọa mặt mũi trắng bệch.
Lâm Nham khoát tay ý bảo bảo tiêu buông tay, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm đem camera trả lại cho cậu ta, "Cậu cho dù chụp được cũng không quan hệ gì, ngại quá dọa đến cậu rồi."
Phóng viên nhỏ vọi vang đem camera giống như bảo bối mà ôm vào trong ngực, "Cảm ơn."
"Cậu là tạp chí nhà nào? Chưa từng gặp qua cậu a." Phương Hàm nhíu mày nhìn phóng viên nhỏ, cậu so với Lâm Nham muốn hot hơn một chút, cho nên bình thường luôn có thể bị phóng viên chụp ảnh, thời gian lâu dài cùng này đó phóng viên cũng có thể xem như bạn tri kỷ đã lâu, phóng viên này lại lạ mặt, cho nên Phương Hàm mới hỏi một câu.
"Tôi là 《 Tuần san ngôi sao》, nhưng tôi là thực tập sinh, chủ quản bảo tôi chính mình tìm tin tức." Phóng viên nhấp hạ môi, nuốt nuốt nước bọt.
Lâm Nham nghe thấy một tiếng bụng kêu không tính vang dội, cậu cười khẽ nâng tay vẫy vẫy, "Ngồi xuống cùng nhau ăn a."
Phóng viên đầu lắc như trống bỏi, "Không cần không cần, không quấy rầy hai người ăn cơm, tôi đi trước." Xoay người, lại bị bảo tiêu ngăn lại.
Bảo tiêu hung thần ác sát ôm cánh tay ngăn trở đường đi của cậu ta, phóng viên muốn khóc.
"Tôi nghe thấy bụng cậu kêu, dù sao cậu cũng đói bụng, cùng nhau ăn bữa cơm không chừng còn có thể cho cậu tìm được tin tức đâu." Lâm Nham gọi người bán hàng gọi thêm một tô mì thịt bò.
Phóng viên thấy thật sự là đi không được chỉ có thể không tình nguyện ngồi ở bên cạnh Lâm Nham, lui bả vai cúi đầu không dám động.
"Chủ biên 《 Tuần san ngôi sao》 có phải họ Vu hay không?" Phương Hàm gắp rau thơm trong bát mình ra bỏ vào chén nhỏ, lại cho thêm một muỗng sa tế lớn.
"Cậu không ăn rau thơm vừa rồi sao lại không nói?" Lâm Nham bỏ vào trong tô mì của mình thật nhiều dấm chua.
"Không ăn rau thơm, ăn hương vị của rau thơm." Phương Hàm ăn một ngụm mì có thể là cảm thấy được vị cay không đủ, lại bỏ thêm một muỗng sa tế nữa.
"Anh quen chủ quản chúng tôi sao?" Phóng viên dùng chiếc đũa phiên phiên mì, thổi thổi cho nguội bớt rồi nhét vào miệng, "Vu chủ quản người rất tốt."
Phương Hàm cười nhạo một tiếng, "Chị Vu cái gì đều tốt, chính là thích khi dễ người mới."
"Chị ấy chính là nghiêm khắc một chút." Phóng viên nho nhỏ phản bác lại.
"Cậu tên gì?" Lâm Nham đem đĩa đồ ăn thêm đẩy về hướng cậu ta, "Ăn đi."
"Tôi gọi là Lưu Hiểu Phi." Phóng viên khuôn mặt hồng hồng, gắp một đũa khoai tay sợi trộn nhét vào miệng.
Lâm Nham uống hai ngụm canh, Phương Hàm nhìn thẳng bĩu môi, "Không chua sao?" Trong bát của cậu ta sa tế nhiều, cho nên nước canh là màu đỏ, trong bát Lâm Nham là dấm chua nhiều, là màu hơi hồng.
"Vừa vặn." Lâm Nham lắc đầu.
Sau khi ăn xong Lưu Hiểu Phi bỏ chạy, tuy rằng trên mặt Lâm Nham vẫn mang tươi cười nhưng cậu ta chính là sợ hãi không chịu được, thừa dịp Lâm Nham nói chuyện với Phương Hàm cậu ta co giò bỏ chạy, bảo tiêu thấy Lâm Nham ý bảo không cần đuổi theo sau liền vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
"Cậu không sợ cậu ta ngày mai viết loạn sao?" Phương Hàm cầm di động để trên bàn bỏ vào túi quần, lười biếng mà huy huy cánh tay, "Bất quá là ăn người miệng ngắn, cho dù viết cũng sẽ không quá khó coi."
"Có thể viết cái gì? Quan hệ của hai chúng ta tốt cũng không phải bí mật gì, cậu quay về tổ kịch?" Sau khi Lâm Nham trả tiền ăn sau nhìn cậu ta "Phải." Phương Hàm mừng rỡ không phải chính mình lái xe đi, từ chỗ khách sạn Lâm Nham ở đến tổ kịch của mình cách một khoảng cũng không gần, buổi tối một người lái xe cũng không an toàn.
"Tớ bảo người đưa cậu đi."
Sau khi tiễn bước Phương Hàm Lâm Nham trở lại khách sạn, Hoắc Cảnh Lân còn chưa có trở lại, cậu đi tắm trước sau cầm kịch bản ra xem, ngày mai phải quay về tổ kịch 《 Hoàng thôn》 tiếp tục quay diễn, vẫn là xem kịch bản nhiều chút cho ổn thỏa.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Lâm Nham: Phương Hàm, đừng khóc, đứng dậy a, o(≧v≦)o
Phương Hàm: Vì sao cậu lại vui vẻ như vậy.
o(>﹏.