Vong Giả Quy Lai

Chương 69




Chỉ có Lăng Ba và Mạc Phỉ ngồi trong cùng một chiếc xe.

Mạc Phỉ nhớ đến thời điểm lần đầu cậu gặp được Lăng Ba, Lăng Ba suýt chút nữa coi cậu là người của sân thể dục, hai người còn xung đột. Sau đó lại đến chuỗi ngày sống cùng ba mẹ Trần, tuy rằng khổ nhưng rất tự do. Mạc Phỉ vẫn còn nhớ cái siêu thị kia, bên trong tràn ngập nguy hiểm và thu hoạch.

“Sức ăn của Khứu Khứu càng ngày càng lớn, cá mà Đinh Vĩ câu chẳng mấy chốc sẽ không đủ cho nó ăn. Phiền anh nói với bọn họ, lần sau xin hãy dừng lại nơi có hồ nước.”- Lăng Ba nói.

Mạc Phỉ có thể cảm nhận được cách nói chuyện của Lăng Ba rất khác trước đây, nhưng trạng thái như vậy không phải cứ vài lời là có thể hóa giải hết. Nếu như cậu là Lăng Ba, gặp phải chuyện như vậy, chưa chắc có thể thản nhiên đối mặt, vì vậy cậu và Diệp Tiểu Vân không vì ngữ khí của Lăng Ba mà có ý kiến.

Mạc Phỉ nỗ lực dùng tay cho chó ăn nhưng lại thất bại, cậu cười nó: “Nếu như chúng ta giống con cún nhỏ này thì tốt rồi, sẽ không xung đột vì tài nguyên. Nhưng tôi luôn cảm thấy kỳ quái, động vật ăn động thực vật lại không bị nhiễm bệnh độc Solana, tại sao con người lại không thể?”

Lăng Ba đem Khứu Khứu lại gần mình, nó liếm liếm tay cậu, nằm trong lồng ngực cậu. Lăng Ba nói với Mạc Phỉ: “Tôi đang nghĩ, lúc trước không nên hợp lại với Đinh Vĩ. Vì nếu như một ngày nào  đó tôi chết đi, anh ấy sẽ thống khổ đến nhường nào.”

“Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ tìm mọi cách để anh ấy ở bên cạnh mình.”- Mạc Phỉ suy nghĩ một chút lại nói: “Dù gì bây giờ cũng là tận thế, nếu như có người mình yêu, liền cùng nhau, còn cân nhắc hậu quả làm gì?”

Lăng Ba suy tư nhìn Mạc Phỉ một lát, trên mặt cậu hiện lên nụ cười hiếm thấy: “Anh thật sự nghĩ vậy sao?”

“Đáng tiếc không ai theo đuổi tôi a!”- Mạc Phỉ nhún vai một cái, cậu nói với Lăng Ba: “Xe đi chậm lại rồi, tôi đi xem tình hình như thế nào.”

Bỗng nhiên đứng dậy, khí tức của Mạc Phỉ có hơi bất ổn, khi nói chuyện với Lăng Ba, trong đầu của cậu đột nhiên hiện lên một bóng người. Chột dạ liếc Lăng Ba một cái, cậu nhanh chóng đi đến buồng lái, đem tâm tư của mình ép đến đáy lòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Hạo Sơ nói với Mạc Phỉ: “Mạc đại ca, phía trước chính là Đông Sơn thôn, có một đường trước tiếp thông qua đó, một là đi thẳng đến Đông Sơn thôn, tất cả xe của chúng ta sẽ đi đến trong thôn sao?”

“Đi.”- Mạc Phỉ nói: “Bọn họ rất nhiều người, xe của chúng ta chưa chắc sẽ chứa hết.”

“Được.”- Tạ Hạo Sơ gật đầu.

Ngay khi Mạc Phỉ vừa dứt lời, con đường phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều thân ảnh. Xe đi trước đã dừng lại, thiết bị liên lạc truyền đến giọng nói căng thẳng của Kim Thuần: “Chúng ta…bị bao vây.”

Trương Khánh đứng ở bên đường, nhìn xe cộ trong mảnh đất ruộng, hắn một tay cầm điện thoại dí sát bên miệng của Kim Thuần.

Xe trong ruộng từ từ lái vào tầm mắt, nhìn đoàn xe, e rằng nhân số cũng không phân cao thấp với đại viện không quân. Đương nhiên Trương Khánh chưa biết đại viện không quân vừa mới gặp qua biến cố, vì vậy mới suy đoán như vậy.

Lúc trước trên đường nhỏ, đội xe vẫn luôn duy trì một đội hình nhưng đoàn xe của Mạc Phỉ thật ra đã bị theo dõi từ lâu. Ở một nơi khoáng dã như vậy, đồng thời còn phải thông qua sơn đạo, nếu như không thể cướp hết người của Trương Khánh thì khả năng đội của Mạc Phỉ phát hiện là rất lớn.

Đây là lần đầu tiên song phương tiếp xúc chính diện, nếu như có thể, Mạc Phỉ sẽ giao dịch với đối phương, lấy sự hỗ trợ từ đối phương.

Trương Khánh thấy dáng vẻ Kim Thuần phiền phiền nhiễu nhiễu, liền mất kiên nhẫn, hắn ta cầm lấy loa hướng về phía đội của Mạc Phỉ: “Ai là người lãnh đạo của các người?”

Tạ Hạo Sơ lấy ánh nhìn đồng cảm nhìn về phía Mạc Phỉ, cậu ta cũng có thể cảm nhận được, Kim Thuần người này, nếu như không dưới tình huống khẩn cấp, năng lực lãnh đạo cũng gọi là tốt. Nhưng hiện tại có người lấy súng đe dọa, mặc dù đứng xa, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ chân tay luống cuống của anh ta.

Mạc Phỉ liếc mắt nhìn, nói với Tạ Hạo Sơ: “Giúp tôi nhìn đoàn xe, nếu như phát hiện tình hình không ổn, hãy cho mọi người rút đi. Người của chúng ta phải tận lực đi cùng nhau, không nên đến gần thành phố C, không thì một đi không còn đường trở về.”

“Anh muốn đi qua sao? Bọn họ nhìn qua không phải người lương thiện gì.”- Tạ Hạo Sơ lo âu nói.

Mạc Phỉ liếc nhìn một cái, nói với Tạ Hạo Sơ: “Tôi cũng phải không hiền lành gì. Nếu như tôi có thể cứu Kim Thuần, thậm chí có thể mang mấy người dân ở Đông Sơn thôn ra, vậy đương nhiên là việc để mừng, nếu như tôi không thể, các cậu phải lập tức rút đi, phòng thủ bên tay trái khá yếu, nếu có người đến được thành phố B, liền đi đến đại viện không quân gặp Địch Hạo Tuấn. Bên anh ấy có đại viện để phòng ngự, tương đối an toàn.”

Mạc Phỉ xuống xe, chậm rãi hướng đến chỗ của mấy người kia, lòng bàn tay của Tạ Hạo Sơ đều thấm ướt mồ hôi. Nhưng cậu ta không thể ra sức, ngoại trừ nghe theo Mạc Phỉ, cậu ta còn không biết nên làm thế nào.

Nhìn thấy một người từ đoàn xe đi đến đây, Trương Khánh lập tức nheo mắt để nhìn. Từ dáng người, đối phương tựa hồ không lớn tuổi lắm, điều này khiến Trương Khánh nổi lên lòng hiếu kỳ. Có thể dẫn dắt ba mươi, bốn mươi người, hẳn là một người nhân tài có uy vọng cao, một người trẻ như thế rốt cuộc có thể làm được gì?

“Thủ lĩnh, đội ngũ này, anh định làm như thế nào?”- Có người đến gần hỏi Trương Khánh.

Thưởng thức thủy chùy trong tay, Trương Khánh từ từ cất đi.

Chậm rãi đến gần đội ngũ của Trương Khánh, Mạc Phỉ cũng từ từ hình thành kế hoạch của mình, cậu dừng lại bên cạnh một chiếc xe, lấy bộ đàm của chiếc xe đó, toàn bộ đoàn xe cũng có thể nghe được thanh âm trầm ổn của Mạc Phỉ: “Tôi là thủ lĩnh, trong ngọn núi này có thân thích của tôi, tôi đến đón bọn họ đi. Người trong Đông Sơn thôn đều là người già và trẻ em, đối với anh không có tác dụng gì. Kính xin các vị không ngăn cản tôi, bằng không phía tôi sẽ dùng vũ lực.”

Ba mươi, bốn mươi mấy người cùng hơn chục chiếc xe, tạo thành một đường dài khúc khủy, mấy người bên trong xe đều cầm súng trong tay, tổ hợp đội hình như vậy, đúng thật là có lực uy hiếp.

Thấy trong tay đối phương có vũ khí, Trương Khánh đúng là có chút ngoài ý muốn, những người này cũng sử dụng vũ khí chế tạo, e rằng cũng xấp xỉ như vũ khí trong hắc xưởng trước kia của hắn.

Ở Trung Quốc mà có thể có loại vũ khí như vậy cũng là một cách thể hiện thực lực. Có lẽ đối phương có bối cảnh giống như Lang đại sư chăng? Với suy nghĩ như thế, Trương Khánh cũng không dám mù quáng đắc tội người, do dự một chút rồi nói: “Đông Sơn này là địa bàn của đại viện chúng tôi, chỉ bằng dăm ba câu của anh mà đòi người từ tay tôi vậy có quá qua loa rồi không? Huống hồ anh đây cũng không dám lộ diện trước mặt tôi, vậy chúng ta phải đàm luận như thế nào?”

Nụ cười này của Trương Khánh khiến mấy người đồng bọn ở chung quanh lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, bọn họ không lo lắng như Trương Khánh, chỉ thấy Mạc Phỉ không biết tự lượng sức mình.

Người lái xe kéo tay áo của Mạc Phỉ: “Mạc Phỉ, đừng sợ bọn họ khích tướng..”

Còn chưa nói hết câu, từ trong tay áo, Mạc Phỉ lộ ra một ống súng đen ngòm. Sau khi kinh ngạc người lái xe cũng dần dần buông lỏng, Mạc Phỉ lại tiếp tục nói qua bộ đàm: “Tôi muốn cùng anh nói chuyện, một hồi nữa tôi sẽ đến, nhưng cũng nhờ anh rút bớt quân ở một khu vực nhất định, bên anh đã giữ người của chúng tôi, cũng không cần chúng tôi giở trò.”

“Thủ lĩnh, có chuyện gì cần bàn nữa? Chỉ cần giết chết là được rồi.”- Bên cạnh có người thiếu kiên nhẫn lên tiếng.

Trương Khánh suy nghĩ một chút, nói với người bên cạnh: “Bọn họ không chỉ tụ tập nhiều người và xe, còn có nhiều trang bị như vậy, tôi muốn biết bọn họ đến từ đâu. Mọi người cứ lùi về ven đường nhỏ đi, ngăn chặn lỗ hổng hai bên không cho bọn họ chạy.”

Hai bên tụ tập quá nhiều người, khí tức của người sống tỏa ra bốn phía, dẫn đến tiếng gầm gừ của Zombie, chúng nó chầm chậm tụ tập.

Mạc Phỉ nhìn Zombie đang dần dần tụ tập, trong tay cậu cầm một cây súng nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương. Cậu nhìn thấy nhiều người bên phía đối phương chậm rãi lùi xe, sau đó đứng ra ngoài cầm súng quan sát kỹ tình huống bên này.

Trương Khánh và Mạc Phỉ từ từ đi vào trong, Trương Khánh còn dẫn thêm vài người, một trong mấy người đó có Kim Thuần.

Khi đến gần, Trương Khánh liền thấy mặt mũi của đối phương quen quen, hình như đã từng gặp qua nơi nào rồi.

Trên người Mạc Phỉ bây giờ không còn là bộ âu phục khi trước, mấy tháng trời bôn ba mệt nhọc, làn da của cậu trở nên ngăm đen, rắn chắc, còn có thêm chòm râu dài. Giờ khắc này Mạc Phỉ không còn bộ dáng thư sinh nữa, mà trên người cậu hiện giờ rỏ ra sự lão luyện và lệ khí.

Mạc Phỉ và Trương Khánh đứng đối mặt, khi thấy người trước mắt, Mạc Phỉ cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Nhưng đáng tiếc Trương Khánh hiện giờ ngăn ngăn nắp nắp, không giống một lão đại của một hắc xưởng trước kia, huống chi cũng hơi lâu rồi, Mạc Phỉ đã chẳng còn nhớ đến.

Trương Khánh giơ tay, mấy tên thủ hạ dừng lại, một mình Trương Khánh tiến lên, đánh giá Mạc Phỉ: “Cậu là lãnh đạo của đoàn xe này? Không phải không thừa nhận tuổi tác của cậu cũng không lớn, chắc là nhỏ hơn tôi. Tôi rất tò mò, cậu lấy tư cách gì để phục chúng. Tôi nói thật, trong tay tôi có con tin và Đông Sơn thôn mà cậu muốn, còn cậu lại không có gì để trao đổi với tôi, cuộc giao dịch này, e rằng không thể làm.”

Mạc Phỉ đã trải qua bao biến cố, há lại bị Trương Khánh dọa sợ? Cậu rất bình tĩnh, nói với Trương Khánh: “Tôi có thể phục chúng, đương nhiên sẽ có bí quyết của mình.Thế nhưng trong tay tôi cũng không có thứ quý giá như huyết thanh, anh hãy thả người của tôi đi.”

Hai chữ “Huyết thanh” khiến lông mày của Trương Khánh nhíu lại, điều này làm cho hắn ta lập tức nhớ đến Lang giáo sư và thí nghiệm mà đại viện của bọn họ đang cố hoàn thành. Lần này, hắn ta đối với Mạc Phỉ đặc biệt nghiêm túc, hắn lộ ra vẻ mặt khó đoán, hắn ta nói với Mạc Phỉ: “Cậu biết về huyết thanh? Vậy cũng thuộc về bảo mật cấp cao, chỉ là không biết chúng ta có đang nói chung một việc hay không. Muốn tôi nhường đường, vậy cậu hãy nói cho tôi biết trước về những chi tiết nhỏ của huyết thanh đi.