Vong Giả Quy Lai

Chương 39




Khi mọi người đang sốt sắng chuẩn bị vũ khí, đột nhiên có bóng người nhảy xuống đài quan sát.

Kim Thuần đưa tay kéo lại, chỉ bắt được một mảnh áo, còn làm rách áo của người đó.

Sau khi xuống dưới, phía trước của Đường Sĩ Miễn là một lượng Zombie dày đặc, phía sau là cửa lớn đã được đóng thật chặt.

Trong tay nắm vũ khí lấy từ nhà kho.

“Đường Sĩ Miễn, mau lên đây!”- Kim Thuần hô lớn.

Đối với những lời nói này, Đường Sĩ Miễn mắt điếc tai ngơ. Thậm chí tiếng gầm gừ của Zombie xung quanh, hắn cũng không nghe thấy. Cảnh tượng trước mắt như được quay chậm trong đầu hắn, khi hắn đơn độc, một mình đối mặt với đám Zombie, một đoạn khiến hắn ghi lòng tạc dạ như đang diễn ra ngay trước mắt hắn.

Từng có một Zombie dung mạo rất giống một cảnh ngục ở ngục giam kia. Đường Sĩ Miễn nhớ tới tướng mạo của người cảnh ngục kia, khi hắn ở trong siêu thị, hắn đã nghĩ qua vô số cách để giết tên cảnh ngục đó.

Dưới đao của Đường Sĩ Miễn, Zombie như một cái bánh kem, bị hắn chém thành hai nửa.

Nhìn thấy động tác của Đường Sĩ Miễn, Kim Thuần đột nhiên sửng sốt. Hắn nhớ tới những gì mà những cảnh ngục tiền bối đã từng nói, trong ngục giam có một người họ Đường, người đó có chức cao hơn lão đại của sân thể dục rất nhiều, lão đại chỉ là tùy tùng của hắn. Bí danh của hắn được người khác nhắc đến là “Đao thần.”

Ấn tượng về Đao thần và Đường Sĩ Miễn chồng vào nhau, bấy giờ hắn ta mới hiểu vì sao cứ cảm thấy Đường Sĩ Miễn quen mắt như vậy.

Không biết nghĩ thế nào, Từ Trung cũng nhảy xuống đấy.

Hắn cùng Đường Sĩ Miễn chiến đấu, làm lòng người trên đài quan sát run sợ.

Người bên trong sân thể dục vốn không nhiều, Kim Thuần cũng không muốn để mất đi thêm người nào nữa. Hắn ra lệnh mọi người nổ súng, giúp hai người bọn họ giải quyết xung quanh.

Cây gậy trong tay Từ Trung nặng đến năm mươi, sáu mươi kí, nhưng dưới tay của hắn cứ như một cây gậy golf bình thường, Zombie bị hắn đánh tới óc đều bị vỡ nát.

Đường Sĩ Miễn không có ý muốn phối hợp với Từ Trung, đao của hắn đã gần chém trúng chân của Từ Trung mấy lần.

Trong mắt Kim Thuần, tài nghệ của “Đao thần” không thể kém như vậy. Trừ phi, Đường Sĩ Miễn cố ý.

Cuối cùng, Hồng tỷ cũng nhảy xuống, hai tay cô cầm súng, trợ giúp Từ Trung, ngăn chặn đao của Đường Sĩ Miễn đang quơ loạn.

“Không được xuống dưới.”- Kim Thuần la lớn, “Có ống giảm thanh thì dùng, trước tiên phải giải quyết được Zombie ở phía nam, phải thật chính xác, không được lãng phí đạn.”

Hai người Mạc Phỉ và Địch Hạo Tuấn đã lục soát xong siêu thị, thu được những thứ cần thiết. Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau vang lên tiếng động kỳ quái.

Bọn họ dừng bước, quay đầu lại yên lặng lắng nghe, Địch Hạo Tuấn giơ vũ khí trong tay lên.

“Xì xì xì…”- Âm thanhh kỳ quái kia cứ vang vọng trong siêu thị. Ánh mắt của hai người khóa chặt trên cánh cửa lớn của phòng biến điện áp.

Địch Hạo Tuấn từng bước tiếp cận căn phòng kia, anh nghiêng thân, bước chân nhanh nhưng rất ổn định.

Bỗng nhiên, Địch Hạo Tuấn thấy một đạo ánh sáng truyền từ phòng ra. Theo phản xạ có điều kiện, hắn lập tức xoay người, đẩy ngã Mạc Phỉ qua bên cạnh, khiến cậu ngã nhào trên mặt đất.

Trên chân truyền tới một trận đau đớn kịch liệt. Địch Hạo Tuấn không kịp nói chuyện, lập tức dùng đao cắt giầy ra.

Đôi vớ của anh đã bị ăn mòn một mảng lớn, da thịt đã bị cháy đen.

Cửa lớn của phòng biến điện áp cũng bị ăn mòn, Mạc Phỉ lấy đèn pin rọi vào nơi đó, cậu phát hiện có một con mắt đang trừng trừng nhìn bọn họ.

“Đó là thứ gì!?”- Mạc Phỉ thất thanh hô lớn.

Địch Hạo Tuấn muốn đứng dậy, nhưng vết thương khiến anh nhe răng trợn mắt. Anh lấy nước đổ lên vết thương của mình, Mạc Phỉ thấy vết thương xuất hiện đầy tơ máu cùng bọng máu, đó là khi bị phỏng rất nghiêm trọng mới có thể tạo thành.

Thứ chất lỏng làm chân của Địch Hạo Tuấn bị thương có tính ăn mòn rất mạnh, ngay cả sàn nhà bằng men sứ ở tầng ba cũng không may mắn thoát khỏi. Nơi bị dính chất lỏng, đều bị ăn mòn, tạo thành một vệt đen.

Đột nhiên xuất hiện thứ này, trong đầu Mạc Phỉ xẹt qua một loại khả năng. Cậu đỡ Địch Hạo Tuấn đứng dậy: “Mau rời khỏi nơi này!”

Chất lỏng ăn mòn chảy trên mặt sàn, thời điểm Mạc Phỉ dìu Địch Hạo Tuấn men theo cầu thang đi xuống tầng hai, “Đoàng” một tiếng vang lên từ phía sau.

Cửa của phòng biến điện áp triệt để bị ăn mòn, một nửa người từ trong phòng bò ra.

Mạc Phỉ thấy mặt, cánh tay trái cùng chiếc xe đẩy đã bị ăn mòn.

Nó phun thứ chất lỏng ấy về hai người. Địch Hạo Tuấn thuận theo bước chân của Mạc Phỉ, hai người sóng vai dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi siêu thị.

Địch Hạo Tuấn quay đầu nhìn lại, anh cười cười nói với Mạc Phỉ: “Lần này, hẳn là lần cuối cùng đến đây rồi.”

“Anh còn cười được sao? Chân của anh sao rồi? Có thể đi tiếp được không?”

“Không sao đâu, đổ rượu thuốc lên là ổn thôi. Mạc Phỉ cậu chờ một chút, dừng lại một chút.”

Mạc Phỉ đỡ lấy Địch Hạo Tuấn.

Địch Hạo Tuấn tìm một cục đá màu trắng, viết lên mặt đất thô trước mặt: “Nguy hiểm, đừng vào.”

Mạc Phỉ nói với Địch Hạo Tuấn: “Tôi chưa nói với anh việc này, có một lần tôi ra ngoài cũng đã từng gặp một con Zombie biến dị. Nhưng ngoại hình con Zombie kia không tệ như con này, là một con Zombie có lực nhảy kinh người, nhưng nó lại không có loại chất lỏng đó.

“Thật sao? Zombie biến dị? Chúng nó làm sao xuất hiện ở đây?”- Địch Hạo Tuấn ném cục đá xuống, đẩy đẩy vai Mạc Phỉ, nhảy từng chút đến xe của bọn họ.

Mạc Phỉ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Địch Hạo Tuấn, sắc mặt trở nên lạnh lùng, lầm bầm làu bàu nói: “Tuy rằng chúng ta không trực tiếp nhìn thấy quá trình biến dị của Zombie, nhưng chúng ta đã trực tiếp nhìn đến con Zombie tàn tật kia, vì vậy có thể khẳng định Zombie có thể biến dị. Còn đặc thù của từng loại biến dị, có thể rất khác nhau. Từ những gì đã quan sát được, Zombie có thể biến dị thiên về hoạt động.”

“Hoặc có thể có độc.”- Địch Hạo Tuấn cười nói.

Trên đường trở về, Mạc Phỉ lái xe, Địch Hạo Tuấn ở một bên hỏi cậu, “Thứ tôi nói thẳng, tính cách của cậu như vậy chắc sẽ không được nhiều cô gái thích đâu. Cậu là dạng người vì sự nghiệp mà có thể vứt bỏ tình yêu. Tôi đoán đúng không? Cậu vẫn luôn độc thân chứ gì?”

Mạc Phỉ liếc Địch Hạo Tuấn.

Địch Hạo Tuấn cười: “Nhất định là như thế.”

Khi gần tới sân thể dục, Mạc Phỉ đột ngột dừng lại. Bởi vì phanh lại quá nhanh, trên mặt đường cũng xuất hiện vết bánh xe.

Cậu và Địch Hạo Tuấn đều nhìn thấy cửa lớn của sân thể dục đột nhiên xuất hiện một đàn Zombie. Có người bên trong sân thể dục cũng nhảy xuống vật lộn với Zombie.

Tình huống khẩn cấp, Mạc Phỉ khởi động xe vọt tới nơi nhiều Zombie nhất, Địch Hạo Tuấn cũng cầm súng lên dựa vào cửa kính xe mà bắn Zombie.

Nhờ Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn cản trở nên những người bên trong sân thể dục mới thở phào nhẹ nhõm được một ít. Những người hai sao dồn dập nhảy xuống, bọn họ muốn kết thúc nhanh trận chiến này.

Thi thể của Zombie được chất thành đống trước cửa, Mạc Phỉ lái xe tiến vào liền bị kẹt bánh, phải nhờ lực người đẩy để đi vào.

Sau khi chiến đấu, mọi người cứ như thoát hết lực, chán chường ngồi xuống đất.

Cả người Đường Sĩ Miễn đẫm máu, hai mắt hắn như đang trong biển máu, khiến người khác nhìn thấy rất khó chịu.

Mạc Phỉ nói với mọi người: “Mọi người đã cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi thật tốt rồi ăn cơm tối đi, nơi này sẽ do tôi và Địch Hạo Tuấn bảo vệ.”

“Cậu không phải là phóng viên sao? Sao cậu không hỏi gì thế?”- Cuối hàng có một người đột nhiên mất khống chế hô lớn, “Đó là một con Zombie có tốc độ rất nhanh! Từ trước đến nay chưa từng gặp thứ nào như vậy! Vạn nhất khi ra ngoài lại đụng đến thứ như vậy thì phải làm thế nào!? Chúng ta nên phong tỏa cửa lớn lại, không cho ai đi ra ngoài. Dù sao thì chúng ta đã có đủ thứ để sống sót rồi!”

Mạc Phỉ không nói gì, đứng đối diện với Địch Hạo Tuấn, bọn họ có thể thấy đáp án trong mắt nhau.

Đường Sĩ Miễn thấy mọi người vây chung quanh Mạc Phỉ, hắn không nói gì, chỉ yên lặng lui ra vòng tròn đó.

Cánh tay của Từ Trung bị Đường Sĩ Miễn chém trúng, Hồng tỷ đang bôi thuốc cho hắn.

Mạc Phỉ cẩn thận vỗ vỗ vai Từ Trung: “Phát tiết xong, thống khổ trong lòng cũng đã khá hơn rồi. Chúng tôi đều hy vọng cậu nhanh tỉnh táo lại.”

Từ Trung nhìn Mạc phỉ một chút.

Đi tới đài quan sát, Địch Hạo Tuấn đang ở đó hút thuốc, anh đưa thuốc qua cho Mạc Phỉ nói: “Cẩn thận Đường Sĩ Miễn kia, trong lòng hắn có ‘quỷ’ đấy.”

“Cảm ơn, tôi không hút.”- Mạc Phỉ cầm súng, đứng canh gác bên cạnh.

Sự xuất hiện của Zombie biến dị cũng không ảnh hưởng đến việc tổ chức tang lễ. Người bên trong sân thể dục cũng không tổ chức tang lễ theo truyền thống của Trung Quốc, cũng không tổ chức theo phương Tây. Bọn họ nâng cốc đổ rượu lên đất, để những đồ vật kỷ niệm lên khoảng đất nhô cao kia.

Hồng tỷ đem vật may mắn của Hầu Tử để trên đất, Từ Trung tự tay rót rượu cho em trai mình.

Thân thể mục nát của Zombie biến dị bị treo lơ lửng trước mộ phần, để mỗi người đi qua đây đều biết mà đi vòng đường khác.

Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn vẫn luôn tìm kiếm tung tích của huyết thanh, nhưng không lâu sau, bên trong sân thể dục lại phát sinh một việc lớn.