"Chiêu Quang đế!" Chu Nhan kinh ngạc thốt ra.
Nhạc Tần gật đầu, nói : "Đại Chu từ kiến triều(thành lập) đến nay, Thái tổ
hoàng đế vì giữ gìn hoàng quyền liền lén xây dựng nên một tổ chức thần
bí, chính là Ám Môn hiện nay; Ám Môn quyền thế rất lớn, có thể tiền trảm hậu tấu, chém giết nịnh thần phản tặc, quyền lớn điều động binh mã đế
kinh, thậm chí còn có khả năng sắc lập ấu chủ, thay trời lập vua; môn
chủ Ám Môn các triều đại đều là do môn chủ Ám Môn đời trước âm thầm
quyết định, hơn nữa thân phận của bọn họ giống như câu đố, khi hiện thân đều dùng mặt nạ hoàng kim che mặt, cho dù là người tin tưởng nhất bên
cạnh cũng không biết mặt mũi của bọn họ; chỉ có một cách để biết được
thân phận thật của bọn họ, đó chính là lúc bọn họ từ chức, chọn ra một
tân môn chủ mới thì mới có thể dùng khuôn mặt thật của mình để gặp mặt
thiên tử."
Chu Nhan nghe những lời này, chỉ cảm thấy máu
nóng sôi trào; thẫn thờ hồi lâu, nàng vẫn cho rằng hoàng quyền này mới
là lớn nhất, không ngờ sau lưng hoàng quyền lại còn có tổ chức khổng lồ
như vậy, sắc lập ấu chủ? thay trời lập vua? Chỉ sợ quyền lợi của bọn họ
càng lớn thì đồng thời nguy hiểm đi kèm cũng càng lớn, cho nên mới phải
lấy mặt nạ hoàng kim che mặt, để bất cứ kẻ nào cũng không biết thân phận thật của bọn họ, nói trắng ra là, chỉ là một đám không thể đường đường
chính chính đứng ra tiêu tiêu sái sái hay một người vòng vo.
Nhìn ánh mắt của Chu Nhan chợt lóe, tựa hồ có ý nghĩ của mình, Nhạc Tần
cười nhạt một tiếng, lại lấy khăn ra khẽ lau mồ hôi ẩm ướt trên trán
nàng, dịu dàng nói: "Ta nghĩ hết mọi cách mới biết được môn chủ Ám Môn
đời trước là ai, biểu ca muốn biết không?"
Chu Nhan chớp mắt, hỏi: "Là ai?"
Nhạc Tần giảo hoạt cười, nói : "Lão quốc công!"
Chu Nhan lập tức mở to hai mắt, hồi lâu không thở ra một hơi; tối hôm nay ra ngoài xảy ra thực nhiều chuyện!
Nhạc Tần nở nụ cười, nói : "Biểu ca chính là đang hoài nghi người ban nãy đối đầu với ngươi là Hoa Dung Nguyệt?"
Chu Nhan đối với Nhạc Tần thông minh thầm thán phục: "Nếu như ông nội hắn
là môn chủ Ám Môn đời trước, vậy thì Dung Nguyệt cũng có thể, có phải
hay không?"
Nhạc Tần nhìn thấy ánh mắt nóng lòng muốn chứng
thực của Chu Nhan, sau một lúc lâu, lắc lắc đầu: "Trước kia Chiêu Quang đế cũng hoài nghi là Hoa Dung Nguyệt, nhưng về sau đủ loại dấu hiếu
chứng tỏ, tuyệt đối không phải hắn!"
Nhận được
đáp án này, không biết tại sao, Chu Nhan bỗng thở phào nhẹ nhõm; thật ra trong lòng nàng, nàng vô cùng không muốn người sống trong bóng tối kia
là Hoa nhi, Hoa nhi của nàng cười rực rỡ như vậy, sống thoải mái như
vậy, không cần biến thành công cụ trong tay người khác, cũng không cần
biến thành mũi nhọn trong mắt người khác; chỉ cần không phải hắn, là ai
nàng cũng không để ý!
Nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của Chu
Nhan, trong lòng Nhạc Tần đau lòng một hồi; nàng lại không thấy như vậy, biểu ca thật sự động tâm với Hoa Dung Nguyệt, thích một người có thể
giả bộ, nhưng ánh mắt lại không thể giả bộ được!
Đột nhiên,
đau khổ trong lòng nàng chậm rãi lan rộng, chảy tới tứ chi bách hài của
nàng, từng chút từng chút một giày vò ý chí cùng thần kinh mẫn cảm của
nàng.
Xe ngựa, tiếp tục chậm rãi di chuyển; trình độ điều
khiển của phu xe hiển nhiên vô cùng cao, dọc theo đường đi vững vàng còn nhẹ nhàng mà chậm rãi, ngọn đèn dầu lưu ly nho nhỏ, soi sáng bên trong
buồng xe nho nhỏ này, có vẻ đặc biệt sưởi ấm lòng người.
...
Tuyết trắng trắng xóa, giống như có xu thế càng lúc càng lớn!
Ở ngã tư đường trống trải không người, không che được một vùng tuyết trắng!
Từ đàng xa, một người chậm rãi còn nghiêng ngả lảo đảo đi tới, áo dài màu
đỏ diêm dúa lẳng lơ, tuyết trắng rơi từ trên bầu trời xuống trông có vẻ
cực kì diễm lệ phong tình!
Đêm đen, tuyết trắng, còn có một
màu đỏ tươi mị hoặc yêu diễm quen thuộc, giống như một bức tranh yên
lặng mà xinh đẹp; nhưng, bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo vừa tới thì, một
đường vết máu thật dài chói mắt đến bắt mắt nhỏ giọt ở giữa tuyết trắng, từng vết máu nhỏ xuống kia giống như hồng mai đấu tuyết, chỉ sợ so ra
còn phải thẹn thùng mà cúi đầu.
Phượng Khuynh Thành đón lấy
gió lạnh cùng tuyết rơi, tinh thần có chút rời rạc đi ở trên đường không một bóng người, môi khô khốc hướng về phía không khí khô hanh phun ra
sương mù màu trắng, mũi đông lạnh có chút đỏ lên, hai má cũng nóng đến
nóng bỏng người.
Nàng gian nan đi ở trên đường, tay phải
cứng đờ bụm chặt lấy chỗ xương hông của mình, mà chỗ chảy máu chính là
sau lưng của nàng, cho dù nàng dùng hết toàn bộ khí lực còn dư lại trên
người bụm chặt lấy, nhưng máu tươi vẫn đua nhau trào ra bên ngoài; cảm
giác mất máu, hóa ra là kinh khủng như vậy, cho dù là người chờ chết,
biết rõ đã không còn khả năng sống sót, nhưng ông trời lại muốn trừng
phạt ngươi, không đánh một chiếu thống khoái, cho ngươi chậm rãi hưởng
thụ một chút yếu ớt đau đớn cùng giày vò cuối cùng của sinh mệnh.
Rốt cục, sau khi nàng nghiêng ngả lảo đảo đi thêm mấy bước thì, "Bịch"
một tiếng nặng nề ngã ở trên mặt đất; tuyết trắng phủ lên trên thân thể
run rẩy của nàng, ngón tay ra sức duỗi dài ra phía trước, muốn đi thêm
mấy bước nữa, nhưng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, vẫn là dừng lại
không tiến; máu đỏ tươi trên mặt đất ra một chút màu đen khó có thể phát hiện, nhưng chính mảng màu đen này, khiến toàn thân nàng xụi lơ như
nước bùn.
Mí mắt bắt đầu nặng, trên lông mi dường như cũng
cảm thấy một chút lạnh lẽo đang từ từ ngấm vào trong đại não; ngay trước lúc nàng hôn mê, xa xa, chính xác có bốn người nâng kiệu nhỏ thong thả
đi về phía nàng; tiếp theo, đứng ở trước mặt nàng, sau đó màn kiệu được
vén lên, một nam nhân đi giày tư kim bước ra.
"Thiếu gia, hình như là Phượng cô nương!" Giọng nói của gã sai vặt ở trong đêm khuya hoang vắng có vẻ càng vang dội.
Người nọ đi tới, thong thả ngồi xổm xuống đi, sau đó dùng ngón tay khều nhẹ
nâng khuôn mặt gần như trắng bệch của nàng lên, sau khi quan sát một
lúc, giọng nhàn nhạt như không sao cả nói: "Còn chưa có chết được!"
Lại qua một lúc, ở lúc tầm mắt của nàng càng ngày càng mơ hồ thì liền nhìn
thấy gã sai vặt lúc trước nói chuyện chạy như bay từ đằng sau tới, sau
đó cầm trong tay một tấm mặt nạ hoàng kim tinh xảo, hai tay đưa tới
trước mặt người nọ, nói : "Thiếu gia, ban nãy nô tài phát hiện vật này!"
Sau khi người nọ chăm chú nhìn mấy lần, đôi mắt hồ ly vốn híp lại bỗng
phóng ra một tia sáng kì dị: "Nâng nàng trở về, nhất định phải cứu
sống!"
...
Cùng lúc đó
Trong ngự thư phòng sáng rực thâu đêm, Chiêu Quang đế vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở trên long ỷ, trên long án trước mặt hoàn toàn trống trơn, chỉ có ở chính giữa,
một lưỡi sáng loáng giống như đâm vào trong lòng người, ở dưới ánh đèn
lưu ly nhìn có vẻ đặc biệt dữ tợn.
Một lát sau, cả người
Ngọc Lạc công công đầy tuyết chạy từ bên ngoài tới, phía sau, một hắc y
nhân thân bị trọng thương đi theo tới!
Chiêu Quang đế nhìn thấy người tới, lập tức ngồi thẳng người dậy, hỏi: "Thế nào?"
Đoạn Vệ quỳ xuống, giọng nói lạnh lùng trơn tru rõ ràng: "May mắn không làm nhục sứ mệnh!"
"Bị thương ở đâu?"
"Chỗ sau lưng, vết thương nửa thước, không nghỉ ngơi non nửa tháng, tuyệt đối không kín miệng!"
Chiêu Quang đế mừng rỡ, vỗ bàn đứng lên: "Tốt! Ngươi lui xuống nghỉ
ngơi, trong khoảng thời gian này dưỡng thương cho tốt, không có lệnh của trẫm không cần xuất hiện!"
"Vâng! Thuộc hạ cáo lui!" Đoạn Vệ lại khom mình hành lễ, tiếp theo kéo thân thể bị trọng thương rời đi.
Ngọc Lạc công công nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của Chiêu Quang đế, đi lên trước pha ly trà, nói : "Hoàng thượng, nếu như người hoài nghi Quận Vương
gia, thì dẫn hắn đến trước mặt hỏi cho tiện là được rồi, vì sao phải hao tổn tinh thần sai người đả thương hắn như vậy!"
Vẻ mặt
Chiêu Quang đế hào hứng, nói : "Chuyện này ngươi không hiểu, nếu Hoa
Dung Nguyệt là Hoa Dung Nguyệt, trẫm tự nhiên không cần hao tổn tinh
thần như vậy, nhưng nếu Hoa Dung Nguyệt không phải Hoa Dung Nguyệt, chút công sức ấy coi như không uổng phí!"
Ngọc Lạc chỗ hiểu chỗ không, chỉ pha trà ngon đưa đến trước mặt Chiêu Quang đế; Chiêu Quang
đế hiển nhiên là vô cùng cao hứng, trong lúc đưa tay nhận lấy ly trà,
ngón tay còn khẽ chạm lên ngón tay mảnh khảnh trắng muốt kia của Nguyệt
Lạc, khóe mắt và khóe miệng đều không giấu được ý cười. (OH SHIT!!!
thiên tử hình như trai gái đều ăn = =" )
Quay mắt về phía
thiên tử tuổi trẻ đang nhếch môi cười, trong mắt Ngọc Lạc hình như có
pháo hoa nở rộ, ôn nhu uyển chuyển, khuynh quốc giai lệ.
"Truyền ý chỉ của trẫm, sáng sớm mai sau khi lên triều, mời Dung Quận Vương tiến cung yết kiến!"