"Nếu biết, tại sao còn để thiên tử hoài nghi chúng ta đây?" Chu Nhan sốt ruột thở dài nói: "Từ xưa đến nay ngoại thân độc đại luôn luôn là hiểm họa từ bên trong của đế vương; nghĩ tới Sở Tương Vương phủ cũng đủ rạng rỡ cửa nhà, Tần Nhi ở trong hậu cung là quý phi, cùng hoàng hậu Thương Linh gần như ngang tài ngang sức; phụ vương ngươi lại là nhất đẳng đại công, hoàng thân quốc thích, tay cầm quyền cao, ta lại là tướng lĩnh quân Tây Bắc, quan to nhất phẩm, Dung Nguyệt cũng được thiên tử phong hào Quận Vương; tính ra nhà chúng ta một nhà hiển quý, có hai đương triều nhất phẩm, hai nhi tử tay cầm quân đội hùng hậu, còn có một hoàng thương nắm chặt mạch máu kinh tế của thiên hạ, phía sau Dung Nguyệt lại đại biểu cho Trấn quốc công phủ danh tiếng tương đối cao trong dân chúng, muốn nói thiên tử không kiêng kị chúng ta, ai tin chứ?"
Sở Tương Vương nghe nhi tử phân tích, cũng hiểu được hình như có chút quá cao; nhưng, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại tâm tư bất chính! Hắn là hoàng thân quốc thích, người là trời sinh, chuyện này hắn cũng không thay đổi được!
Nhìn trên mặt phụ vương lộ ra vẻ do dự, Chu Nhan nhân cơ hội khuyên: "Phụ Vương, trong lịch sử, công cao át chủ một đường sau cùng thường đều là chết ở dưới hoàng quyền; hai vị ca ca của ta đến nay còn chưa cưới tính khí mẫu phi lại thiên chân hồn nhiên, phụ vương, nếu như có một ngày chúng ta thật sự chọc đến điểm mấu chốt của thiên tử, người cho rằng lấy thủ đoạn của người này hắn sẽ bỏ qua cho người nhà của chúng ta sao?"
Vẻ mặt Sở Tương Vương cứng ngắc: "Ta tốt xấu gì cũng là hoàng thúc của hắn, hắn không dám!"
"Có gì không dám? Ta thấy hắn dám vô cùng!" Chu Nhan tiếp tục nói: "Đương kim thái hậu Chung gia, đây chính là nhà mẹ đẻ của mẹ ruột hắn, hắn nói một câu còn không phải cho phép phân chia một đống lớn gia sản sao? Phụ vương, thấy tốt mới làm có đôi khi còn cần nhiều dũng khi hơn so với lúc gặp khó khăn mà đi lên, nam tử hán lấy lên được thả xuống được đây mới gọi là anh hùng thực sự!"
Sở Tương Vương bị mấy câu nói cuối cùng này của Chu Nhan chấn trụ, khó có thể tin nhìn lên đứa con nhỏ nhất, trong mắt lóe lên bất định; mà trong lòng không phải không thừa nhận chính là, mấy câu nói của đứa nhỏ này đều đi vào chỗ chũng nhất trong trái tím hắn, làm cho hắn giật mình bừng tỉnh, như sấm bên tai.
Hoa Dung Nguyệt từ đầu đến cuối đều là trầm mặc, giờ phút này, hắn cũng giống như nhận thức một mặt khác của Chu Nhan, khóe miệng vẽ lên độ cong hoàn mỹ, lại thật cẩn thận gắt gắt ôm nàng thật chặt tựa vào trên người mình.
"Phụ vương đáp ứng ngươi, sẽ xem xét những lời này của ngươi; nhưng, Xích Vũ Hoàng tử kia, phụ vương nhất định phải trừng trị hắn!" Sở Tương Vương thương Chu Nhan, đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho người thương tổn nhi tử của hắn.
Chu Nhan nhìn thấy phụ thân tức giận như vậy chợt nở nụ cười, ánh mắt vốn đang có chút đục bỗng vào lúc dó lại phụt ra hàng nghìn hàng vạn hoa lửa: "Phụ vương! Ngài bỏ ra một chút khí lực an ủi mẫu phi cho tốt, hai ngày này cõ lẽ nàng bị sợ hãi; Xích Vũ Hoàng tử...Bản thân con tự mình đến xử lí!"
Nói xong câu đó, Chu Nhan rất nhanh liền nắm chặt tay lại; có lẽ do dùng nhiều sức kéo tới miệng vết thương của nàng phát đau, nhưng đau đớn chân thực này lại càng khiến nàng thực sự nổi giận, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên hỗn đản rắp tâm bất lương kia!
Nhìn thấy trên mặt Chu Nhan cuồn cuộn sát khí, Sở Tương Vương do dự một chút liền gật đầu đáp ứng; lại dặn dò Hoa Dung Nguyệt mấy tiếng phải chú ý chăm sóc, lúc này mới lưu luyến không buông được mà rời đi.
Rốt cục thấy Sở Tương Vương đi rồi, cả người Hoa Dung Nguyệt cũng không căng cứng như lúc nãy nữa, chỉ sợ nhạc phụ đại nhân trước nay không nhìn hắn thuận mắt lại tiếp tục ghét bỏ.
Thật cẩn thận đặt Chu Nhan lại trên giường, Hoa Dung Nguyệt cầm cái khăn từ trong nước ấm ra đi tới cẩn thận lau mồ hôi ở trên trán cho nàng, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, giống như che chở cho bảo bối yêu thương nhất. _
Nhìn hắn vì mình mà trước bận sau bận như vậy, mà sắc mặt cũng không tốt như trước kia; Chu Nhan cũng là đau lòng, nắm lấy tay hắn, liền nhẹ nhàng mà nắm ở trong lòng bàn tay: "Tiểu Hoa, xin lỗi, mấy ngày nay làm ngươi sợ rồi!"
Trong mắt luôn luôn cất giấu lệ, theo những lời này của nàng, rốt cục lăn xuống!
Hoa Dung Nguyệt ngồi ở cạnh mép giường, thấy nàng dâu nằm trên giường nhìn giống như không chịu nổi một kích; đau lòng mở tay nàng ra đặt ở bên môi, yêu thương vươn đầu lưỡi ra từng chút từng chút liếm lấy lòng bàn tay của nàng, nơi cổ họng phát ra tiếng ô ô, tựa như một con mèo hoang thiếu chút nữa bị quẳng đi, một lần nữa trở lại bên người chủ nhân.
"Nhan lang, sau này không cần làm ta sợ như vậy nữa, được không?" Trong giọng nói của hắn còn mang theo cầu xìn, mất mà được lại, càng thêm trân quý đi!
Chu Nhan cười véo nhẹ mặt của hắn, trong mắt mang theo thương tiếc nói: "Sẽ không, lần này ta có thể đại nạn không chết, tương lai hai ta nhất định sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ai cũng không rời khỏi ai!"
Hoa Dung Nguyệt nhận được cam đoan của nàng, lập tức cười ra tiếng; khăn trong tay nhẹ nhàng lau tay của nàng, xoa cánh tay của nàng để nàng thoải mái một chút, cho tới bây giờ không nghĩ tới một người vĩnh viễn đều ngang ngược càn rỡ như hắn lại có một ngày thân thiết cẩn thận chu đáo như thế.
...
Lại nói Phượng Khuynh Thành sau khi tự mình đưa viện thủ thái y viện Trương Mặc vui vẻ đi ra khỏi gian phòng, liền lôi kéo lão thái y đức cao vọng trọng đi qua một căn nhà kề không người, cười hì hì nói: "Sư phó, lần này thật là đã làm phiền ngươi!"
Trương Mặc vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nhìn thấy đồ nhi này thiếu chút nữa hủy đi thanh danh của lão cốt đầu (già khọm) như hắn: "Ngươi tiểu nữ oa này, từ nhỏ đến lớn đều như vậy không làm cho người khác bớt lo, trước kia bản thân hồ nháo chút thì cũng thôi, hiện giờ làm sao dám đi theo Định Bắc Đại tướng quân cùng nhau hồ nháo hả!"
Bị sư phó này trách mắng cưng chiều hai câu, Phượng Khuynh Thành cũng không để ý chút nào, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc, phó thác: "Sư phó, ngươi cũng đừng tức giận đồ nhi nữa được không? Đồ nhi kéo ngươi đến nơi đây chính là muốn tiếp tục nhắn nhủ với sư phó hai câu, ngàn vạn lần không cần nói bí mật này ra nha!"
Trương Mặc đứng ở trên đỉnh phong y học của Đại Chu đồ đệ quỷ linh tinh, nhíu mày chặt lại thêm chút nữa, trên khuôn mặt già nua dường như cũng lộ ra nhàn nhạt ngượng nghịu: "Lão phu làm nghề y nhiều năm như vậy, nhiều bệnh kỳ quáy đều đã được gặp qua; nhưng ở đây ngày nay, gặp người kỳ quái nhất trên đời! ... Định Bắc Đại tướng quân tại sao lại là nữ oa chứ? !"
Phượng Khuynh Thành bước lên phía trước che miệng sư phó: "Sư phó! Bảo ngươi đừng nói mà!" Phượng Khuynh Thành tức giận tới mức dậm chân.
Trương Mặc đẩy tiểu gia hỏa không biết lớn nhỏ này ra, chùi miệng ghét bỏ nhìn nàng: "Có đồ đệ như ngươi sao? Biết rõ đây là chuyện bí mật còn kéo sư phó cùng qua thang, chẳng phải là muốn hại chết sư phó sao?"
"Lúc ấy Chu Nhan bị thương cũng sắp không còn thở, tuy rằng ta xử lý qua vết thương của nàng, nhưng nàng thật sự là bị thương quá nặng, thế tới hung hung, lập tức muốn đi đời nhà ma, những người khác ta lại không tin được; chỉ có thể nhờ ngài đến bắt mạch chẩn đoán bệnh thôi!" Nói tới đây, Phượng Khuynh Thành liền nhõng nhẽo ở trước mặt của Trương Mặc: "Sư phó! Sư phó tốt! Hiện tại nếu như ngươi đã biết thân phận thật của Chu Nhan, vậy chứng minh một điều là chúng ta người ngồi chung trên một chiếc thuyền; cất kỹ bí mật này chúng ta có thể cùng nhau bình an, nhưng là cất giấu không tốt, đây chính là tội khi quân! Chu Nhan là hoàng thân quốc thích lại có công lao trên người còn dễ nói chút, nhưng chúng ta đây là chỉ là dân chúng bình thường có thể bị..." Nói xong, Phượng Khuynh Thành vẫn còn giả làm một động tác cắt cổ.
Trương Mặc sợ tới mức râu run lên, cầm lấy rương thuốc ở bên cạnh muốn đánh hỗn đản này: "Ngươi nữ oa vô tâm vô phế này, lại có thể nói như vậy dọa sư phụ ngươi!"
Phượng Khuynh Thành bị sư phó đánh cũng không dám trốn, chỉ là che đầu kêu la nói : "Sư phó, lời đồ nhi nói đều là nói thật! Hiện giờ Đại Chu bước đầu ổn định, thiên hạ an ổn đều nhờ Chu Nhan; nếu như bí mật này bị truyền ra ngoài, đừng nói thiên hạ đại loạn, ngay cả cái mạng nhỏ của nàng sợ là cũng tràn ngập nguy cơ; sư phó, vì lê dân bách tính, ngươi nhất định phải nhịn xuống, đừng để cho người nói ra ngoài!"
Trương Mặc đánh mệt, cũng từ từ thu tay lại: "Ngươi thực sự nghĩ sư phó vô sỉ giống ngươi sao! Vi sư đã biết, sau này Định Bắc Đại tướng quân bị bệnh vi sư sẽ đích thân đến xử lý, sẽ không nói ra ngoài để người khác nhúng tay vào; như vậy được chứ!"
Phượng Khuynh Thành nhìn sư phó đáp ứng, bất chấp thân mình bị đánh phát đau ôm thắt lưng sư phó liền vui vui vẻ vẻ nói: "Vẫn là sư phó tốt nhất!"
Trương Mặc đẩy đệ tử phát ghét này ra, nói : "Vi sư trước trở về một chuyến, lát nữa sẽ để Tử Đồng lấy phương thuốc cố bản bồi nguyên ra tầm bổ cho tướng quân; nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này ngàn vạn lần đừng cho tướng quân tùy ý hoạt động, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt, nhất là cánh tay trái của nàng không thể lộn xộn, bằng không sẽ thật sự phế đi!"
Phượng Khuynh Thành vẫn rất lo lắng Chu Nhan sẽ biến thành tướng quân cụt một tay, hiện giờ nghe sư phó nói như vậy, như là nhìn thấy hi vọng: "Ý của sư phó là, tay kia của Chu Nhan có thể tốt?"
Trương Mặc bí hiểm vuốt vuốt chòm râu, đáp: "Chuyện này cũng phải xem ngày sau nàng an dưỡng, cánh tay kia thiếu chút nữa rơi mất, hiện giờ thật vất vả nối trở về cũng không tiện nói, song căn cứ vào thân mình của người luyện võ mà nói, khả năng khôi phục không phải là không có!"
Phượng Khuynh Thành gật đầu, nói : "Chỉ cần sư phó ra tay, đồ nhi liền tin tưởng nhất định có thể tốt!"
Trương Mặc nhìn ái đồ nịnh hót, trong lòng cũng là có phần áp lực, nhưng lại là vui rạo rực; sau khi dặn dò mấy tiếng, cũng rời đi vương phủ, được xe ngựa đặc biệt bên trong phủ đưa về nhà.
...
Đêm khuya thanh vắng, cả bầu trời đế kinh bị bao phủ một tầng không khí cổ quái!
Xích Vũ Hoàng tử đến Đại Chu đám hỏi vốn là chuyện tốt nở mày nở mặt, nhưng mấy ngày sau; Định Bắc Đại tướng quân bị tập kích, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, chuyện càng làm triều đình và dân chúng kinh hãi, thiên hạ đều run lên nhiều lần.
Trong quân doanh Tây Bắc đám lão gia kia thiếu chút nữa lật trời thì thôi, ngay cả đám trực biên cảnh yên ả cũng bắt đầu dần dần gợn sóng; nhắm trúng một đám văn võ bá quan cả ngày ăn uống hát hò từng người kinh hãi dị biến; lúc này mới chợt hiểu ra một cái đạo lý: Đại Chu thái bình thịnh thế không chỉ dựa vào mỗi thiên tử có tài chăm chỉ chuyện triều chính là được; càng lớn hơn một bộ phận nguyên nhân là do uy danh hiển hách của Chu Nhan làm cho các tiểu quốc chư hầu ngấp nghé Đại Chu kia kinh sợ, làm cho bọn họ không dám làm càn chút nào.
Hiện tại Chu Nhan nằm trên giường không dậy nổi, trong quân doanh quan Tây Bắc quần long vô thủ (rắn mất đầu), mặt khác tiểu quốc có dị động không nói; ngay cả Thương Thái Phó lão tiện nhân kia cư nhiên cũng tự mình nói với Hoàng hậu đưa môn sinh của mình an bài đến trong quân doanh Tây Bắc làm tướng quân; sắp xếp cơ sở ngầm vào dưới tầm mắt địch nhân, tuyệt đối có lợi cho sự phát triển tương lai sau này; để địch nhân không dám khinh thường bọn hắn.
Thương Linh cũng không biết thổi gió gì ở bên tai Chiêu Quang đế, lại có thể khiến Hoàng đế anh minh uy phong này có chút không bình tĩnh, lúc này thực phái thủ hạ là môn sinh tâm đắc nhất của Thương Thái phó Tôn nguyên trở thành tướng quân Tây Bắc.
Đám nhóc quân Tây Bắc này trước nay chính là đám hỗn đản tính tình kiêu ngạo nhất trong quân đội Đại Chu, hơn nữa theo một người không coi ai ra gì như Chu Nhan, chủ tử cao ngạo cường đại, lại càng ngay cả mắt cũng cao hơn đỉnh đầu, trừ Đại tướng quân của bọn họ ra ai cũng chướng mắt; trước mắt tướng quân bị thương, bọn họ vốn là uất nghẹn, cả ngày bí mật chuồn ra quân doanh lắc lư ở trên đường cái ở kinh thành, cố gắng giúp đỡ tìm ra đám hỗn ám toán tướng quân, xả giận cho lão Đại.
Nhưng ai biết cơn tức này còn chưa có hiện ra ngoài, cấp trên liền an bài cho bọn họ một tướng quân lại đây; hơn nữa nghe nói còn là môn sinh của Thương Thái Phó từ trước tới nay ở trên triều đình làm phiền lão Đại? Lần này liền đốt cái đuôi của đám nhóc này, từng người dựng lông lên hô hoán, ngay cả hạng trầm ổn như Triệu Quát cũng nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Quý Hải nhảy lên ba cao hơn ba thước mắng to lão hỗn đản Trương Thái Phó.
Sau khi Tôn Nguyên trở thành tay chân của Thương Thái Phó, cho tới nay chỉ biết lấy lòng lão già kia; hiện giờ bị đương kim Hoàng thượng đưa đến quân doanh quản chế đám ngưu bức(trâu bò) lợi hại nhất nghe nói đám lang sói này ở trên chiến trường giết người cùng chém dưa thái dau giống nhau, này bành trướng lòng hư vinh khiến hắn đã sớm lâng lâng.
Mà trong quân doanh Tây Bắc, vốn tưởng rằng sẽ huyên náo nổi giận, khiến chotrời long đất lở; không ngờ các tướng sĩ sau khi huyên náo mắng to một trận lại có thể trầm tĩnh lại; tiếp theo, mỗi người đều ngoan ngoãn chuẩn bị nghênh đón tín nhiệm chuẩn bị tòng quân.
Ngày đầu tiên Tôn Nguyên nhậm chứa, Quý Hải Triệu Quất và chư vị tướng quân tường người lấy lễ đối đãi, đến buổi tối nghe nói còn chuẩn bị dạ tiệc hoan nghênh; đêm hôm đó, nghe tiểu tốt quân Tây Bắc nói các vị tướng quân kề vai sát cánh, cùng Tôn Tướng quân vừa nói vừa cười rất hòa hợp, hoan thanh tiếu ngữ(sôi nổi); mỗi người đều nhiệt tình như lửa mời Tôn Tướng quân một chém rượu; thật làm không khí buổi tiệc làm đến điểm cao nhất.