Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 46: Thi đấu (7)




Quen thuộc bạch quang thoáng hiện rồi biến mất, lúc Lâm mở mắt hắn xuất hiện bên cạnh bờ suối trong một khu rừng xung quanh thì không có người nào, sau khi quan sát cẩn thận hắn bắt đầu thăm dò hoàn cảnh xung quanh, theo đó hắn phát hiển rất nhiều hơi thở của dã thú có mạnh có yếu khác nhau, mạnh thì có vài hơi thở ngang với hắn, yếu nhất cũng là thiếu tá cấp bậc..!!

Đến cả trong nước Lâm cũng phát hiện sâu bên dưới cũng có vài hơi thở khá mạnh, dù đây chỉ là dòng suối nhưng kỳ lạ là có vài nơi rất sâu và theo hắn cảm nhận dòng chạy của nước thì những hố nước này lại liên kết cùng nhau mỗi chiếc hố như vậy thì có một hơi thở trong đó..!!

“cái này giống trò chơi sinh tồn thế nhỉ, vừa đấu với người vừa đấu với thú, thú vị.. thú vị...trước tiên ta cần tìm nơi trú ẩn cái đã rồi tính sau, có lẽ vòng này phải vài ngày mới xong”

Sau đó Lâm bắt đầu tìm kiếm nơi trú ẩn tạm thời, hắn không cần phải đánh nhau với người khác, kinh nghiệm chiến đấu của hắn đã có rất nhiều, mấy năm lên đảo trừ thời gian tu luyện cố định ra thì còn lại thời gian hắn toàn dành cho thực chiến, dù kinh nghiệm đấu với người không nhiều nhưng cũng không phải không có, trong đạo tràng hắn vẫn thường hay đấu với sư tỷ Fiona và sư huynh Aboli về kiếm thuật, hoặc tìm kiếm bọn nhỏ trong thôn thường xa luân chiến hắn quyền cước hoặc các binh khí khác..!!

Mà cũng nhờ như thế mà hắn tạo được uy thế trong lòng bọn trẻ, có bởi vì cùng tuổi với hắn hoặc lớn tuổi hơn hắn mà vẫn thua cho nên bọn nhỏ cực kỳ bội phục và một cách tự nhiên mà tôn hắn làm đầu lĩnh, điều này rất có lợi cho sau này hắn lãnh đạo bọn chúng, dù sao thì nơi này mạnh được yếu thua chỉ có người mạnh nhất mới có quền nắm giữ một đội ngũ quền điều khiển không giống như ở địa cầu chỉ cần có tiền là có thể chỉ huy tất cả..!!

Sau một giờ lục xoát, Lâm phát hiện một hang động khá là ẩn núp, và may mắn hơn là trong động không có dã thú trú ẩn, có lẽ do động khá nông nên không có con nào thèm nhưng hắn thì đã đủ rồi đây có lẽ sẽ thành trụ sở tạm thời của hắn, từ khi vào nơi này hắn đã phát giác mình lại có cảm giác đói bụng, đều này nói lên hệ thống bắt buộc người chơi phải chiến đấu mới có cái ăn, dứt bỏ những người có ý tưỡng tìm một chỗ trốn cho tới khi kết thúc ( giống hắn)..!!

“phi..phi.. Ta đâu phải loại người như thế, dầu gì ta cũng là người nổi tiếng làm sao lại tính toán ẩn núp tới kết thúc được..ân..ân.. Chính là như thế”: vì suy tính ban đầu của mình mà hắn hơi chột dạ, nghĩ lại cũng đúng thôi làm sao hệ thống có thể xuất hiện bug như thế, chỉ cần bị đói thì ai cũng phải liều mạng xuất chiến..!!

Sau khi dọn dẹp đơn giản một chút sơn động, Lâm chuẩn bị đi săn chút thịt quen việc dễ làm, cùng với Haki quan sát xắp thức tỉnh hắn nhờ vào đó mà phán định hơi thở mạnh yếu mà ra tay nhờ đó rất nhẹ nhàng mà kiếm đủ thịt để hắn ăn ba ngày, thuận tiện trên đường trở về hắn còn hái một ít hoa quả làm tráng miệng..!!

Trở về hắn nổi lửa và làm món ăn, quen tay hay việc mấy năm toàn ăn thịt nướng hắn chỉ cần hai mươi phút đã tẩy sạch sẽ chỉ còn nướng thôi, ăn uống no nê hắn bắt đầu luyện lên kiếm chiêu mới sáng tạo, vòng này thi đấu chỉ có giảm nhân số mà thôi không có ích lợi gì cho nên hắn tập trung tất cả thời gian vào tu luyện, chỉ có khi nào người khác tới tấn công hắn thì hắn mới xuất thủ thôi..!!

Còn vòng này kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, dù sao thi đấu thế giới One Piece thời gian tạm ngừng, nếu vòng này kéo dài một tháng thì hắn nhờ đó mà có một tháng dư ra tu luyện, ngoài việc tu luyện kiếm chiêu mới thì Lâm còn tu luyện Haki quan sát, hắn dùng vải bịt lại mắt và sinh hoạt trong bóng tối, mọi thứ bằng vào cảm giác hơi thở xung quanh, cứ thế hai ngày trôi qua cảm giác phạm vi gia tăng cùng càng thêm rõ ràng..!!

Dù vậy vẫn chưa chính thức nhập môn, nhưng tiến bộ đã làm hắn rất vui mừng, ngày thứ ba buổi sáng lúc hắn đang một bên luyện kiếm một bên lắng nghe động tĩnh xung quanh thì hắn cảm giác một hơi thở đang từ từ lại gần, hiện tại cảm giác của hắn đã kéo dài tới 120 mét khoảng chừng, chỉ hai ngày phạm vi gia tăng hai thành..!!

Thoáng cảm nhận hơi thở mạnh yếu hắn quết định vẫn cứ bịt mắt, bởi vì hắn cảm giác được đây là một người cũng không mạnh lắm, khoảng chừng trung tá đỉnh, có lẽ xắp đột phá đại tá, dù vậy hắn cũng không e ngại nếu người này tấn công hắn thì sẵng tiện lấy người đó làm bồi luyện hắn Haki quan sát luôn..!!

Người kia từ từ đến gần, cách hắn 50 mét thì dừng lại và núp trong bụi cỏ, Lâm vẫn cứ luyện kiếm bình thường giống như chưa phát hiện gì, cùng với hắn bịt mắt nên người tới cũng không cảm thấy Lâm đã phát hiện hắn..!!