Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 393: Kết quả (1)




Còn lại những người vẫn luôn đang đặt chú ý vào trận chiến của Aokiji cùng Lâm, thì bọn họ lập tức biết vùng thế giới này đột nhiên chết trong một chớp mắt này là ai tạo ra.

Cũng bởi vì như vậy, những hải quân đang quan sát kia lúc này lập tức hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, các thành viên bên phía Lâm cũng còn đang đứng chết chân sững sờ tại chỗ.

Bọn hắn trong chớp mắt này quên mất đối thủ trước mặt của mình, chờ bọn hắn lấy lại tinh thần, thì đã thấy đối thủ hoàn toàn buông tha cho chống cự.

Ánh mắt của những hải quân này vô thần, ý chí chiến đấu, thậm chí đến ý chí cầu sinh cũng hoàn toàn biến mất.

Tinh thần ý chí sa sút như vậy chắc chắn sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng trong ngắn hạn chấn nhiếp những hải quân này vẫn rất lớn.

Hơn nữa với đội quân tinh nhuệ như hải quân, thì cho dù là đối mặt với cái chết của bản thân bọn họ cũng chưa chắc có bao lớn sợ hãi.

Nhưng gặp phải chuyện chấn động lúc nãy, thì vượt quá sức tưỡng tượng của bọn họ, mới làm cho bọn họ trong thời gian ngắn mất hết hoàn toàn sức chiến đấu.

Có điều suy nghĩ tới một cái chớp mắt kia bọn họ cũng có thể hiểu được, có thể làm cho một vùng thế giới này chết đi một cái chớp mắt.

Dù chỉ chớp mắt sau rồi hồi phục, thì đối thủ như vậy bọn họ những hải quân nhỏ yếu này làm sao đối phó được a.

Có điều trong lòng của tất cả người chứng kiến sự kiện lúc này, thì theo bọn hắn thấy Lâm đã hoàn toàn có khả năng diệt thế rồi, không phải bên trên lực phá hoại tàn phá thế giới này như Râu Trắng người đàn ông kia.

Mà Lâm thực sự có khả năng diệt thế giới này, bọn họ trong đầu đều có cảm giác, một khi Lâm mạnh tới trình độ nhất định, thì hắn hoàn toàn có thể trảm giết sinh cơ của cả thế giới này.

Còn Râu Trắng được đặt danh hiệu là có thể hủy diệt thế giới, thực chất chỉ vì lực phá hoại của Râu Trắng có thể tàn phá thế giới, làm cho thế giới mất đi đáng kể không gian sinh tồn thôi.

Thế giới này tất cả mọi thứ đều có sinh mệnh của mình, cho dù là đất đá cũng có sinh mệnh đặc biệt riêng của nó.

Thử nghĩ nếu một ngày Lâm một kiếm có thể chém giết sinh cơ của đất đai, thì mảnh đất đó hoàn toàn mất đi sự sống, từ cây cối, đến động vật, thậm chí là vi khuẩn.

Nếu đất mất đi sinh cơ, thì cho dù là vi chuẩn cũng chưa chắc đã sống nổi, đây mới thực sự là hủy diệt thế giới.

Râu Trắng hoàn toàn không làm được chém giết toàn bộ sinh cơ của thế giới này, nếu không làm được, thì Râu Trắng có tàn phá thế giới này lợi hại nữa.

Thì theo thời gian thế giới này vẫn có thể tự động chữa trị lấy, sau đó sẽ từ từ hồi phục lại như lúc ban đầu.

Aokiji lúc này cũng phát hiện điều này, lập tức Aokiji xếp mức độ nguy hiểm của Lâm lên một tầm cao mới.

Trong lòng Aokiji, lúc này độ nguy hiểm của Lâm vượt qua Tứ Hoàng cùng Quân Cách Mạng cộng lại, Aokiji có cảm giác.

Nếu như tiếp tục để cho Lâm trưởng thành nữa, thì có một ngày nào đó Lâm sẽ thực sự hủy diệt thế giới này.

Lúc này khi một chiêu Đại Diệt Thiên Trảm kia phát ra hoàn tất, thì hai con băng long của Aokiji đã hoàn toàn tan biến trong chốc lát.

Dù vậy một chiêu Đại Diệt Thiên Trảm kia cũng hao hết sức lực tan bến sau đó, một chiêu này làm cho tất cả mọi người kinh sợ như vậy, cũng không phải uy lực của nó mạnh bao nhiêu.

Mà là đặc tính đặc biệt của chiêu kiếm này mới làm cho tất cả người ở đây sợ hãi, một chiêu kiếm có thể chém giết sinh cơ của thế giới này, đây mới là đặc tính của chiêu kiếm này.

Có điều lúc này Aokiji đã hoàn toàn không còn muốn cùng Lâm chiến đấu nữa, bởi vì hắn biết, với chiến lực hiện tại của hải quân.

Hoàn toàn không thể nào bắt Lâm hoặc chém giết hắn, lúc này tiếp tục chiến đấu chỉ là điều vô nghĩa, hơn nữa Aokiji lúc này có một ý nghĩ khác.

Hắn muốn mau chóng trở về báo cáo chuyện vừa rồi cho Nguyên Soái Sengoku, bọn họ cần phải lập tức tiêu diệt Lâm, tiêu diệt một quả bom hẹn giờ.

Một khi đủ điều kiện quả bom này có thể nổ tung hủy diệt thế giới mất, hơn nữa lúc này Aokiji cũng không còn bao nhiêu thể lực.

Dùng ra hai cái tuyệt chiêu mới, hoàn toàn không phải đơn giản như vậy, hai chiêu này ngốn thể lực rất khủng bố.

Có lẽ sau này khi Aokiji thuần thục hơn, thì mức độ tiêu hao thể lực sẽ giảm xuống, nhưng hiện tại trình độ tiêu hao thể lực của hai chiêu này rất kinh khủng.

Ban đầu trước khi dùng ra hai chiêu này, thì Aokiji còn lại hơn phân nửa thể lực, sau khi dùng ra hai chiêu này xong, thì thể lực của Aokiji chỉ còn lại đáng thương một thành.

Bởi vậy lúc này Aokiji quyết đoán dừng tay lại, sau đó quay đầu liếc nhìn tình hình chiến trường xung quanh.

Lập tức sắc mặt Aokiji hết sức khó coi, lúc này hải quân binh sĩ chỉ còn lại khoảng một vạn người, trận này xem như hải quân tổn thất bảy tám phần binh lực cùng vật lực rồi.

Đột nhiên Aokiji cảm giác đầu bắt đầu đau, một khi hắn dẫn đám tàn quân này trở về, thì thật không biết phải làm sao đối mặt với Nguyên Soái Sengoku đây.

Có điều lúc này quả thật không còn thích hợp chiến đấu tiếp nữa, Aokiji hít sâu một hơi sau đó rống lớn nói: “ hải quân tất cả dừng tay, không cần chiến đấu tiếp nữa!”: sau đó quay sang nhìn Lâm với ánh mắt phức tạp nói: “ Lâm, nên dừng ở đây thôi, lại một lần nữa các ngươi thắng!”