Nhưng đồng thời trong lòng cũng lóe lên lửa giận, hải quân năm lần bảy lượt chú tâm muốn trừ đi hắn a.
Dù biết sau này hắn rất có thể là đại địch của hải quân, nhưng hiện tại ngoài trừ Đông Hải ra.
Thì ngoài sáng tổ chức của Lâm và bản thân Lâm vẫn chưa làm gì nguy hại tới lợi ích của hải quân a.
Cho dù là Đông Hải thì chuyện bọn hắn làm cũng không thực sự trực tiếp làm cho hải quân có tổn thất.
Sau này chỉ vì Thiên Long Nhân có tâm tư chèn ép hải quân từ lâu, cho nên mới mượn cớ ở Đông Hải mà ra tay với hải quân thôi.
Cho dù không có Lâm bọn hắn gây rối, thì sau này Thiên Long Nhân sẽ tìm cớ khác để chén ép hải quân.
Chuyện bọn hắn làm ở Đông Hải chỉ là một cái mồi dẫn lửa thôi, bởi vậy thực chất các hành động từ trước tới giờ của Lâm.
Vẫn chưa làm gì nguy hại cho hải quân cả, nhưng từ khi hắn tiến vào Grand Line, hải quân mấy lần gây khó dễ cho hắn.
Bọn họ đã đụng tới ranh giới cuối cùng trong lòng Lâm rồi, hắn cảm giác mình nhịn nữa thì có vẻ như là rùa đen rúc đầu rồi.
Trong đầu hắn bắt đầu lên kế hoạch trả thù hải quân một cái, hải quân mấy lần quyết tâm trừ khử Lâm, hơn nữa còn toàn bộ đều xuất hiện lúc hắn yếu nhất.
Giống như lần trước, nếu không phải Lâm có thủ sẵng thành tựu điểm, hoặc hắn không lên thông báo không đoạt quán quân.
Không nhờ vậy mà có hệ thống thưởng cho thành tựu điểm, thì rất có thể hắn đã bị Aokiji bắt giam rồi.
Lần này mặc dù nguy cơ nhỏ hơn, nhưng nếu như không phải sư huynh và sư tỷ bọn họ, mấy tháng này tiến bộ vượt bậc.
Làm cho hôm nay hai người thành công ngăn chặn lại Aokiji, thì rất có thể Lâm cũng sẽ gặp phải nguy hiểm rồi.
Lâm không biết khi Aokiji tới, Mắt Ưng có trợ giúp hắn không, hay là khoanh tay đứng nhìn, nhưng theo nguyên tác.
Hành động cùng thái độ của Mắt Ưng đối với hải quân cho thấy, hắn vẫn rất cho hải quân mặt mũi.
Bởi vậy Lâm có mấy phần cho rằng khi Aokiji tới Mắt Ưng sẽ chỉ đứng nhìn thôi, Mắt Ưng không chắc sẽ vì hắn mà đứng ra cùng hải quân trở mặt.
Nghĩ tới đây Lâm có chút căm tức, thật hải quân xem hắn là con mèo bệnh a, lão hổ không phát uy thì bị người cho làm mèo nhà rồi.
“ hừ, trước tiên chờ một chút đã, không vội vàng nhất thời, sau đó cả vốn lẫn lời ta sẽ cùng hải quân tính toán một lượt, hiện tại chưa phải lúc!”: Lâm khóe miệng lẩm bẩm một câu.
Trong ánh mắt lóe lên từng tia hàn quang lạnh lẽo, trước đó Lâm còn vì trong hải quân có những người như hải quân anh hùng Garp.
Cho nên trông tâm lý của Lâm vẫn tránh làm ra việc gây bất lợi cho hải quân, dù cho hắn đã quyết định sau này tổ chức của hắn sẽ phải là đại địch của hải quân.
Nhưng thâm tâm hắn vẫn muốn kéo thời gian này càng dài càng tốt, vì hắn biết trong hải quân vẫn còn rất nhiều người tốt.
Nhưng trải qua mấy lần hải quân ra tay với Lâm, thì trong lòng điểm mấu chốt đó đã từ từ bị mài đi mất rồi.
Đột nhiên trong cảm giác của Lâm, hắn phát hiện nơi đại chiến của Aokiji đã dần dần lắng lại, ba đạo khí tức đã chia ra, trong đó hai đạo đang từ từ tiến tới hòn đảo này.
Một đạo khác thì chờ tại chỗ không nhúc nhích, hơi suy đoán một chút thì Lâm cũng đoán ra đại khái tình hình.
Không gì khác ngoài Aokiji biết hắn đã hồi phục rất nhiều, Aokiji không có tự tin bắt hắn lại, cho nên chủ động dừng lại, Lâm trong lòng cũng thở phào một hơi.
Theo tình hình cho thấy, thì Fiona cùng Aboli đều bình an vô sự, bọn họ hẳn là thành công thoát khỏi Aokiji, hai người tính toán thời gian Lâm cần hồi phục vẫn rất chuẩn.
Mặc dù lúc này hắn đã hồi phục khá nhiều, nhưng trên tinh thần mệt mỏi thì không giảm bớt chút nào.
Chiến đấu cùng Mắt Ưng thời gian rất ngắn, nhưng tiêu hao tâm thần và tinh lực còn nhiều hơn cùng người khác đại chiến mấy ngày mấy đêm.
Hắn nhìn phương hướng mà Mắt Ưng rời đi, từ lúc hai người đạt thành thỏa thuận, thì Mắt Ưng chỉ ở lại điều tức mấy phút, sau đó thì hắn rời đi.
Nhưng hắn chỉ mới bước lên chiếc thuyền nhỏ đặc biệt của mình mà thôi, hắn cũng chưa lập tức ra khơi rời khỏi nơi này, giống như hắn chờ đợi gì đó.
Lâm hơi suy nghĩ một chút, thì lập tức biết được, cả hắn đều có thể cảm giác được Aokiji cùng Fiona và Aboli đại chiến.
Thì làm sao có thể thoát được cảm ứng của Mắt Ưng, và có vẻ như Mắt Ưng cũng nhận biết Aokiji, cho nên hắn mới không vội rời đi, mà chờ xem diễn biến kế tiếp.
Hiện tại khi ba người đại chiến kết thúc, mà Aokiji vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, như vậy đại biểu cho Aokiji không còn muốn tới đây cùng Lâm đại chiến nữa.
Quả nhiên ba người kết thúc không lâu, thì trong cảm giác của Lâm, Mắt Ưng điều khiển thuyền từ từ ra khơi.
" người này cũng quá hiện thực đi, không có náo nhiệt để xem, lập tức rời đi, hừ hừ, lần sau nhất định phải đánh cho hắn một trận mới được!"
Lâm thông qua Haki quan sát, cảm ứng Mắt Ưng càng lúc càng rời xa, thì trong lòng khó chịu, miệng lẩm bẩm mắng nhỏ.
. . .
Lúc này, cách hòn đảo mấy dặm xa, xung quanh những chiếc thuyền đang quan chiến trận đấu này, tất cả bọn họ đều có chút kinh ngạc vì kết quả có chút ngoài dự liệu.