Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục

Chương 186: Cẩn trọng




Coong.

Trần Văn Lâm bắn một mũi tên về phía Enir Can, người mà hắn thấy, là kẻ mạnh nhất đám Dong Binh Công Hội kia. Chỉ cần xử lý kẻ này, thì đám còn lại không đáng lo.

Những mũi tên như..... súng máy liên thanh rời khỏi Thần Vương Cung, nối đuôi nhau lao về phía Enir Can, toàn bộ đều nhắm vào chỗ hiểm. Mặc dù khi áp sát, Trần Văn Lâm rất khó đánh bại Enir Can, nhưng bây giờ, hắn đang chiến đấu từ xa, gã Hội Trưởng Dong Binh Công Hội kia muốn tiến lên một bước cũng khó.

Hoàn toàn đánh phủ đầu đối phương.

Enir Can gầm lên giận dữ, nhưng cũng không làm được gì, chỉ cần sơ sẩy một chút, hắn sẽ bị những mũi tên tử thần kia đoạt mạng. Đồng thời, trơ mắt nhìn thành viên dưới trướng chết đi, làm chi Enir Can tức đến nổ não. Nhưng tức, không có nghĩa là sẽ làm được gì. Có nhiều trường hợp, sẽ chỉ càng thêm tuyệt vọng.

Lúc này, Justin Nereid đã kịp chộp lấy một thanh kiếm từ xác chết nào đó, cẩn thận áp sát Enir Can. Đồng thời, Hina Janet cũng đã bí mật vờn xung quanh gã, chỉ cần tạo ra một chút sơ hở, là nàng sẽ lấy mạng đối phương.

Justin Nereid thì không chờ được lâu như vậy, hắn gầm lên, vung kiếm chém vào cổ Enir Can.

Đương.

Enir Can bị bất ngờ, nhưng vẫn kịp xoay sống đao đón đỡ, tránh được một đòn chí mạng.

Phốc.

Phốc.

Phốc.

Phốc.

Nhưng cùng lúc, bốn mũi tên phân biệt cổ họng, bụng, ngực trái, vai găm vào. Bốn đòn trí mạng, đoạt mạng của Enir Can.

- Đứng im!

Justin Nereid nghe một tiếng quát thanh thúy vang lên, cùng thời điểm đó, hắn cảm thấy trên cổ mình có một thứ gì đó lạnh lạnh, sắc bén. Chỉ cần khẽ động, sẽ cắt đứt da thịt.

Justin Nereid thả kiếm xuống đất, không dám quay đầu.

Giống như người của Thôn Kirkland khi chiến đấu với Dong Binh Công Hội Gzac. Bây giờ, Dong Binh Công Hội Gzac cũng không có một chút khả năng phản kháng khi đối mặt với Khinh Kỵ Binh của Thị Trấn Markham.

Không lâu sau đó, toàn bộ thành viên Dong Binh Công Hội Gzac ngã xuống, kể cả Hội Trưởng Enir Can.

Justin Nereid quan sát đám người mới tới này, mặc giáp y hệt nhau, chiến đấu có chiến thuật, có quy cũ rõ ràng. Hơn nữa, những người này nhìn có phần giống như binh sĩ của một Vương Quốc nào đó, chứ không giống kiểu ô hợp, lung tung như đám Dong Binh Công Hội buôn người kia.

Nhìn những người này, tập hợp từ khá nhiều chủng tộc khác nhau, nhưng trông bọn họ chỉ toát ra khí thuế uy nghiêm, không có vẻ hung ác, tàn độc như đám Dong Binh Công Hội vừa rồi. Justin Nereid mở miệng nói:

- Các ngươi là ai? Đến Thôn Kirkland có chuyện gì?

Hina Janet để người trói chặt chán tay Justin Nereid lại, rồi ra lệnh:

- Mang hắn đến gặp Lãnh Chúa. Những người còn lại thanh lý hiện trường.

- Tuân lệnh!

Lãnh Chúa sao? Justin Nereid nghĩ. Lãnh Chúa, không giống Hội Trưởng. Lãnh Chúa thường đi liền với Thôn, Thị Trấn, Thành Trì,..... Nhưng mà với lực lượng của đội quân này, Justin Nereid có thể đoán ra, đối phương có lẽ là chủ nhân của một Thị Trấn nào đó.

Không lâu sau, Justin Nereid thấy mình được dẫn đến trước mặt một thanh niên trẻ tuổi, so với hắn còn trẻ hơn. Làm hắn kinh ngạc, đó chính là thanh niên kia cũng khá to lớn. Tại Thế Giới Dưới Lòng Đất, tìm ra được một Nhân Loại cao hơn một mét tám là không hề dễ dàng.

To lớn như bản thân Justin Nereid, đã là khá hiếm thấy, trong Thôn Kirkland không có ai sở hữu thân hình cao như hắn. Hiện tại, là lần đầu tiên hắn thấy một Nhân Loại to lớn ngang mình, nên cũng hơi kinh ngạc.

Đây là Lãnh Chúa trong miệng nữ nhân đáng sợ vừa rồi? Nghĩ lại mà kinh, nữ nhân kia áp sát, mà Justin Nereid còn không nhận ra một chút dấu hiệu nào. Nếu là ám sát, thì hắn chết lâu rồi?

- Ngươi là ai? Thân phận gì?

Trần Văn Lâm nhìn thanh niên trước mặt, mở miệng hỏi. Theo hắn quan sát, thanh niên này là một nhân tài, một kẻ có khả năng làm dũng tướng, xông pha giết địch. Giống như Tony Gelatin vậy. Trận chiến vừa rồi với đám Dong Binh Công Hội kia, đủ để thể hiện phẩm chất làm dũng tưỡng của người này.

- Justin Nereid. Đội trưởng đội chiến binh Thôn Kirkland.

Justin Nereid trả lời.

Trần Văn Lâm hỏi:

- Thôn Kirkland? Là Thôn trước mặt kia sao?

- Đúng vậy. Đó chính là nơi ta sinh sống.

Trần Văn Lâm nói:

- Tốt lắm, cởi trói cho hắn đi.

- Vâng, thưa Lãnh Chúa.

Ánh đao lóe lên, sợi dây thừng dễ dàng bị cắt đứt.

Trần Văn Lâm nói tiếp:

- Ta là Jake Markham, Lãnh Chúa của Thị Trấn Markham. Hiện tại ta cần một chỗ nghỉ ngơi dành cho binh lính của mình. Bọn ta có thể đóng ngay bên ngoài Thôn Kirkland của các ngươi một thời gian chứ?

Justin Nereid mắt sáng lên, cung kính nói:

- Rất sẵn lòng, Lãnh Chúa Jake Markham.

Hiện tại, Thôn Kirkland gần như đã hết lực lượng có thể chiến đấu được. Mà đám binh sĩ mới đến này, nhìn không giống như đám ác ôn buôn bán nô lệ kia. Với sức mạnh của họ, hoàn toàn đủ khả năng ra tay bắt hết cả Thôn Kirkland, không cần phải hỏi nhiều.

Mà có mấy người này đóng giữ bên ngoài, an toàn của Thôn Kirkland lại càng được tăng cao.

- Toàn quân, dựng trại ngay bên ngoài Thôn Kirkland.

- Tuân lệnh!

............

Justin Nereid điên cuồng chạy vào trong Thôn Kirkland. Hiện tại, trong thôn chỉ còn khoảng một nửa dân cư, chủ yếu là người già, hoặc người trung niên. Trẻ con, thanh niên, phụ nữ đã theo Jakie chạy trốn về phía nam rồi.

Justin Nereid vừa đi vào, gặp ngay Thôn Trưởng đang đứng chờ.

Thôn Trưởng gấp gáp tiến lên hỏi:

- Tình hình bên ngoài là thế nào?

Justin Nereid nhỏ giọng nói:

- Chúng ta xem như được cứu. Có đội quân của một Thị Trấn đi ngang qua đây, bọn họ đã tiêu diệt đám ác ôn kia. Đồng thời, bọn họ muốn mượn Thôn Kirkland chúng ta để đóng quân một thời gian.

Thôn Trưởng thở ra một hơi:

- May mắn, Chư Thần bảo hộ Thôn Kirkland chúng ta. Đúng rồi, có cần gọi đám người Jakie trở về không?

Justin Nereid suy nghĩ một chút rồi nói:

- Theo ta nghĩ là tạm thời không cần thiết. Phái người đuổi theo, nói với Jakie tìm một chỗ bí ẩn để nấp trước. Nếu một tuần sau, chúng ta không phái người tới đưa tin. Vậy thì trốn đi biệt tăm luôn, đừng trở lại Thôn Kirkland nữa.

Thôn Trưởng sắc mặt hơi biến đổi, trầm giọng hỏi:

- Ý cậu là?

Justin Nereid liếc mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng bảo:

- Mặc dù có thể xác định mấy người kia không phải là lũ buôn nô lệ, vẫn cần cẩn thận quan sát, rồi mới đưa ra quyết định.

Thôn Trưởng gật đầu nói:

- Được. Nhưng nếu như có thể xác định bọn họ đúng là đến từ một Thị Trấn, vậy thì cậu hãy dẫn theo người trẻ tuổi, trẻ em theo họ rời đi. Thôn Kirkland này, không giữ được bao lâu nữa rồi. Nếu như bọn họ rời đi, lại có một đám Dong Binh Công Hội khác đến, thì không tốt a. Chúng ta cần giữ lại dòng máu của Thôn Kirkland, không thể để nó đứt đoạn được.

......

Trong lều chủ tướng.

- Chủ nhân, khoảng hai tiếng trước, đã có hơn bảy nghìn người rời Thôn Kirkland, chủ yếu là những người dưới ba mươi lăm tuổi. Họ tiến về khu vực rừng rậm, hang động ở phía nam.

Hina Janet ngồi sau lưng Trần Văn Lâm, dùng tay xoa bóp vai, trán của hắn, đồng thời nói.

Trần Văn Lâm ngả đầu ra phía sau, mặc kệ Hina Janet muốn làm gì thì làm, bình thản nói:

- Chuyện thường tình. Khi bị đám Dong Binh Công Hội tấn công, bọn họ sẽ phải tìm cách đưa một bộ phận người trẻ tuổi rời đi, tìm đường sống sót. Để năm trăm người bí mật theo sau bọn họ. Chỉ bí mật bảo vệ và theo dõi động tĩnh thôi, đừng để bọn họ phát hiện. Đồng thời, cứ sáu tiếng một lần, báo cáo tình hình về đây.

- Ân, đã sắp xếp cả rồi.

Trần Văn Lâm cảm thấy mình mang theo Hina Janet đúng là không tốt lắm, càng ngày càng sa đọa a.

Cũng không biết phía trước ngực Hina Janet có độn thêm vải mềm vào không, mà hắn cảm thấy thật là mềm. Trần Văn Lâm hắn nằm gối cứng quen rồi, nằm gối mềm, có chút không tiện.

Đúng là đàn ông con trai thời này nên giữ mình, nếu không rất dễ rơi vào tay các chị em. Khó mà rút ra được.

...

- Lãnh Chúa, có một người tự xưng là Thôn Trưởng Thôn Kirkland, có chuyện muốn gặp mặt. Có cả thanh niên Justin Nereid lúc nãy đi cùng nữa.

Trần Văn Lâm đang ngồi hưởng thụ ôn nhu hương, thì bên ngoài lều vải vang lên tiếng báo cáo của một binh sĩ.

Mang theo chút tiếc nuối, hắn ngồi thẳng dậy, rồi nói:

- Để bọn họ vào đi.

Không lâu sau, một ông lão tuổi tầm bảy mươi tiến vào lều chủ soái, theo sau chính là Justin Nereid.

Ông lão kia chắp tay, cung kính nói:

- Ra mắt Lãnh Chúa Jake Markham. Ta là Thôn Trưởng Thôn Kirkland, lần này đến đây, để thể hiện niềm cảm kích sâu sắc đối với ngài. Cám ơn ngài ra tay giúp đỡ Thôn Kirkland chúng ta.

Trần Văn Lâm mời hai người ngồi xuống, rồi nói:

- Thôn Trưởng quá khách khí, chúng ta chỉ là tiện tay thôi. Đám Dong Binh Công Hội kia, bản thân ta cũng rất căm ghét, gặp tên nào giết tên đó.

Thôn Trưởng Thôn Kirkland tiếp lời:

- Đối với ngài là tiện tay, nhưng đối với chúng ta, đó là ân cứu mạng a. Tối hôm nay, Thôn Kirkland chúng ta muốn mở tiệc chiêu đãi. Xin mời Lãnh Chúa Jake Markham cùng các vị chiến binh tiến vào dự tiệc.

Trần Văn Lâm khoát tay nói:

- Thôn Trưởng không cần tốn kém như vậy, chỉ có ta và Hina Janet dự tiệc được thôi. Những binh lính của ta phải canh gác, bọn họ không thích hợp dự tiệc.

Nói đùa gì vậy? Hai mươi nghìn binh sĩ cùng tiến vào ăn nhậu, muốn cái Thôn Kirkland này nghèo luôn sao? Chỉ là lời khách khí mà thôi, cũng không nên tin là thật.