Phạm Văn Thành rất tức giận, mà theo gã nghĩ, gã đã tức giận, thì hậu quả rất nghiêm trọng. Hạng bảy "Bảng Xếp Hạng Cấp Bậc Nhân Vật", theo suy nghĩ của gã, là kiểu nhân vật dậm chân có thể tạo ra động đất, rung chuyển này nọ.
Phạm Văn Thành ăn mặc đẹp đẽ, chải chuốt kỹ càng, đến tìm Mai Hiểu Tuyết. Ai ngờ lại phải đứng đợi bên ngoài một tiếng đồng hồ, sau đó lại còn thấy Mai Hiểu Tuyết từ nhà một nam nhân khác đi ra.
Càng làm gã tức giận là, nam nhân kia là Trần Văn Lâm, kẻ từng bại trận dưới tay gã, trong việc dành lấy một suất thi đấu chính thức. Cảnh tượng như này, làm gã quả thực muôn điên lên, chạy lên cho đôi nam nữ kia một trận.
Có điều, đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, khu này là khu biệt lập của Bang Hội Thăng Long, có hạng bảy "Bảng Xếp Hạng Cấp Bậc Nhân Vật" đi nữa, gây sự chỗ này, thì chỉ có nước tàn.
Mặc dù tức giận, nhưng Phạm Văn Thành cũng không đến mức mất kiểm soát, gã tiến lên, đứng trước mặt Mai Hiểu Tuyết, trong sự kinh ngạc của ba người nói:
- Hiểu Tuyết, anh đến đây mời em đi ăn tối a.
- Anh là ai à? Quen biết sao?
Phạm Văn Thành khựng người lại, ưỡn ngực nói:
- Anh là Phạm Văn Thành. Chắc hẳn em cũng đã nghe tên của anh.
Mai Hiểu Tuyết đầu đầu sương mù, quay qua Mai Thanh Huyền hỏi:
- Chị, chị biết gã này không?
Mai Thanh Huyền cười bất đắc dĩ một tiếng, rồi nói:
- Phạm Văn Thành, là người của Bang Hội Đại Nghĩa, à, hình như chị mới có tin tức, Phạm Văn Thành đã đạt hạng bảy cá nhân đó.
- Ồ, ra vậy a.
Nhưng mà, hạng bảy mạnh lắm sao? Gã hạng một, đang đứng ngay bên cạnh hai chị em nàng đây nè. Hạng bảy, cấp năm mươi sáu mạnh lắm sao? Không cần nhiều, chỉ cần một Hắc Giáp Binh Thị Trấn Markham là đủ đánh cho Phạm Văn Thành nằm sấp rồi. Hạng bảy có gì ghê gớm. Trừ khi ngươi qua cấp một trăm, mới có người để ý ngươi a.
Phạm Văn Thành lúc này lại càng tức, cái gì mà mới lên hạng bảy, cái gì mà là người của Bang Hội Đại Nghĩa. Ta là người mạnh thứ bảy thế giới, là Phó Bang Chủ kiêm Quân Đoàn Trưởng Quân Đoàn Thứ Nhất được không?
Nghe giọng điệu hời hợt, không đáng kể của Mai Thanh Huyền, thêm vào Mai Hiểu Tuyết lại càng chả xem ra gì, Phạm Văn Thành chỉ muốn cho mỗi người một cái tát, xoay người rời đi, tìm một nữ nhân xinh đẹp hơn, rồi quay lại đây trang bức đánh mặt.
Phạm Văn Thành cảm giác phổi mình sắp nổ, cố hít một hơi sâu, mỉm cười, nhưng nụ cười cực kỳ khó coi, nói với Mai Hiểu Tuyết:
- Bây giờ chúng ta đã đi được chưa?
Mai Hiểu Tuyết thì ngược lại:
- Này, chúng ta không quen biết, anh rủ tôi đi ăn tối, không thấy bất lịch sự sao? Ở đâu về chỗ đó đi, đúng là vô duyên.
Phạm Văn Thành lúc này đã mất kiểm soát, gã dùng tay chộp về phía tay phải của Mai Hiểu Tuyết, muốn dẫn nàng đi. Hừ, nữ nhân ngu xuẩn, được hạng bảy mời ăn còn chảnh. Ta cũng không tin Bang Hội Thăng Long vì một bình hoa vô dụng như ngươi mà ra tay với ta.
Bịch.
Một bàn tay cản Phạm Văn Thành lại.
Là của Trần Văn Lâm.
Ban đầu Trần Văn Lâm muốn ngồi xem kịch, kém chút nữa định mang ghế ngồi, bỏng ngô, nước ngọt ra. Tên Phạm Văn Thành này đúng là gan lớn a, hai cô nàng xinh đẹp này thân phận không nhỏ đâu, lại dám ở trước mặt người ta khoe khoang như thế, đúng là gan lớn.
Nhưng mà khi thấy Phạm Văn Thành có hành động lạ, hắn đành phải ra tay.
Trần Văn Lâm sắc mặt bình tĩnh nói:
- Này, nói chuyện thôi, đừng động tay động chân.
- Trần Văn Lâm, định ngăn ta sao? Anh hùng cứu mỹ nhân?
- Phạm Văn Thành a, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy, không biết đây là chỗ nào sao?
- Một tên bảo vệ, cũng dám ra mặt.
Trần Văn Lâm mỉa mai nói:
- Một kẻ ngu xuẩn.
- Bỏ tay ra, trước khi ta tức giận.
A.
Phạm Văn Thành ôm lấy tay phải, lùi về phía sau mấy bước, vừa rồi, cánh tay của gã đã bị Trần Văn Lâm bẻ trật khớp, vô cùng đau đớn.
Phạm Văn Thành cũng không nghĩ rằng Trần Văn Lâm có thể mạnh hơn mình, cho rằng bản thân chưa kịp chuẩn bị, lại còn bị Trần Văn Lâm đánh lén, mới bị trật khớp tay.
Gã nổi giận vô cùng, một chân đạp về phía Trần Văn Lâm.
Bạch.
Trần Văn Lâm dùng tốc độ cực nhanh, đá thẳng vào bắp đùi của Phạm Văn Thành. Không dừng lại ở đó, hắn tung thẳng một đấp vào mặt Phạm Văn Thành.
Bụp.
Phạm Văn Thành ngả ngửa ra đằng sau, gã không nghĩ ra, Trần Văn Lâm làm sao lại mạnh đến như vậy. Một đá vừa rồi, quả thật làm bắp đùi gã đau điếng, như muốn dập nát cơ đùi. Còn cú đấm vào mặt kia, thì khỏi nói, răng cửa rụng hai cái, hỏi có đau không?
Trần Văn Lâm đây là còn lưu lại sức lực, nếu như hắn dùng toàn lực, một đấm đủ sức đánh nát đầu Phạm Văn Thành.
Một đấm này, Trần Văn Lâm phải chờ lâu lắm rồi, từ cái vụ dùng quan hệ cướp suất thi đấu, hủy hoại đời tuyển thủ của hắn, Trần Văn Lâm đã thề, có một ngày, hắn sẽ tặng cho hai anh em Phạm Tiến Khoa, Phạm Văn Thành mỗi người một đấm.
Hiện tại có cơ hội, ngu gì bỏ lỡ.
Còn về vấn đề mâu thuẫn với Bang Hội Đại Nghĩa? Cái này Trần Văn Lâm lại càng không lo, một cái Bang Hội Đại Nghĩa, còn chưa đủ để hắn ra sức. Đến cả Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc hắn còn dám đấu, thì Bang Hội Đại Nghĩa đã là gì?
Phạm Văn Thành ôm mặt, cà nhắc đứng lên, mồm miệng không rõ:
- Nhần Nhăn Nhâm, nhày nhớ nhĩ nhao nhó. Nhừ.
- Mày nói cái gì?
- Nhon nhẹ nhày.
Mai Thanh Huyền không biết lúc nào, đã lấy ra một hộp bỏng ngô, đứng xem ngon lành. Giơ ngón tay cái lên với Trần Văn Lâm nói:
- Thật mạnh nha, hạng một bắt nạt hạng bảy. Mà cậu có quen biết với tên đó à?
- Xem như có xích mích khá lâu, không gây rắc rối cho chị chứ?
- Bảo đảm mấy ngày nữa, đám người Bang Hội Đại Nghĩa thể nào cũng đến đây đòi công bằng, cậu nói chị nên làm thế nào?
- Bảo với bọn họ, tiền lắp răng giả để Trần Văn Lâm này lo.
- Tên kia đúng là ngu ngốc, cái gì mà hạng bảy "Bảng Xếp Hạng Cấp Bậc Nhân Vật" chứ, yếu như vậy, đánh nhau với một người thường cũng không xong.
Mai Thanh Huyền vẫy tay nói:
- Được rồi, chị về đây, nhớ năm mươi suất Đài Tinh Văn đó.
- Nhớ rồi, không thiếu của chị một suất nào.