- Hai vị hẳn cũng đã biết ta muốn cuộc họp này diễn ra vì mục đích gì rồi chứ?
- Ân, ta cũng hiểu phần nào, từ nội dung trong thư, kèm thêm mấy ngày nay, số lượng nạn dân tiến đến quá nhiều. Hẳn là có rất nhiều thế lực bị Dread phá hủy a.
- Nhưng trong thư đề cập chưa rõ lắm, không biết Hầu Tước Jake Markham có thể nói rõ lại cho hai người chúng ta hiểu không?
- Ở chỗ này, vào khoảng mười ngày trước, có hai Thị Trấn và bảy mươi Thôn bị một đại quân Dread tiêu diệt.
- Hiện tại, đại quân Dread kia đã đi đến chỗ này.
- Ba chỗ này, chính là Thị Trấn Gursen, Thị Trấn Markham và Thị Trấn Luxgish.
- Mục tiêu của đại quân Dread kia, là điểm này. Chỗ này nằm ở phần cuối phía tây dãy núi lớn ngăn cách Thị Trấn Gursen và Thị Trấn Markham. Từ điểm này, đại quân Dread kia mất khoảng bốn ngày, để tiến tới bất kỳ một Thị Trấn nào.
Hai người Blade Luxgish và Paul Gursen trầm mặc một chút. Qua những cử động của Trần Văn Lâm, bọn họ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một đại quân Dread khổng lồ vừa tiêu diệt hai Thị Trấn, bảy mươi Thôn. Và mục tiêu tiếp theo của đại quân Dread này, chính là Thị Trấn Gursen, Thị Trấn Luxgish và Thị Trấn Markham.
Paul Gursen lên tiếng trước:
- Hầu Tước Jake Markham, đại quân Dread đó có bao nhiêu con?
Trần Văn Lâm sắc mặt nghiêm túc, giơ bốn ngón tay lên nói:
- Bốn triệu con. Ít nhất là bốn triệu con.
Bầu không khí vô cùng im lặng, có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh của bản thân.
Paul Gursen hỏi tiếp:
- Còn mấy ngày nữa, chúng sẽ đến nơi cuối cùng mà ngài chỉ?
- Theo tính toán, sẽ là năm ngày.
- Hai vị Tử Tước hẳn cũng hiểu rõ mục đích của cuộc họp lần này rồi chứ? Chúng ta là muốn bàn về cách đối phó đại quân Dread này.
- Lãnh Chúa Jake Markham, ngài hẳn là cũng đã suy nghĩ kỹ phương án đối phó rồi chứ?
Trần Văn Lâm gât đầu nói:
- Thật ra kế sách cũng rất đơn giản.
- Nơi này địa hình vô cùng tốt để chúng ta có thể ngăn cản, thậm chí là tiêu diệt đại quân Dread kia.
- Nói thế nào?
- Đám Dread muốn đến chỗ ở giữa ba Thị Trấn của chúng ta, thì chúng chỉ có thể đi qua chỗ này. Mà địa hình nơi đó, một đầu cao một đầu thấp, giống kiểu sườn đồi, nhưng cũng khá là dốc. Chúng ta chỉ cần thiết lập hệ thống phòng ngự trên sườn đồi, rồi dùng những hệ thống phòng ngự đó để tiêu diệt đại quân Dread.
- Ngài muốn là dã chiến a. Có điều, đối phó với đám Dread có số lượng vượt trội này, ta cảm thấy thủ thành chiến vẫn tốt hơn. Dù sao thì Dread chỉ có thể dùng cách chồng nhau lên, tạo thành núi Dread mới có thể trèo qua tường thành được. Thủ thành chiến vẫn thích hợp hơn.
- Ta cũng nghĩ giống Lãnh Chúa Paul Gursen. Thủ thành chiến vẫn là cách tốt nhất.
Tôn Vũ phục vụ dưới trướng nước Ngô, Tôn Vũ từng ba lần đánh nước Sở, trong đó có một lần, Tôn Vũ chỉ dùng ba mươi nghìn Quân Ngô, mà đánh đến tận kinh thành nước Sở - lúc đó sở hữu hai trăm bảy mươi nghìn binh sĩ.
Lượng binh sĩ chỉ bằng một phần chín đối phương, nhưng lại chủ động tấn công, thậm chí là đánh đến nhà người ta.
Ít quân, không có nghĩa là yếu hơn, không có nghĩa là phải ở thế phòng thủ.
Nhưng nếu kể ra chiến tích của Tôn Vũ, thì hai người này sẽ hỏi Tôn Vũ là ai? Lúc đó hắn cũng không biết phải tiếp tục thế nào. Còn biên chuyện, hắn không rảnh ngồi biên chuyện để thuyết phục mấy người này.
Trần Văn Lâm đành phải nói:
- Nếu chúng ta dùng chiến thuật thủ thành chiến, thì ba Thị Trấn sẽ mất đi liên hệ, không thể hỗ trợ lẫn nhau. Nếu một bên nào bị chúng nhắm vào, điều động chủ lực, thì sẽ gặp nguy. Đám Dread này thực lực cũng không mạnh lắm, chủ động sẽ tốt hơn bị động.
Thật ra thì chủ đông xuất chiến, cũng là một trong những tinh thần khi chiến đấu của người Đại Nam. Không bao giờ cúi đầu, không sợ chiến.
Paul Gursen liếc nhìn Blade Luxgish, gật đầu nhẹ một cái rồi nói:
- Hầu Tước Jake Markham, việc này chúng ta cần bàn bạc với người nhà kỹ hơn. Thế này đi, ba ngày sau, chúng ta sẽ cho ngài một câu trả lời thích đáng.
- Ân, ta cũng có ý như Lãnh Chúa Paul Gursen. Ba ngày sau, chúng ta chắc chắn sẽ ra quyết định.
- Được, vậy ta đợi các vị.
Ba ngày sau, đại quân Dread đã đi qua chỗ mà Trần Văn Lâm muốn thiết lập hệ thống phòng thủ rồi. Mà từ Thị Trấn Luxgish, muốn đưa quân đến chỗ đó, lại cần thêm hai ngày nữa, khi đó thì đám Dread kia đã vào vị trí hết cả rồi, chủ động xuất quân gì nữa chứ.
Thị Trấn Gursen thì lại càng xa, bây giờ xuất quân ngay lập tức có khi vẫn không kịp, nói chi là ba ngày sau.
Hai người Trần Văn Lâm và Agatha Maskin trèo lên lưng Đại Bàng Khổng Lồ, Agatha Maskin quay đầu hỏi:
- Jake, chúng ta đến nơi sẽ lập hệ thống phòng ngự luôn chứ?
- Ừm, xem ra chúng ta vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.
Lãnh Chúa Paul Gursen nhìn hai người Trần Văn Lâm rời đi, thở dài nói:
- Hi vọng Hầu Tước Jake Markham có thể thành công a.
- Có lẽ. Lãnh Chúa Jake Markham tài giỏi như vậy, hẳn là cũng có cách.
- Được rồi, Lãnh Chúa Blade Luxgish không cần tiễn, ta cũng cần về Thị Trấn Gursen để chuẩn bị cho việc phòng ngự nữa.
- Không tiễn, ta cũng vậy.
Muốn để bọn họ chủ động xuất kích như Trần Văn Lâm, là điều không thể nào.
Nếu như Trần Văn Lâm có thể tự mình tiêu diệt đại quân bốn triệu con Dread kia. Như thế là tốt nhất, bọn họ có thể bớt nguy hiểm mà không thiệt hại gì.
.............
Trần Văn Lâm ngồi trên lưng Đại Bàng Khổng Lồ, khẽ ôm Agatha Maskin vào lòng nói:
- Hai người kia nghĩ cũng thật đẹp, phòng thủ, thật buồn cười.
- Thành trì của bọn họ nhỏ như vậy, nếu bị vây ở bên trong, thì khi hết lương thực, sẽ phải chịu chết a.
Nàng là Dragon Slayer, nên cho dù là Rồng tấn công ở đâu, nàng cũng sẽ xuất hiện trợ giúp tiêu diệt. Nhưng Dragon Slayer là Dragon Slayer, không phải là Dread Slayer.
Lần này mang Quân Đoàn Thứ Bảy của hội Guardian đến Thị Trấn Markham, cũng vì nàng lo nghĩ cho Trần Văn Lâm. Chứ thật ra Quân Đoàn Thứ Bảy tổn thất quá nhiều, không có nghĩa vụ bắt buộc phải tham gia diệt trừ Dread. Là tự nàng quyết định mà thôi.
Đám Dread kia có mục tiêu là Thị Trấn Markham, nên Trần Văn Lâm bắt buộc mới phải chủ động xuất quân tiêu diệt Dread.
Nên lần này coi như Trần Văn Lâm miễn phí diệt trừ Dread cho Thị Trấn Gursen và Thị Trấn Luxgish một lần.
Còn lần sau, hắn sẽ chuẩn bị khác, đám người kia sẽ phải tự lo liệu.
Thị Trấn Markham khác hai thế lực kia, cũng nhờ bức "Vạn Lý Trường Thành" mà Bùi Phương Thảo xây dựng để chống lại Hoa Bắc Đế Quốc, nên Trần Văn Lâm không phải lo gì việc sẽ thiếu lương thực khi bị Dread vây kín xung quanh.
Đất rộng như vậy, dư sức để trồng trọt lương thực.