Vòng Đu Quay - Nhập Tư Đậu

Chương 7: Thiêu sạch




Muốn tìm được món đồ bé xíu như thế ở chốn tối đen này không khác mò kim đáy bể là bao. Hứa Chanh hít sâu, trong lòng cầu nguyện.
Nhất Mãn, phù hộ em tìm được bật lửa đi.
Cũng không biết có phải do cầu nguyện có tác dụng hay không, sau khi đi một hồi, dưới chân dẫm phải một vật cứng.
Cậu cúi đầu, dưới chân chẳng phải là một cái bật lửa sao? Cậu ngồi xổm xuống nhặt lên, trong lòng vui mừng khôn xiết. Không ngờ có thể tìm được nhanh như vậy, Nhất Mãn, nhất định là anh đang phù hộ em đúng không? Hứa Chanh vui vẻ xoay người chuẩn bị trở về tìm bọn họ, lại bất ngờ phát hiện một thứ.
Cậu vô tình quét mắt quét đến, nhìn kỹ, hình như là hoa văn. Hứa Chanh mò lại gần xem thử mới thấy rõ đó là một hàng chữ nhỏ.
"Hang sụp, chúng tôi bị nhốt rồi. Chỗ này cũng không thể ở được bao lâu nữa, tôi cảm thấy hít thở không thông."
Hứa Chanh nhăn mày, mấy chữ này chẳng lẽ là do công nhân khi ấy để lại? Lúc sau Hứa Chanh cũng ở chỗ khác tìm được một chút, phát hiện câu từ vẫn y hệt.
Cậu tạm dằn chuyện này xuống đáy lòng, hiện tại cậu cần men theo đường cũ quay lại tìm bọn Tạ Á Kiệt.
Việc Hứa Chanh nhanh chóng trở về khiến mọi người có chút thất vọng, bọn họ cho rằng Hứa Chanh không tìm thấy bật lửa nên mới về nhanh như vậy.
Trong đó biểu tình của người đàn ông kia đặc biệt rõ ràng, có lẽ hắn cho rằng ở trong bóng tối mọi người đều không thấy nhau, nên mới biểu hiện trắng trợn như vậy.
Hứa Chanh nhíu mày, nhưng cũng không để trong lòng.
"Sao rồi?"
Tuy biết rõ sẽ phải thất vọng, nhưng Tạ Á Đình vẫn không từ bỏ ý định dò hỏi.
"Tìm được rồi." Hứa Chanh nhàn nhạt mở miệng.
Tạ Á Đình sửng sốt, sau đó mừng như điên, nhưng cô không thể lớn tiếng biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cười toét mắt.
Có bật lửa, bọn họ sẽ có thêm một lớp bảo vệ. Về sau, nếu lại gặp phải mấy con quái vật đó, chỉ cần đốt nó là không sợ bị nó công kích nữa rồi. Hơn nữa, có bật lửa có nghĩa là bọn họ có thể nhìn rõ ràng, cẩn thận toàn cảnh rồi.
"Đừng chậm trễ nữa, chúng ta vẫn nên mau rời khỏi chỗ này thôi."
Có ánh sáng, mọi người đều nhẹ nhõm rất nhiều. Lư Phong khom người, chậm rãi mở mắt, đã quen với bóng tối nên không thể lập tức đối mặt với nguồn sáng, đến khi tầm mắt khôi phục, gã mới xoay người.
"Đi." Tạ Á Kiệt lên tiếng.
Vì để ngừa vạn nhất, hắn vẫn đi đầu, còn Hứa Chanh đi giữa giơ bật lửa.
Bọn họ đi hồi lâu.
Hang động nơi này rắc rối phức tạp, khi Tạ Á Kiệt dẫn đường đã phải không ngừng làm dấu, nhưng vẫn ngẫu nhiên đi vòng trở lại.
Sắc mặt của hắn ngày càng khó coi.
Cảm giác được đói khát, chứng tỏ bọn họ đã ngây người ở đây ít nhất sáu tiếng trở lên. Cho đến bây giờ, vẫn được gặp được gợi ý nào.
Hứa Chanh vẫn luôn quan sát vách đá xung quanh, mong tìm được lời nhắn.
Mãi đến khi bọn họ quay về trước cái động kia.
"Sao lại quay về đây nữa."
Nơi này là nơi người đàn ông bị lôi đến trước đó, quái vật trong đó cực nhiều.
Bọn họ chuẩn bị nhanh chân rời đi.
Hứa Chanh lại không lập tức đuổi theo.
"Sao vậy?" Tạ Á Đình thấy cậu bất động, không khỏi hỏi một tiếng.
Hứa Chanh chỉ chỉ tường, nói: "Nhìn chỗ đó kìa."
Tạ Á Đình khó hiểu nghiêng đầu, nhìn qua hướng Hứa Chanh chỉ.
"Cái gì vậy?"
Hứa Chanh nửa ngồi xuống, nhìn kỹ lại.
Đó là một dòng nhắn.
"Bọn họ biến thành quái vật rồi! Phải làm sao đây? Có phải tôi sắp chết rồi không?"
Tạ Á Kiệt sắc mặt khó coi ở đằng trước bước lại đây, thời điểm nhìn thấy dòng chữ này cũng khá sửng sốt.
"Anh, đây là manh mối!" Tạ Á Đình hạ giọng cao hứng nói.
"Con đường tiếp theo, tôi với Lư Phong phụ trách đề phòng, mọi người phụ trách tìm kiếm." Không hổ là người chơi lý trí, Tạ Á Kiệt vô cùng rành rọt phân công các thành viên.
"Ok." Lư Phong lên tiếng.
Vì thế, con đường kế tiếp tuy chậm, nhưng mọi người đều tràn ngập nhiệt huyết.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ lại tìm được một dòng nhắn.
"Nước chỗ này không uống được, sẽ biến thành quái vật..."
Chỉ có một nhắc nhở này.
Hứa Chanh nhíu mày, mấp máy môi dò xét khắp nơi.
Xác thật chỉ có một dòng chữ này.
Nhưng cậu cũng không nhụt chí, đoàn người tiếp tục lên đường.
Nói ra cũng lạ, bọn họ dọc đường đi không gặp phải con quái nào, nhưng chuyện này cũng không khiến mọi người thả lỏng, mà càng thêm cảnh giác.
Một lúc lâu sau, bọn họ lại gặp một dòng nhắn.
"Tôi tìm được lối ra rồi, nhưng chỗ đó bị quái vật vây quanh, tôi không trốn ra được."
Cuối cùng cũng nhắc tới từ khóa, tinh thần mọi người chấn động, vội vàng cẩn thận suy đoán hàm nghĩa trong đó.
"Có khi nào "chỗ này" là nói tới chỗ có cái đài đá cao cao mà chúng ta rơi xuống không?" Tạ Á Đình vắt óc suy nghĩ, đầu óc lóe sáng.
"Có thể đó!"
Hứa Chanh đột nhiên nhớ tới, lúc ấy bọn họ rơi xuống đài đá kia, phía dưới đài đá hình như trống không, có lẽ nơi ấy sẽ có manh mối gì đó.
Vì thế mọi người tính toán, chuẩn bị đi xem xét.
Người đàn ông được cứu tái mặt, vừa nghe nơi bọn họ muốn đi có rất nhiều quái vật, hắn liền nhịn không được mền nhũn hai chân. Nhưng kêu hắn một mình ở lại nơi này, thôi thì hắn tình nguyện đi theo luôn.
Quá trình tìm kiếm không hề dễ dàng, bọn họ tìm hồi lâu mới tìm đến đúng nơi. Hơn nữa, nơi đó còn có vài con quái vật đang loanh quanh.
Tạ Á Kiệt ngồi xổm nhìn, trong tay cầm một khối đá vụn. Sau khi xác định hướng khác không có quái vật, hắn đứng lên dùng lực ném đá ra xa, rồi nhanh chóng trốn đi.
Mọi người che miệng nín thở, sợ để lộ ra âm thanh gì, làm Tạ Á Kiệt tốn công vô ích.
Cũng may đám quái vật kia thành công bị dụ đi.
Bọn họ lại đợi một hồi lâu, phát hiện không có con nào quay về, mới thả nhẹ chân tay bước qua.
Bọn họ ngã xuống từ chỗ này.
Khi Tạ Á Đình ngã xuống là trực tiếp rơi xuống, còn khi Hứa Chanh ngã xuống là đi qua một cái thông đạo rồi té ra đài cao. Lư Phong thì không biết đã ngã xuống như thế nào, bản thân gã cũng mơ màng không rõ.
Vì để chắc ăn, Tạ Á Kiệt định tự mình xuống xem thử trước.
"Khoan đã anh, trước khi tụi em thoát ra, đám quái vật dưới đó đã bạo động rồi. Em sợ anh xuống là rớt ngay vô ổ tụi nó luôn đó! Không ấy, mình nghĩ cách khác đi?" Tạ Á Đình thật sự không muốn để anh mình mạo hiểm.
Tạ Á Kiệt ngừng lại, không tiếp tục động tác.
Nhưng không thể đợi như vậy mãi được, dù sao cũng phải nghĩ cách.
Hứa Chanh ghé vào cửa động ngó xem, vì khoảng cách xa, cậu không cách nào nhìn rõ.
Suy ngẫm một chút, cậu bảo người đàn ông cởi áo khoác đưa cậu.
Người nọ không rõ nguyên do, nhưng vẫn cởi ra đưa cho Hứa Chanh.
Hứa Chanh chớp chớp, mặt vô biểu tình dùng bật lửa đốt áo khoác.
Trong cái nhìn chết lặng của người đàn ông, bình tĩnh ném áo khoác xuống.
Tạ Á Kiệt bên kia cũng không biết Hứa Chanh làm gì, hắn với Tạ Á Đình đang thấp giọng thảo luận, vốn đang thắc mắc sao Hứa Chanh không tới bàn bạc cùng, nên khi quay đầu lại liền thấy Hứa Chanh mặt mày bình tĩnh dựa tường chống chân, dáng vẻ trông rất ngoan, còn người đàn ông kia thì cúi đầu như đang nhìn chằm chằm gì đó.
Ánh sáng chiếu lên mặt bọn họ, làm Tạ Á Kiệt vô cùng khó hiểu...
Từ từ! Ánh sáng?
Tạ Á Kiệt thấy, ánh sáng từ trong cái động kia hắt ra, trong lòng hắn tê rân, cảm giác không ổn.
Nghía lại gần xem xét, hắn trầm mặc.
Qua cửa động hắn nhìn thấy, bên dưới đã biến thành một biển lửa.
Mùi vị khó ngửi thông qua cửa động truyền lên, Tạ Á Kiệt hít một hơi, cởi áo khoác da trên người che cái động kia lại.
Sự im lặng bao trùm lấy bọn họ.
Tạ Á Kiệt thâm sâu nhìn Hứa Chanh, thật không ngờ thằng nhóc này là một kẻ chịu chơi.
Mà hai người Tạ Á Đình bên kia cũng bị thao tác táo bạo này làm cho ngây ngốc.
Thật lâu sau, Tạ Á Kiệt xốc áo khoác lên, biển lửa bên dưới đã tắt, chỉ còn vài đốm nhỏ âm ỉ. Đó rốt cuộc là cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Cứ thế, Tạ Á Kiệt thả dây, mọi người cùng nhau xuống.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi vị gay mũi, cũng may bọn họ đã tính toán trước, dùng mảnh vải che mũi miệng. Tuy vẫn hít phải chút ít, nhưng đỡ hơn hít hết vào.
Khi đế giày chạm đất, cả bọn vẫn còn cảm nhận được độ ấm. Hứa Chanh ngồi xuống dò xét, phát hiện trên mặt đất chỉ có một lớp tro tàn thật dày, chứng tỏ đây chính là những con quái vật bị thiêu đốt.
Đài đá rất rộng, hơn nữa nơi này vừa mới được thanh tẩy một đợt, mọi người đều cảm thấy an toàn. Vì thế ai ai cũng tìm một chỗ khá sạch sẽ ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút.
Không gian nơi này tầm khoảng tám mét vuông, trước kia trong đây chứa đầy quái vật, hiện giờ trống rỗng, trừ bỏ mặt đất đầy tàn tro cũng không còn gì khác.
Không nghe thấy động tĩnh khác, nghĩa là quái vật đều đã bị thiêu chết.
Âm thanh nói chuyện của mọi người cũng thả lỏng đôi chút, ít nhất, bây giờ một người nói chuyện mọi người đều có thể nghe thấy.
Thời điểm mọi người nghỉ ngơi, Hứa Chanh không hề ngơi nghỉ. Cậu ở đài đá giơ bật lửa, nương theo ánh sáng tìm kiếm gì đó.
Quả nhiên, cậu tìm được một hàng chữ ở vị trí vô cùng thấp.
"Nhiều quái vật quá! Làm sao đây? Tôi không trở về được. Cực khổ mãi mới tìm được lối ra, nhưng tôi không về được, chỗ này chỉ còn lại một mình tôi, bọn họ đều chết hết rồi, không thì cũng biến thành quái vật."
"Ai đó tới cứu tôi với..."
Sáu chữ cuối cùng kia tràn ngập tuyệt vọng, Hứa Chanh nhìn chăm chú thật lâu.
Cậu không thể tưởng tượng được, làm sao mà Sở Nhất Mãn có thể một mình sinh tồn trong những sự kiện nguy hiểm như thế này được, anh dùng tâm tình và nguyện vọng như thế nào để chống đỡ mà bước về phía trước vậy.
Có lẽ, chỉ khi lần nữa được gặp lại Sở Nhất Mãn, chính miệng hỏi anh... Không, không thể hỏi, cậu không thể để Sở Nhất Mãn nhớ lại những đau khổ đó.
Suy nghĩ miên man trong đầu, nhưng trong mắt người khác chỉ là phát ngốc một lúc.
"Mọi người chuẩn bị đi."
Nơi này không có đồ ăn, ở càng lâu càng bất lợi cho bọn họ. Vậy nên, chỉ chốc lát sau, Tạ Á Kiệt đứng lên, kêu mọi người chuẩn bị.
Hứa Chanh nghiêng đầu lau khóe mắt, điều chỉnh tâm thái, theo mọi người rời đài đá.
Chân vừa đạp xuống mặt đất, nhấc lên liền kéo theo một lớp tro đen.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về khu vực phía dưới đài đá.
"Mọi người cẩn thận chút." Tạ Á Kiệt rút chủy thủ ra nắm trong tay, sau đó nói với Hứa Chanh: "Đưa bật lửa cho tôi."
Hứa Chanh đưa bật lửa cho hắn.
Nơi đó không giống với những nơi khác, đeo kính đi đêm cũng không thấy rõ bên trong có gì.
Vì để ngừa vạn nhất, Tạ Á Kiệt dùng hai mươi phần tinh thần tới đối mặt.
Vất vả mãi mới thấy được hy vọng, mong rằng sẽ không phải thất bại trong gang tấc.