Hứa Chanh và bọn Giang Thư lui ra ngoài, chậm rãi đóng cửa lại.
Bên ngoài không biết lại mưa khi nào, độ ấm cũng hạ thấp rất nhiều.
Giang Thư và Hứa Chanh đến sân sau của lâu đài cổ, nhìn xem vườn hoa hồng kia.
So với dáng vẻ mềm mại dễ vỡ của những đóa hoa trong ấn tượng đầu tiên của Hứa Chanh, giờ đây chúng đang đắm mình dưới mưa trông vừa tươi tốt vừa ướt át.
Mà Hứa Chanh cũng thấy được người chơi đã bỏ mạng ở vườn hoa.
Thi thể sắp bị dây leo bao lấy hoàn toàn, chỉ còn một đôi đồng tử xám tro nhìn qua bên này, tựa như đang nhìn ai.
"Xem ra, vườn hoa hồng này cũng không đơn thuần là đẹp, kêu chúng ta không được ngắt phá, thật ra cũng là một cái bẫy đi?" Giang Thư cảm thán.
Hứa Chanh rũ mắt.
Có lẽ Giang Thư nói không sai, nếu cậu không có nhắc nhở của trò chơi, có lẽ cậu cũng sẽ không liên tưởng nguy hiểm với hoa hồng trong phòng. Có lẽ, cậu sẽ đề phòng hoa hồng trong phòng, sẽ cảm thấy hoa hồng trong phòng là kích phát điều kiện tử vong, nhưng sẽ không vứt hoa hồng ra ngoài cửa như trước đó. Nếu thật là vậy, nói không chừng vào đêm thứ nhất cậu đã chết rồi.
"Đi thôi, mưa càng lúc càng lớn, với lại trời tối nhanh quá." Giang Thư vừa xoay người vừa nói, trong lòng ẩn ẩn dự cảm không tốt.
Hứa Chanh ngẩng đầu nhìn trời, trời đầy mây, không gian phá lệ ám trầm, thời gian cũng mơ hồ.
Trở lại lâu đài cổ, lâu đài cổ cũng rất u ám, Hứa Chanh phải nheo mắt mới thấy rõ khung cảnh bên trong.
Trước bàn ăn lớn, bữa tối đã được bày lên, Giang Thư và Hứa Chanh nhìn nhau, trong lòng ngưng trọng.
Hình như thời gian không đúng lắm.
Quản gia đứng trước bàn ăn, trong tay giơ ngọn nến tinh xảo, mặt ông ta thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nến, trông cực kỳ quỷ dị.
Hứa Chanh và Giang Thư ngồi vào bàn, có vài người chưa xuống, không biết tình huống của bọn họ như thế nào. Hứa Chanh cố ý đếm số bộ đồ ăn, phát hiện lại mất đi một bộ, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, ba người mới hoảng loạn chạy tới, ngồi vào ghế sợ hãi vỗ vỗ ngực.
"Má ơi, sao hôm nay sớm vậy? Rõ ràng là tôi nhớ kỹ thời gian rồi mà." Có người lẩm bẩm nói.
Hứa Chanh nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía người nói chuyện, hỏi: "Mấy cậu gặp phải chuyện gì?"
Ba người mới nhìn nhau, người trẻ tuổi mở khóa khi nãy thấp giọng nói: "Tụi em thấy tranh trong phòng xuất hiện biến hóa."
"Biến hóa như thế nào?" Hứa Chanh hỏi ngay.
Vừa định trả lời, một tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ phía sau ba người mới, dọa họ run bắn lên, sắc mặt trắng bệch.
Ngay cả Giang Thư cũng ngẩng đầu lên xem, là ông chú râu xồm xoàm.
Đối phương cong lưng, từng bước đi tới, sắc mặt rất không ổn.
Hai mắt ông ta ngơ ngác, phản ứng chậm chạp. Đứng sau lưng ba người mới, hồi lâu mới mở miệng nói chuyện.
"Chỗ ngồi của tao đâu?"
Cách nói chuyện trúc trắc, gằn từng chữ một, cực kỳ quỷ dị.
Quản gia cười tủm tỉm nhìn ông ta, ôn thanh nói: "Khách quý, vị trí của ngài vẫn luôn ở chỗ này."
Hứa Chanh nhíu mày, có dự cảm xấu.
Cậu nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn về phía Giang Thư. Phát hiện Giang Thư cũng đang nhíu mày nhìn ông chú.
Bộ đồ ăn chỗ này vừa vặn thuộc về năm người bọn họ, nhưng đột nhiên nhiều thêm một người... hay là thiếu bộ đồ ăn của một người nữa? Hứa Chanh nghiêng về vế trước hơn.
Ông chú dựa vào ghế ba người họ, nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, ngữ khí lành lạnh: "Tụi bây đứa nào đưa chỗ cho tao."
Ba người mới sợ tới mức run lẩy bẩy, nhất thời mất đi khả năng nói chuyện.
Hứa Chanh nhìn một màn này, trong lòng chỉ hy vọng ba người này sẽ không ngốc đến mức thật sự chủ động nhường ghế, nếu không, họ mà chết thì hoàn toàn chẳng thể trách ai.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đối phương bắt đầu nôn nóng, ông ta lắc ghế, giọng điệu tràn ngập uy hiếp: "Đưa chỗ ngồi cho tao!"
Người ngồi trên chiếc ghế bị lay động kia suýt ngã xuống, cũng may hắn vịn bàn, mới may mắn thoát nạn. Nhưng hiển nhiên cũng bị dọa sốc.
Thấy người mới vẫn an ổn, ông chú râu xồm xoàm vô cùng thất vọng.
Người mới vừa bị dọa xém té ghế cũng không phải đồ ngốc, lúc này cũng rõ ràng, trước mắt đối phương ngoại trừ giọng điệu khủng bố, cũng không có hành vi công kích rõ ràng. Nếu đối phương muốn ngồi chỗ của bọn họ, thì trực tiếp kéo hắn xuống là được rồi mà? Tội gì phải đứng đó hăm dọa? Một hai phải khiến bọn họ chủ động nhường chỗ cho ông ta. Hắn ngẫm nghĩ, có lẽ chỉ cần bọn họ ngồi yên trên ghế, đối phương căn bản không thể tổn thương bọn họ!
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ.
Vì thế bấu chặt lấy bàn ăn, không cho đối phương lại có cơ hội lay động hắn.
Lúc sau, mặc kệ đối phương có tiếp tục đe dọa, lay ghế như thế nào, cũng không ai phản ứng đối phương.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lời tuyên bố kết thúc bữa cơm của quản gia, Giang Thư đột nhiên đứng dậy, hù mọi người nhảy dựng.
Giang Thư thấp giọng nói với Hứa Chanh bên cạnh: "Đi!"
Mắt thấy tình huống không đúng, Hứa Chanh không nói lời nào liền chạy theo.
Ba người đối diện còn chưa phản ứng, Hứa Chanh và Giang Thư đã biến mất ở cầu thang.
Để lại ba người nhìn nhau, hai lão đại khác thường như vậy, nhất định là đã phát hiện ra cái gì rồi, tâm lý càng thêm hoảng sợ, tuyệt vọng bắt đầu nảy mầm trong lòng họ.
Hai người Hứa Chanh và Giang Thư không về phòng mà đi thẳng đến tầng 3.
Quả nhiên, cánh cửa không có vào ban ngày đã xuất hiện. Việc này chứng tỏ, hiện tại đã là đêm khuya rồi.
Trách không được đám quản gia rút nhanh như vậy.
Thì ra, đã sớm là buổi tối.
Cửa phòng đã hé một khe hở giống như tối qua, bên trong truyền ra tiếng khóc khi có khi không.
Lần này, Giang Thư cũng nghe thấy.
Để phòng ngừa người trong cánh cửa kia đột nhiên xuất hiện, bọn họ phải nhanh chóng hành động.
Hứa Chanh móc dao găm ra nắm trong tay, tay khác chuẩn bị nhẹ nhàng đẩy cửa.
Lúc này, cầu thang đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hoảng loạn, người trẻ tuổi hỗ trợ mở khóa kia cả người đầy máu, hoảng loạn chạy lên như có gì đuổi theo sau cậu ta.
Khi nhìn thấy Hứa Chanh với Giang Thư, cậu ta sửng sốt, sau đó kinh hỷ chạy qua.
"Sao hai người lại ở đây?"
Hứa Chanh theo bản năng đề phòng, cậu nhìn chằm chằm đối phương không lên tiếng.
Giang Thư nâng kính, hỏi cậu ta có chuyện gì vậy.
Đối phương ngẩng khuôn mặt tái nhợt nhìn hai người, sợ hãi nói: "Giết người rồi, ông kia giết Lý Kiệt rồi."
Lý Kiệt là người suýt té ghế.
"Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Hứa Chanh ngưng trọng.
Người trẻ tuổi run rẩy ngồi xổm xuống, thường xuyên quay đầu nhìn cầu thang, sợ ông chú kia đột nhiên xuất hiện.
Cậu ta thấp giọng nói: "Mới nãy dưới lầu..."
Thì ra, sau khi đám Hứa Chanh rời đi, ba người cũng ngồi không yên.
Lúc này ở tầng 1, ánh đèn ảm đạm, ngoại trừ bốn người bọn họ thì không còn ai khác tồn tại.
Bầu không khí cực kỳ áp lực.
Mà sau khi quản gia rời khỏi, người chơi vẫn luôn quấy rối kia liền dừng tay, ông ta thở hổn hển, không nói lời nào cũng không động đậy.
Dưới áp lực, Lý Kiệt là người đầu tiên chịu không nổi. Hắn không muốn ở lại chỗ này chịu đựng sợ hãi nữa, còn tiếp tục thế này, hắn nhất định sẽ điên mất.
Hắn quyết định đứng dậy về phòng, vì thế, trong một khắc đứng dậy kia, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Người chơi vẫn luôn đứng sau ghế Lý Kiệt đột nhiên ra tay. Không biết ông ta lấy rìu ở đâu, khi Lý Kiệt đứng lên, ông ta bất ngờ bổ rìu xuống.
Máu tươi phun lên bàn ăn, người trẻ tuổi ngồi cạnh Lý Kiệt cũng bị máu tươi xối đến. Cậu ta còn đang ngây người, người mới còn lại đã không kiềm nổi mà hét chói tai, lập tức bật dậy, xoay người chạy đi.
Ông chú râu xồm xách rìu, âm dương quái khí cười, trong đêm đen vắng lặng đặt biệt vang vọng lại quỷ dị khủng bố.
"Hắc hắc hắc hắc..."
Ông ta không quan tâm người còn ngồi, mà trực tiếp đuổi theo người vừa chạy đi.
Với ông ta, có thể chạy so với không thể chạy đương nhiên là thú vị hơn nhiều.
Lý Kiệt không đầu tựa vào bàn ăn, máu chảy không ngừng.
Lúc này người còn lại mới phản ứng kịp, lật đật đứng dậy chạy trốn.
Ghế ngồi chì trên mặt đất kéo ra tiếng động đau tai, ánh nến lóe một cái rồi đột ngột tắt ngúm, toàn bộ tầng 1 chìm trong bóng tối.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Hứa Chanh và Giang Thư đều trầm mặc.
Bọn họ không ngờ mọi việc sẽ biến thành như vậy, tuy Giang Thư cảm thấy có nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới kẻ động thủ sẽ là người chơi.
"Chúng ta phải nắm chặt thời gian."
Im lặng thật lâu, Giang Thư là người lên tiếng trước.
"Ừ."
Hứa Chanh gật đầu, giơ tay chuẩn bị đẩy cửa.
Nhưng điều khiến cậu biến sắc chính là, cánh cửa này trông như đã bị mở ra, chỉ cần đẩy nhẹ là mở được hết. Nhưng trên thực tế thì, hoàn toàn đẩy không mở.
"Sao vậy?" Cảm thấy Hứa Chanh khác thường, Giang Thư thấp giọng dò hỏi.
"Đẩy không ra." Hứa Chanh trả lời.
Sắc mặt Giang Thư khẽ biến, duỗi tay thử một lần, đúng là vậy.
"Chó chết!" Giang Thư chửi nhỏ một tiếng.
"Rời khỏi chỗ này trước đã, về nghĩ lại đối sách.
Nơi này cũng không an toàn, bên trong cánh cửa kia có thứ nguy hiểm, bọn họ không thể ở lâu.
Người mới lại sợ kẻ giết người dưới lầu, "Nhưng mà, nhưng mà dưới lầu cũng có nguy hiểm."
Hứa Chanh trấn an cậu ta nói: "Nguy hiểm dưới lầu chúng ta có thể tự mình giải quyết, nhưng cái trên lầu này thì không chắc."
Nghe vậy, đối phương càng thêm run sợ.
Bất quá, cậu ta vẫn rời tầng 3 cùng bọn Hứa Chanh, kêu cậu ta ở lại đây một mình, cậu ta có chết cũng không dám.
Bọn họ chậm rãi xuống lầu, Hứa Chanh đi đầu, Giang Thư bọc hậu, chậm rãi di chuyển xuống tầng 2.
Trên thảm đỏ nhìn không ra cái gì, nhưng trên vách tường có vài vết máu.
Hứa Chanh trước tiên nhìn về phía mấy bức tranh trên tường, quả nhiên không ngoài dự liệu, ông chú kia thật sự đã chết. Tranh trên tường có mặt ông ta.
Chỉ là đối phương chết như thế nào thì cậu không biết. Bởi vì trong tranh, chỉ vẽ ông ta dại mắt nhìn ra ngoài tranh, nhìn không ra nguyên nhân chết.
"Đi." Giang Thư thấp giọng nói.
Bọn họ không tính trở lại phòng mỗi người, một mình một người càng dễ gặp nguy hiểm. Hơn nữa theo Hứa Chanh quan sát, vào ban đêm, lâu đài cổ ngoại trừ người chơi, hình như không có một bóng người.
Có lẽ đám quản gia cũng không thể xuất hiện vào ban đêm.