Võng Du Mục Sư Nghịch Tập

Chương 67: Quyển sách của quỷ!




*Baangg*

Mặt kính trước mặt vỡ tan, những mảnh kính vỡ rơi ra nó đẹp một cách rực rỡ lạ thường. Mọi thứ nơi khoé mặt Chiêu Thần đang dần trở nên trắng toát, cậu không nhìn thấy cả, cho đến khi những mảnh kính mất hẳn, thế giới của cậu chỉ còn lại khoảng không trắng xoá vô tận...

Âm thanh bên tai cậu chợt nhòe đi, sau đó biến mất, không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, có vẻ như nó đang đến gần... cái chết.

"Hửm. Đó là gì nhỉ?"

Ý thức Chiêu Thần tự hỏi khi nhìn thấy một đốm lửa tím đột nhiên xuất hiện, nó le lói trước mặt cậu như thể sắp vụt tắt. Mặc dù vậy...

"Thật ấm."

Cậu thì thào khi cảm nhận được hơi ấm từ đốm lửa mang lại, tuy nhiên ngay sau đó.

*Phừnggg*

Đốm lửa nhỏ bé đó chợt phừng cháy, nó cháy bừng bừng như đang đứng trước gió bão, lạ thay mặc dù cảm nhận được sức nóng khủng khiếp từ ngọn lửa đó nhưng cơ thể Chiêu Thần vẫn không hề tan chảy, một chút đau đớn cũng không xuất hiện.

"Thật diệu kì."

Với nhiệt lượng bất khả tư nghị này, cảm giác như ngọn lửa đó có thể thiêu rụi cả mặt trời. Khoảnh khắc sau đó, cậu mở to mắt khi hình ảnh trước mặt thay đổi.

Không gian lúc này đã thay đổi bằng một màu tối đen với hàng nghìn ngôi sao sáng của vũ trụ và ngọn lửa tím trước mắt thì đang cháy trong tay một người!

"Oh, ra là mình đã đến thiên đường, mà... thiên đường hay địa ngục vậy?"

Thật khó để Chiêu Thần liên tưởng đến thiên đường khi mà vị thần trước mặt cậu trông giống một tên đại ma vương hơn.

Mái tóc trắng xoá với đôi mắt như hai viên hồng ngọc đỏ như máu, cùng với một nụ cười ma mị treo trên môi gã. Hắn ta trông quá mức tà ác nhưng lại vô cùng cao quý, tao nhã, hời hợt và mạnh mẽ, khí chất của một bậc vương giả ma tộc từ người gã phát ra có thể khiến cho bất cứ vị thần nào cũng phải kính trọng và run sợ. Tim của Chiêu Thần đập nhanh hơn.

"Ngài là ai?"

Kính trọng kẻ mạnh là một biện pháp cứu mạng của kẻ yếu, cậu không ngại phải gọi kẻ trước mặt là ngài. 

Hơn nữa, kẻ này đáng được tôn trọng.

Đối với câu hỏi của Chiêu Thần, vị ma thần nọ chỉ nhếch mép lên cười, sau đó bàn tay nắm lại, ngọn lửa tím tưởng như có thể thiêu rụi cả mặt trời cũng theo đó vụt tắt. Thay vào đó, một quyển sách cổ xưa xuất hiện.

Chứng kiến thấy quyển sách đó, Chiêu Thần không tự chủ được mở to mắt, cảm giác mạnh mẽ vô biên từ 200M lực chiến trong người cậu lúc này biến mất hoàn toàn. Từ quyển sách này Chiêu Thần có thể cảm nhận được rất nhiều hơi thở khủng bố bên trong, tựa như có rất nhiều tồn tại đáng sợ đang bị giam cầm trong đó.

"Quyển sách của ma quỷ!"

Chiêu Thần âm thầm nuốt nước bọt, nổi sợ hãi không tự chủ được mãnh liệt dâng lên. Giờ khắc này trong đầu của cậu đang âm thầm kêu khổ: "Xong thật rồi, mình quả nhiên đã bước vào địa ngục, hắn ta định làm gì mình?"

Đáp lại nghi vấn của cậu, vị ma thần nọ vung tay tới, quyển sách mà cậu cho là của ma quỷ theo đó bay đến.

Mặc dù muốn phản kháng nhưng đến lúc này Chiêu Thần mới phát hiện bản thân chỉ còn tồn tại dưới dạng ý thức, cơ thể của cậu căn bản không hề tồn tại.

Chiêu Thần chỉ đành trơ mắt ra nhìn quyển sách cổ dần dần xâm nhập vào ý thức của mình. Một lượng lớn thông tin như sóng biển tràn vào, ngọn lửa tím nổi lên thiêu đốt linh hồn cậu, nó khiến đầu cậu đau đớn muốn vỡ tan thành từng mảnh.

*Ahhh*

Cậu gào thét trong đau khổ, cảm giác giống như linh hồn bị xé làm đôi ra vậy, một nổi đau khủng khiếp. Một phần ý thức còn xót của cậu chỉ biết thở dài: "Chuyện gì đã xảy ra thế này? Mình vừa bước vào Lão Quỷ đấu giá hành kia mà? Tây Hạ em ấy ổn chứ? Kết thúc rồi sao? Thật đột ngột, haizz, kiếp sau mình sẽ là thằng con ngoan, thằng chồng tốt, Tây Hạ nhỉ?". Lời than vãn văng vẳng cho đến lúc ý thức Chiêu Thần mất đi hoàn toàn.

...

"Chàng trai trẻ! Mau tỉnh lại!"

Ai đó đang hô lớn, tiếp theo đó là một bạt tay trời giáng lên mặt Chiêu Thần.

*Bốp!*

"Cậu còn sống không? Mau tỉnh lại đi!"

Đó là giọng điệu sốt sắng cùng bất lực của một người đàn ông trung niên, dường như nếu Chiêu Thần không mở mắt thì người này sẽ buông tha việc kêu gọi vô nghĩa này.

Sau khi trải qua cơn đau đớn kịch liệt, giờ đây Chiêu Thần đã có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, ít nhất bạt tay đó đau đấy.

Tay chân cậu lúc này có thể cử động lại được rồi mặc dù nó vô cùng yếu ớt. "Thật sự chưa chết sao?"

Chiêu Thần nhíu mày vài lần rồi chậm rãi mở mắt.

"Oh, Nữ thần Freyja phù hộ! Cậu vẫn còn sống, tốt lắm chàng trai trẻ, mau đứng lên và thoát khỏi đây thôi"

Đó là một trung niên tương đối béo mập với bộ râu xuềnh xoàng.

Sau lời nói vội vàng đó, gã lập tức đứng dậy và chạy ra khỏi phòng. Bộ giáp da trên người gã phát ra tiếng loạt xoạt cho đến khi mất hút nơi cuối con đường.

Với cái thân thể kiệt quệ này, Chiêu Thần hoàn toàn không muốn bị bỏ lại phía sau. Trong đầu cậu lúc này có vô vàng lời muốn hỏi.

Cố gắng hít sâu vài hơi rồi sau đó khó khăn ngồi dậy. Đến tận lúc này Chiêu Thần mới kịp quan sát tình hình xung quanh. Có vẻ như cậu đang bên trong một căn phòng gỗ? Trông giống như một khoang thuyền lớn với hàng tá những lỗ hỏng do lửa và chiến đấu mang lại.

Lão Quỷ đấu giá hành sao? Hoàn toàn không phải, không khí và kiến trúc này khác nhau hoàn toàn! - Chiêu Thần cắn chặt răng, mọi thứ đã đi quá tầm hiểu biết của cậu.

Nơi này đã đổ nát. Mùi máu tanh và khói lửa phủ phục khắp nơi, Chiêu Thần có thể ngửi được, rất nồng. Hẳn là có rất nhiều người chết đâu đó ngoài kia.

"Nhanh lên đến đây chàng trai!"

*Xoảngg*

*Kenggs* 

Từ nơi xa bên ngoài căn phòng, gã trung niên khi nãy hô lớn. Kèm theo đó là thanh âm hỗn tạp của đám vũ khí đang rơi.

Mang theo cái cơ thể ê ẩm, Chiêu Thần đứng dậy một cách khó khăn. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng trong tình cảnh này thì một thanh vũ khí sẽ mang đến an toàn hơn.

Chiêu Thần cười khổ trong lòng. Mọi thứ diễn ra cho đến lúc này thật giống như một giấc mộng viễn tưởng.

Sau những lần giết quái giết BOSS, cậu bước đến Lão Quỷ đấu giá hành, sau đó một tia điện xẹt qua đầu rồi mất đi ý thức, đang lúc không biết sống chết ra sao thì nhìn thấy vị ma thần tóc trắng kia.

Mở mắt ra thì bản thân giống như đang ở trong một trận chiến? Vũ khí tựa hồ là đao kiếm?

Xuyên không rồi?

Đây là kết luận cuối cùng mà Chiêu Thần có thể nghĩ, điều này thật điên rồ. Mặc dù vậy cậu vẫn cảm thấy bình tĩnh đến mức bản thân cậu cũng khó hiểu. Có vẻ như tính cách cùng tư duy của cậu đã có phần thay đổi.

Điều thắc mắc duy nhất trong đầu Chiêu Thần chính là những người còn lại thì sao? Tây Hạ có phải giống hắn hay không?

Bước ra khỏi phòng, Chiêu Thần thấy người đàn ông trung niên khi nãy đang loay hoay với đống vũ khí phía xa. Đây hẳn là một con thuyền chiến rất lớn, cậu vừa ra khỏi căn phòng kia thì lại bước đến căn phòng này, căn phòng treo đầy các loại búa kiếm hình dáng khác nhau, trông giống như một kho vũ khí.

"Ta là Karlex, còn cậu?"

"Chiêu Thần"

Với cái đầu nhức nhói, Chiêu Thần không muốn phải nói nhiều. Chỉ là vừa nghe tên cậu, Karlex kinh ngạc quay mặt lại nhìn, gã hỏi:

- Tên cậu là Chiêu Thần? Tên như vậy, cậu là người đến từ đợt tuyển thứ 966?

Chiêu Thần nhíu mày, Karlex nói gì hắn hoàn toàn không hiểu. Mặc kệ điều đó, cậu gật đầu và hỏi lại cái nghi hoặc nhất lúc này:

- Đây có phải là lục địa Huyền Bí không?

Thật buồn là khi nghe Chiêu Thần hỏi thì Karlex bật cười cảm thông, ông ta nói:

- Đây không phải là thế giới của cậu đâu chàng trai, cậu phải cố gắng thích ứng đi thôi, những người như cậu hẳn đang đâu đó ở thế giới ngoài kia. Nơi này là Zarnersyl - thế giới võng du thần thoại!

Chiêu Thần nhắm mắt, âm thầm thở dài. Quả nhiên đã xuyên không. Nhớ lúc tia điện xẹt qua đầu, Chiêu Thần có nghe thanh âm của hệ thống nói rằng phát hiện virus xâm nhập. Virus thì Chiêu Thần không để ý, cái cậu để ý nhất chính là giọng nói của hệ thống, nó hoàn toàn khác.

Giờ thì có thể hiểu ra rồi, giọng nói đó là của một hệ thống khác, mà virus thì không ai khác chính là lục địa Huyền Bí rồi?

Chiêu Thần mở mắt thở ra... tính ra cũng có chút kích thích.