Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà

Chương 11: Pn1




Vưu Bán Tà vẫn tự nhận bản thân là một người đàn ông thành đạt, ở trong trò chơi tự nhiên cũng là một ngoạn gia thành công.

Chỉ là gần đây có chuyện làm hắn thập phần buồn rầu, thế nên hắn không khỏi hoài nghi năng lực bản thân.

Chuyện này chính là Vưu Bán Tà đang thầm mến một người con trai, đúng, cũng là đàn ông, người kia tựa hồ không hề để ý đến hắn, hoặc là nói để ý đến acc Vưu Bán Tà.

Vưu Bán Tà còn có một acc khác tên là Diệp Thần Tiêu , là một tiểu hiệu ngũ độc, để dụ dỗ người hắn thích, các loại hành động bán manh làm nũng hay bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào hắn đều dùng, hoàn toàn từ bỏ tiêu chí làm người thành công của hắn.

May mà hiệu quả không sai, người kia tựa hồ tiếp thụ hắn.

Sự thật chứng minh, dùng mấy từ lập lờ nước đôi để hình dung cho thấy sự tình không hề hoàn mỹ.

Vưu Bán Tà không hài lòng ở chỗ, cái người kia chỉ khi hắn vào acc Diệp Thần Tiêu mới biểu hiện ra hành vi ”Thích” hoặc “Để ý”. Mà lúc hắn vào acc Vưu Bán Tà thì người ta chỉ có một biểu tình: “Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi”.

Vưu Bán Tà suy nghĩ, kết quả này xét đến cùng là do hắn tạo nghiệt, cho nên nếu muốn thay đổi thì vẫn là tự mình tới nghĩ biện pháp thôi. Vừa nghĩ đến biện pháp, nếu thích nũng nịu, nhõng nhẽo, vậy hắn dùng cái acc kia với nhân cách ngược lại xem đối phương thích cái nào.

Vì thế Lục Vô Thi, đúng, người Vưu Bán Tà thích tên là Lục Vô Thi, khi login lại, nhận được mật tán gẫu của Vưu Bán Tà như thế này.

“Sư phụ, sư phụ, chúng ta đi làm nhiệm vụ hằng ngày đi ~”

Lục Vô Thi nhìn chằm chằm mật ngữ chữ trước mắt này sợ run cả người, miễn cưỡng đáp: “Ai là sư phụ ngươi a, bị người khác thấy ta làm nhiệm vụ với ngươi chẳng phải mất hết mặt mũi của Ác Nhân Cốc sao.”

Vưu Bán Tà nhìn mấy chữ này, miệng phun ra một búng máu, rất muốn lấy thân đè lên cái tên trì ngốc này, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, tiếp tục dùng ngữ khí của Diệp Thần Tiêu nói: “Đừng nói như vậy mà, người ta hôm nay chờ ngươi một ngày ~”

Chính mình nói xong cũng là một trận rét run, nói ở acc Diệp Thần Tiêu thì không cảm thấy gì, nhưng đổi sang Vưu Bán Tà liền. . . . . . ghê tởm như vậy?

Tiếp theo, Vưu Bán Tà nhìn kênh hệ thống nhắc nhở, hảo hữu của các hạ Lục Vô Thi logout.

Cư nhiên, cư nhiên logout?!

Vưu Bán Tà tâm phát hỏa, lập tức nói trên lênh thế giới: “Treo giải thưởng một trăm kim cho ai giết được Lục Vô Thi và người trong bang hội Gió Thổi Mây Trôi, bất kể là ở khu an toàn hay không, có tạ uyên chứng giám, tuyệt không gạt người.

Kênh thế giới lúc này rất nhanh lại náo nhiệt lại, có người theo phong trào đối với đối thủ một mất một còn của mình ra tay, có người lên án mạnh mẽ Vưu Bán Tà là đồ ngốc, có người trực tiếp thông báo vị trí, còn có vị bát quái kể chuyện Vưu Bán Tà và Lục Vô Thi yêu nhau giết nhau từ đầu đến cuối.

Vưu Bán Tà vốn chỉ muốn hả giận, cũng không thiệt tình muốn đi đuổi giết người ta, trái lại người của Gió Thổi Mây Trôi phát hỏa, chặn hắn ở cổng lối vào phụ bản giết. Đáng tiếc Vưu Bán Tà không phải loại sợ phiền toái, thấy thế lập tức triệu tập bang hội mình, rất nhanh như thường lệ phát triển thành quần chiến, đáng tiếc Lục Vô Thi không có ở đây, Vưu Bán Tà hứng thú có điểm thiêu thiếu.

Bất quá Vưu Bán Tà cảm xúc tụt dốc cũng không kéo dài, bởi vì Lục Vô Thi lại online.

Chẳng những online, mà còn chạy thẳng đến chỗ hắn, người còn chưa tới, phù hoa lãng nhụy đã tới trước.

Vưu Bán Tà cười gằn nhảy lên ngựa, trường mâu trong tay múa đến uy vũ sinh phong, vó ngựa hướng lên đại não Lục Vô Thi hung hăng giẫm lên.

Hai người đánh đến hăng say, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, dần dần thoát ly khỏi địa phương đám người chen chúc, trốn ở góc bản đồ triền đấu rất lâu, có lẽ là do Lục Vô Thi ý chí chiến đấu dũng mãnh, cuối cùng đem Vưu Bán Tà đâm ngã.

Lục Vô Thi dẫm lên thi thể Vưu Bán Tà, nói: “Tiến bộ a, lại còn treo giải thưởng?”

Vưu Bán Tà điều chỉnh ống kính một phen, nhìn khuôn mặt Lục Vô Thi ở cự li gần, nói: “Ta chỉ là muốn ngươi login thôi.”

“Sát! Sát! Sát! Ngươi hảo hảo nói chuyện cho lão tử!” Lục Vô Thi thủy chung không thể tiếp thu Vưu Bán Tà sử dụng khẩu khí của Diệp Thần Tiêu nói chuyện.

“Ngươi không phải thích như vậy sao?”

“Ngươi từ đâu cho ra kết luận như vậy.”

“Hành vi của ngươi nói cho ta biết!”

“IQ của ngươi cao vậy.” Lục Vô Thi ngồi thiền trên mặt đất, nhìn thi thể Vưu Bán Tà, khinh thường nói.

“Vậy ngươi tại sao không nói thích ta?” Vưu Bán Tà đã đến giờ sống lại, thân thể nhảy lên, tĩnh toạ.

Lục Vô Thi lập tức đứng lên dùng tốc độ chớp nhoáng cho hắn hít đất.

“. . . . . . Phắc, ngươi mưu sát chồng coi như xong, cư nhiên lại còn ám toán!” Vưu Bán Tà ủy khuất cực kỳ, cảm thấy mình như thiếu nữ bị gia bạo.

“Cho nên ta nói, ngươi là nên động não.” Lục Vô Thi chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức thi thể Vưu Bán Tà. Cậu phải thừa nhận là Vưu Bán Tà nằm xuống so với đứng lên nhìn thuận mắt hơn thật.

“Ngươi là ỷ vào lão tử sủng ngươi đi.”

“. . . . . .” Lục Vô Thi bị nghẹn họng, loại khẩu khí này, loại nội dung này làm cậu toàn thân nổi da gà.

“Cảm động nói không nên lời hử?” Vưu Bán Tà nhìn mình trên màn hình thời gian sống lại còn 4 phút, quyết định tạm thời nằm cùng Lục Vô Thi ngắm trăng, từ thi từ ca phú bàn tới triết học nhân sinh.

“Ta thấy hẳn là ghê tởm nói không nên lời?”

“Trầm Chu quả nhiên không nói bậy.” Vưu Bán Tà cảm thán.

“Cái gì?” Lục Vô Thi ngạc nhiên nói.

“Hắn nói, ngươi là biệt nữu thụ, đối với người như vậy, có nói nhiều đến mấy cũng vô ích, trực tiếp áp đảo là thượng sách.”

“Mẹ nó, hiện tại bị áp đảo là ngươi mới đúng, ngươi mới là biệt nữu thụ, toàn bộ Chính Khí Minh các ngươi mới là biệt nữu thụ.”

“Thỉnh tự trọng.” Vưu Bán Tà thời điểm nói ra những lời này cảm thấy thật sảng khoái, lần trước bị Lục Vô Thi dùng những lời này đổ trụ, trong lòng hắn khá bực tức .

“Đi thôi.” Lục Vô Thi đứng lên nói.

“A?” Vưu Bán Tà có chút phản ứng không kịp.

“Ngươi không phải nói đi phụ bản?”

“. . . . . . Ngươi không phải là lừa ta đứng dậy sau đó lại giết chết ta chứ?” Vưu Bán Tà có chút không xác định .

Lục Vô Thi không đáp, trực tiếp lên ngựa bỏ của chạy lấy người. Vưu Bán Tà thấy thế vội vàng bò lên, thuận tiện gửi đi lời mời tổ đội.

“Kỳ thật, là ta có chút không quen.” Lục Vô Thi một bên chạy đến phụ bản, một bên nói.

“Không quen cái gì?”

“Quan hệ của chúng ta. . . . . .”

Lục Vô Thi còn chưa nói xong, bất quá Vưu Bán Tà đã hiểu, bọn họ trước kia là tử địch, chỉ hận không thể mỗi ngày giết nhau một trăm lần, hiện tại thế nhưng lại là. . . . . . người yêu, tuy nhiên còn phải thêm một câu ‘yêu nhau giết nhau’ trong ngoặc nữa.

“Thời điểm ta ba mươi cấp, ngươi ba mươi ba cấp là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lúc ấy ngươi cái gì cũng chưa nói, giúp ta đánh con Boss mà ta đánh ba lần không xong, đánh xong ta chưa kịp nói một câu liền thối lui. Trong ký ức của ta, ngươi vẫn luôn lưu lại ở thời điểm đó. Trong mắt ta, ngươi vẫn đều là bằng hữu của ta.”

Lục Vô Thi nhìn mấy câu này thì trầm mặc thật lâu mới nói: “Nhưng mà, đã quen . . . . . .” Đã quen nhìn thấy ngươi liền giết. Lục Vô Thi như trước không nói câu đầy đủ, nhưng là cậu tin tưởng Vưu Bán Tà nghe hiểu.

“Vậy bồi dưỡng thói quen mới.”

“Ừ.” Lục Vô Thi hiếm khi thẳng thắn đáp. Hẳn là không quá khó khăn, cậu nghĩ.

“Không bằng, trước tiên bắt đầu bồi dưỡng từ đoạn ngươi thích ta ?” Vưu Bán Tà thật sự nói.

“. . . . . .” Cái này quá khó.

“Vậy trước hết cùng nhau bồi dưỡng một số thói quen thông thường, ngươi kêu người hay ta kêu người?” Vưu Bán Tà thiện giải nhân ý, nói.

Lục Vô Thi nghĩ nghĩ cậu sẽ cùng toàn bộ đội ngũ của Trà Lâu cùng một chỗ cả ngày, hoặc là Vưu Bán Tà cùng toàn bộ Gió Thổi Mây Phun cùng nhau cả ngày, đều có điểm quá kinh sợ rồi.

“Không bằng, kêu trên kênh thế giới đi?” Lục Vô Thi đề nghị.

Hai người hiếm khi thống nhất ý kiến, rất nhanh liền tổ đầy đội ngũ năm người, có T (tank), có sữa (phái buff máu), có dame. Vốn hành trình phụ bản lần này sẽ suôn sẻ, chỉ tiếc hai người bọn hắn gần đây rất nổi tiếng trên trên thế giới.

Ba người tiến vào đội không ai là không đối với Vưu Bán Tà và Lục Vô Thi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hơn nữa tận sức truyền tin cho kênh hảo hữu từng tiếng nói cử chỉ của bọn hắn.

Cũng không biết là bằng hữu của người nào lộ ra bí mật, chuyện Vưu Bán Tà và Lục Vô Thi dắt tay nhau đi phụ bản rất nhanh bị công bố trên kênh thế giới, nhất thời những ngoạn gia Bát Quái các lại bắt đầu sung sướng bàn tán, trong đó không ít người của Trà Lâu và Gió Thổi Mây Trôi, rất có cảm giác hiểu nhau không cần nói.

“Alô.” Lục Vô Thi lặng lẽ mật Vưu Bán Tà.

“Thân ái, cứ coi bọn họ là phù vân.” Vưu Bán Tà da mặt so với Lục Vô Thi quả thật dày hơn.

Đang lúc Lục Vô Thi quyết định cố gắng một phen, trên thế giới có người nói: “Cầu vây xem quá trình Vưu Bán Tà đẩy ngã Lục Vô Thi,” hơn nữa nhanh chóng có một đống người bắt đầu xếp hàng.

Lục Vô Thi nhất thời tức giận trong lòng, dựa vào cái gì không phải là cậu áp đảo Vưu Bán Tà, tức sùi bọt mép quyết định chặn từ căn nguyên, nói với Vưu Bán Tà: “Ngươi đi đổi sang acc Diệp Thần Tiêu, nếu không từ sau ta sẽ tái không đi phụ bản với ngươi nữa.”

Vưu Bán Tà khiêng trường thương tiến lên một bước, cả thân thể được màn đêm bao phủ, bóng lưng trên tuyết xem ra hết sức tịch mịch cô liêu.

Phiên ngoại một hoàn