Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 66: Cứng như kim cương




Hạ Vũ bị tiếng kêu ré lên làm hoảng sợ, tuy không kêu lên, nhưng có thể nhìn ra điều đó từ ngôn ngữ tứ chi của cậu, không chỉ hai mắt trợn tròn, cơ thể còn hơi run rẩy.



Khang Phi hiển nhiên nhận ra mình phạm sai lầm rồi, “Thật xin lỗi, em không sao chứ?”

“Không sao.” Hạ Vũ khôi phục bình tĩnh, hơi nghiêng cái nồi đang cầm trong tay, cá trong đó ngay lập tức bay vào thùng rác.

Khang Phi đút hai tay vào túi quần, đứng sau lưng Hạ Vũ, ngắm động tác không thể coi là nhanh nhưng rất thuần thục cọ nồi, rửa bát, lau nhà bếp, “Em biết nấu ăn hả?”

Hạ Vũ rất chăm chú cọ rửa, chẳng hề quay đầu lại trả lời: “Không biết.”

Khang Phi ngạc nhiên, nhìn từ động tác của Hạ Vũ hoàn toàn không nhìn ra cậu lần đầu tiên làm, “Lần đầu sao?”

“Vâng.”

“…” Vũ Vũ đáng yêu của tui sẽ không nói láo đâu, nhất định Vũ Vũ nhà tui trời sinh là đầu bếp thiên tài rồi. Trong lòng Khang Phi đắc ý, hoàn hồn lại thì thấy Hạ Vũ bắt đầu rửa rau, còn gọt lại miếng khoai tây lúc nãy bị gã cắt thành hình thù kì quái … Đối với một người ngay cả dao cũng không biết cầm sao cho đúng mà nói, động tác của Hạ Vũ có thể coi là hoàn mỹ, trôi chảy, miếng khoai tây bị gã gọt vô cùng thê thảm, rốt cục có thể gọi là miếng khoai tây được rồi.

Khang Phi tự cảm thấy hổ thẹn với lòng, do dự nửa ngày mới nói: “Có muốn anh giúp một tay không?”

Đột nhiên Hạ Vũ quay đầu lại chăm chú nhìn gã.

Khang Phi bị nhìn chằm chằm có chút chột dạ, gã biết năng lực về khoản này của mình có chút khuyết thiếu, vì thế tự tìm cái cớ nói: “Anh chỉ giúp đỡ em thôi mà, em bảo anh làm gì, anh sẽ làm cái đó!” Trong lòng trộm quyết định, ngày mai nhất định phải đi báo danh một lớp học nấu ăn cấp tốc mới được.

Hạ Vũ nói: “Trán em ngứa quá, gãi hộ em chút!”

Khang Phi: “…” Đây không phải ghét bỏ tui, tuyệt đối không phải ghét bỏ tui nhỉ?

Mấy người Bạch Văn ngồi ngắm thực đơn cả buổi, rốt cục quyết định chọn thức ăn đạm bạc một chút, dọi điện thoại cho nhân viên giao hàng rồi mới phát hiện Khang Phi với Hạ Vũ còn đang ở phòng bếp chưa ra, liền hô to: “Vũ Vũ, mau ra đây xem tivi đi, để mình Khang Phi lau dọn là được rồi.”

“…”

Không có người để ý đến cậu.

Lý Dị nói: “Có lẽ bọn họ đang bận.”

“Bận?” Ngụy Vũ Thông như có điều suy nghĩ nhắc lại từ này.

Sắc mặt mấy người ở đây lập tức trở nên rất nguy hiểm.

Với tư cách là một xử nam duy nhất trong đám người, Lý Dị ho khan hai tiếng nói: “Khụ khụ, chúng ta vẫn xem tivi đi!”

Chu Tiếu Đông nói nhỏ: “Xem TV thì xem TV, tai cậu đỏ làm gì!”

Lý Dị lấy tay giả làm quạt, không ngừng phe phẩy, gượng cười nói: “Hôm nay rất nóng.”

Bạch Văn sáng bừng mắt nhìn y, “Rất nóng?”

Lộ Nam Minh nói: “Ở đây cũng không có đối tượng để ông đột nhiên cảm thấy nóng người.”

Lý Dị bó tay nói, “Sao tôi lại cảm thấy, ông biến vô sỉ rồi?”

“Người đột nhiên cảm thấy nóng trong người không có tư cách nói tôi.”

“…” Lý Dị hít sâu một hơi, nói với Bạch Văn: “Em không thỏa mãn cậu ta hả?” Trước kia Lộ Nam Minh im lặng cả buổi không nhả ra được một từ, thế nào mới vài ngày không gặp lại giống như biến thành thằng đàn ông không thỏa mãn dục vọng thế này? Câu nào cũng dính dáng đến chuyện thiếu nhi không nên xem.

Bạch Văn nhăn nhăn nhó nhó tuyên bố: “Em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Chu Tiếu Đông vẫn luôn vểnh tai hóng hớt, nghe thế, rốt cục không nhịn được nữa, tiếc nuối nói: “Không có tiền đồ!”

“Anh có tiền đồ, sao không thấy anh đẩy ngã anh Thông đi chứ?”

“Em!!!” Chu Tiếu Đông đỏ bừng cả mặt, cũng không biết là tức hay sao nữa.

“(⊙o⊙) ah~ anh họ~~~~~~~~~~ không phải anh… ớ?”Bạch Văn đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng xào nấu đồ ăn, thốt lên kinh ngạc.

Những người khác cũng phát hiện có chuyện gì đó là lạ.

Mọi người quay sang nhìn nhau, đầu tiên Chu Tiếu Đông nghĩ đến Khang Phi, cho rằng Khang Phi không chịu thua, muốn biểu hiện trước mặt Hạ Vũ, “Cậu ta không có vấn đề gì chứ? Phòng bếp mới được lắp đặt các thiết bị tốt, sẽ không phải sửa lại toàn bộ đó chứ?”

“…” Lý Dị im lặng nhìn cậu, “Trước kia tại sao tôi không phát hiện cậu như vậy… Chẳng lẽ đây là lúc lo lắng cho nhà bếp sao?”

“Thế không thì phải lo cho cái gì?” Chu Tiếu Đông khó hiểu hỏi, ánh mắt đảo qua hai người Lộ Nam Minh với Ngụy Vũ Thông rồi lại đảo qua phòng bếp, bọn họ sẽ không phải muốn tiếp tục chiến đấu tiếp chứ?

“Phải sửa lại phòng bếp, hư tổn kia… sao vậy?” Lý Dị thấy Lộ Nam Minh với Ngụy Vũ Thông đột nhiên dừng lại, tự động im miệng, sải bước đi tới.

Chu Tiếu Đông, Bạch Văn cũng theo sau.

Chờ ba người chạy tới, Ngụy Vũ Thông và Lộ Nam Minh liếc nhau, im lặng lùi về sau.

Lý Dị thấy sắc mặt hai người khác thường, “Sao vậy?” Đột nhiên lùi về, lại bày ra vẻ mặt đó, thật sự đã hư hỏng đến độ đó rồi sao.

Trải qua chuyện vừa rồi, y hoàn toàn mất lòng tin với khả năng bếp núc của đàn ông rồi.

Ngụy Vũ Thông bí hiểm nói: “Mấy người tận mắt nhìn đi.” Nói xong, liền tự giác đi về phòng khách xem ti vi, bóng lưng kia thoạt nhìn có chút bi tráng nhỉ?

Lý Dị kinh ngạc, trong đầu đột nhiên hiện lên biểu lộ muốn vào nhà bếp của Hạ Vũ, chẳng lẽ…? Đây không phải so với việc bọn họ đốt phòng bếp càng đáng kinh ngạc hơn sao!



Ba người Lý Dị đứng một lúc ở cửa phòng bếo, sau cùng im lặng nhẹ nhàng trở về phòng khách.

Sau đó phòng khách rất im lặng, cực kỳ im lặng.

Đồ ăn sẵn và đồ Hạ Vũ làm cùng bày trên bàn, hương thơm nức mũi.

Bạch Văn xoa tay nhìn đồ ăn trên bàn, giống như sói đói, đang muốn trộm một củ lạc, lại bị Lộ Nam Minh mặt không biểu tình bắt được.

“Khụ khụ”. Bạch Văn ho khan hai tiếng, muốn thay đổi không khí xấu hổ, chống nạnh bày ra bộ dạng chủ nhà, lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm đi!”

Lộ Nam Minh là người đầu tiên ngồi xuống bên cạnh Bạch Văn, “đều ngồi đi!”

Mọi người lần lượt cũng ngồi xuống.

Lý Dị cũng hiểu cảnh tượng này thật sự có chút lạnh, không khỏi nhìn Bạch Văn xin giúp đỡ, đối với chuyện làm không khí sôi động lên, chính là sở trường của Bạch Văn.

Bạch Văn quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, cầm đũa gắp thức ăn, thưởng thức một chút, sau đó bày ra biểu cảm thỏa mãn, cường điệu khen ngợi: “Ăn ngon quá.”

Rõ ràng biết rõ Bạch Văn đang làm trò, nhưng không khí quả thật cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Chu Tiếu Đông hoài nghi nhìn đồ ăn Hạ Vũ nấu, nhìn mặt ngoài có vẻ như bình thường, không biết bên trong có giống Hạ Vũ không, nhìn như vô hại, kì thực toàn thân đều là gai.

Chu Tiếu Đông hỏi: “Em hay nấu ăn hả?”

Khang Phi đắc ý trả lời thay cậu, “Lần đầu tiên.”

“…”

Trong đầu Bạch Văn và Lý Dị cùng lo lắng như Chu Tiếu Đông.

Lộ Nam Minh, Ngụy Vũ Thông mặt không biểu tình, cùng là lần đầu tiên, sao chênh lệch quá vậy.

Chu Tiếu Đông do dự giơ đũa lên, giống như ăn độc dược, bỏ đồ ăn vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.

Hạ Vũ mắt cún con nhìn cậu nói: “Sao sao?” Rõ ràng đã được Khang Phi khen ngợi, nhưng cậu vẫn rất lo lắng.

Chu Tiếu Đông nhếch miệng nghĩ nghĩ, nói: “Hình như… cũng không tệ lắm.”

Hạ Vũ ngây người.

“Hệ thống vị giác của cậu không nhạy rồi, rất tốt ấy chứ…” Khang Phi lườm Chu Tiếu Đông xem thường, chuẩn bị an ủi Hạ Vũ, lời còn chưa kịp thốt ra, Hạ Vũ đã kích động nói: “Cảm ơn anh đã khen.”

Khang Phi nâng trán, những lời này của cậu ta có từ nào là khen chứ?

Bị Hạ Vũ chân thành nhìn như thế, sắc mặt Chu Tiếu Đông đột nhiên đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Ăn đi ăn đi!”

Bạch Văn nói: “Anh họ, anh xấu hổ gì chứ? Chắc không phải vì Vũ Vũ biết làm đồ ăn mà có cảm tình với cậu ấy chứ?”

Ngụy Vũ Thông và Khang Phi đồng thời nhìn về phía Chu Tiếu Đông, ánh mắt cùng rất sắc.

Chu Tiếu Đông bị nhìn chằm chằm khiến da đầu run lên, nhét miếng bánh bí đỏ vào miệng Bạch Văn, ác độc nói: “Câm miệng em lại.”

Nhìn Bạch Văn bị nhét miếng bánh bí đỏ vào miệng mà nhìn ngu ngu, Lý Dị không nhịn được bật cười, may mắn trong miệng y không ăn gì, bằng không Lộ Nam Minh ngồi đối diện y sẽ bị lãnh đủ.

Lộ Nam Minh nói: “Em yên tĩnh chút đi.” Chính mình cũng nhịn không được khẽ cong khóe miệng.

Bạch Văn khó khăn nuốt miếng bánh, ai oán trừng mắt nhìn Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh xoa đầu cậu, cười nói: “Yên tâm, bánh bí đỏ còn nhiều lắm, phần của anh cũng dành cho em luôn.”

Mọi người lại không nhịn được bật cười.

Sau khi ăn xong, Bạch Văn lôi kéo Hạ Vũ vào phòng bếp, dùng mỹ từ là học tập kinh nghiệm.

Lộ Nam Minh nghĩ đến Bạch Văn chạy tới chạy lui cả một ngày nay rồi, tâm trạng cực kì không tốt. Rốt cục không kiên nhẫn lên tiếng tiễn những người không liên quan về, cũng kéo Bạch Văn đang chúi đầu trong bếp ra, quen thuộc lột hết quần áo của cậu, ném thẳng vào phòng tắm, “Tắm.”

“Thế nhưng, phòng bếp…” Hai mắt Bạch Văn đẫm lệ tội nghiệp nhìn hắn.

“Tắm.” Lộ Nam Minh không kiên nhẫn cắt ngang lời cậu, đóng cửa lại luôn, không muốn lằng nhằng tiếp với Bạch Văn.

Lộ Nam Minh chưa đi được hai bước, Bạch Văn đã lén kéo cửa nhà tắm ra, ngập ngừng gọi hắn: “A Minh Minh…”

Lộ Nam Minh cũng không quay đầu lại, “Còn nhiều thời gian dọn dẹp phòng bếp sau.”

Bạch Văn trần như nhộng đuổi theo, “A Minh Minh…” Vừa chạy tới cửa, chỉ thấy Lộ Nam Minh quay đầu lại trừng mình, ánh mắt nguy hiểm.

Dưới ánh mắt lom lom của Lộ Nam Minh, Bạch Văn tìm đại một cái cớ, “À… Em chỉ nhớ là em không mang theo quần áo sạch.”

Ánh mắt Lộ Nam Minh liếc Bạch Văn từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cậu, thâm thúy nói: “Em như vậy, còn cần quần áo khác sao?” Rõ ràng đã cởi sạch sành sanh rồi còn chạy tới chạy lui.

Bạch Văn biết cái cớ mình lấy quá vớ vẩn, quyết định không giả vờ nữa, cẩn thận nói: “Em quay về nhé?”

Lộ Nam Minh giống như cực kì bất đắc dĩ thở dài, cởi nút áo sơ mi, “Được rồi, anh cùng em.”

Đôi mắt Bạch Văn cong lại thành một đường chỉ, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ từ chối: “Anh yêu, chúng ta như vậy… hình như không tốt lắm?”

“Nếu em có thể giấu nụ cười trộm kia đi, độ tin cậy của câu nói sẽ cao hơn đó.” Lộ Nam Minh mặt liệt nói.

Bạch Văn làu bàu nói: “Không tốt thì không được nhìn, biết là cười trộm anh còn nhìn lén!”

“Ngụy biện.” Lộ Nam Minh nghe vậy bật cười, cởi quần áo vứt sang một bên, xoay người bế hẳn Bạch Văn lên, “Ngoan, đừng cố sức quá.”

“…” Đây là uy hiếp gì chứ?

Lộ Nam Minh đặt Bạch Văn đứng dưới vòi hoa sen, vặn nước to nhất, Lộ Nam Minh đợi cậu bị ướt nhẹp cả người, hắn mới đổ sữa tắm rồi trắng trợn sàm sỡ, mấy bộ phận quan trọng được Lộ Nam Minh đặc biệt chăm sóc.

Bạch Văn vịn vai Lộ Nam Minh thở dốc, khiến hắn cũng ướt nhẹp toàn bọt xà phòng.

Lộ Nam Minh mặt không biểu tình mở vòi nước, lại vẩy nước ấm tung tóe, khiến “bé cưng” của Bạch Văn bị chìm trong bọt xà phòng.

Bạch Văn lười biếng đứng dưới vòi hoa sen, ánh mắt nhìn thằng xuống cậu nhỏ của ai đó đang cực kì sung sức ở dưới, không nhịn được thò tay ra chọt chọt, cậu bạn nhỏ run rẩy, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được vểnh lên.

“Khụ!” Bạch Văn vội ho một tiếng, nói: “Có vẻ nhưng nó rất cần được an ủi.”

Lộ Nam Minh nhìn cậu, nhướng mày, “Dùng miệng?”

Bạch Văn sững sờ, “… Dưới được không?”

Mắt Lộ Nam Minh dần dần âm trầm, mạnh mẽ lật người Bạch Văn lại, trực tiếp đè lên tường, cậu bé chống lên mông Bạch Văn, hắn có chút kiềm nén nói: “Bạch Văn!”

Lộ Nam Minh rất ít khi gọi tên Bạch Văn, cậu hơi sững sờ, rõ ràng cảm giác tâm trạng hắn không tốt, mới ân cần hỏi: “Sao vậy?”

“Anh muốn em.”

Bạch Văn ngọt ngào nói: “Em đồng ý.”

“Nhưng anh càng không muốn làm em bị thương.” Lộ Nam Minh dừng một chút, hơi giận dữ nói: “Hôm nay sao em không nghỉ ngơi cho tốt.” Còn vẫn luôn quyến rũ hắn chứ.

Bạch Văn sững sờ, nâng mông lên, “Em không sao.”

“Haizz.” Lộ Nam Minh thở dài, thoáng lui lại, tỉnh táo lại bất đắc dĩ, nói: “Còn nhiều cách lắm, sao em lại không hiểu chứ?”

Bạch Văn đang muốn quay đầu lại, Lộ Nam Minh lại áp lên một lần nữa, lần này giơ chân Bạch Văn lên, thừa dịp cậu không kịp chuẩn bị, vọt thẳng vào.

Bạch Văn đau hét lên.

Lộ Nam Minh giữ nguyên tư thế đó, hôn vành tay đầy bọt của Bạch Văn, “Đau không?”

Bạch Văn đau muốn chết, nức nở nói: “… Có, đau quá.”

“A~” Lộ Nam Minh khẽ cười, chầm chậm rút cậu bé của mình ra.

Trong suốt cả quá trình, Bạch Văn vẫn luôn kêu đau, kêu la oai oái, nước mắt cũng chảy ra.

Lộ Nam Minh hơi sững sờ, có chút hối hận, “Thực xin lỗi.” Thấy trên thân cậu bé của mình không có tơ máu, Lộ Nam Minh mới thoáng yên tâm, quay người cầm dầu bôi trơn để làm công tác mở rộng, sau khi an ủi Bạch Văn, mới một lần nữa đâm vào.



Bởi vì hành vi thô lỗ lúc trước, sau khi làm xong, Bạch Văn cảm giác giống như vừa chết đi sống lại, nhưng phương thức chết lại khác một trời một vực, theo thứ tự là đau chết rồi đến sướng chết.

Lộ Nam Minh mới uy hiếp: “Về sau lại không nghe lời, kết cục sẽ không nhẹ nhàng như vậy.”

Bạch Văn vẻ mặt cầu xin: “A Minh Minh, cách làm của anh có phải quá..” Hại người hại mình rồi. Lời tiếp theo, dưới ánh mắt càng ngày càng hung ác của Lộ Nam Minh, tự động giảm âm lượng.

“Ngoan, ngủ đi, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

…..

Ngày hôm sau, Lộ Nam Minh cùng Bạch Văn nằm ở nhà một ngày liền.

Chỉ là Bạch Văn nằm, còn Lộ Nam Minh ngồi trên giường chơi game.

Lộ Nam Minh online liền nhận được hoan nghênh nhiệt liệt của quần chúng nhân dân.

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Các vị xác chết vùng dậy đi nào, một trong những nhân vật chính trong vụ thổ lộ đã xuất hiện rồi!

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vạch tường vây xem một trong những nhân vật chính trong vụ thổ lộ. PS: Tiếu Tiếu, quả nhiên cậu là phúc hắc mà?

[Bang][Nhị Thủ Yên]: Vạch tường vây xem một trong những nhân vật chính trong vụ thổ lộ +1. PS: Tiếu Tiếu, quả nhiên cậu là phúc hắc +1008611

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Vạch tường vây xem một trong những nhân vật chính trong vụ thổ lộ +2. PS: Tiếu Tiếu, quả nhiên cậu là phúc hắc +1008611

[Bang][Từng Qua Thương Hải]: Vạch tường vây xem một trong những nhân vật chính trong vụ thổ lộ +10086. PS: Tiếu Tiếu, quả nhiên cậu là phúc hắc +N



[Bang][Lộ Hướng Bắc]: -_-||| bình tĩnh.

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Hừ hừ! Cậu bảo bọn này làm sao mà bình tĩnh cho được chứ.

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm phạt.

[Bang][Nhị Thủ Yên]: Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm phạt +1. Thương Hải huynh, nhiệm vụ phỏng vấn giao cho cưng đó.

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vì sao hông phải là tui?

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Hoa hoa nhi, mi cút ngay, Thương Hải huynh, tối qua anh mệt mỏi rồi, tạm thời nghỉ ngơi đi. Công việc mệt nhọc cỡ này, cứ để em làm cho.

[Bang][Từng Qua Thương Hải]: …

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: (╰_╯)# Gái Shin, mi muốn chết hả!

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Mấy người có vẻ kích động quá.

[Bang][Lộ Hướng Bắc]: Ngáp~ không có chuyện gì, anh đi ngủ đây các chú ạ.



[Bang][Nhị Thủ Yên]: -_-||| Hướng Bắc huynh đã từng trong sáng cỡ nào chứ.

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Khụ khụ, từ sau khi phát hiện Hướng Bắc huynh che giấu vì thầm mến nhiều năm, trong lòng tui Hướng Bắc huynh đã sớm đen không thể nào đen hơn được nữa rồi.

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Còn là phúc hắc thâm tình, vì tình yêu đích thực của đời mình, bỏ qua thân phận, nằm vùng ở bang địch, chẳng lẽ không phải tình tiết chỉ xảy ra trong tiểu thuyết thôi hay sao?

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: -_-||| Có phải các người đã quên Tiểu Nhu mới là người cầu mà không được rồi không?

[Bang][Nhị Thủ Yên]: Khụ khụ, kỳ thật quay đầu lại đúng lúc cũng là một loại dũng khí.

[Bang][Từng Qua Thương Hải]: Tàn Thuốc, sao cậu lại cảm thán như thế, chẳng lẽ đã từng cùng thần thám…?

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chuyện này để chút nữa hóng tiếp, Hướng Bắc huynh, tui thay mặt cho toàn thể bang chúng bang Hắc Bạch phỏng vấn cậu.

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Chỉnh chỉnh mic, xin hỏi ngày đó Hướng Bắc huynh log out xong rồi đi đâu?

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: ╭(╯^╰)╮ Gái Shin, tuy rất muốn giết khanh, nhưng nể tình câu hỏi của khanh đã chạm được vào tim trẫm, bổn vương liền tạm thời không truy cứu nữa.

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Thím trên là một trong hai tên bệnh hoạn thỉnh yên lặng cút ngay, Hướng Bắc huynh, im lặng thì không được đâu nha.

[Bang][Lộ Hướng Bắc]: Được rồi, nể tình mấy người vì đáp án mà chờ đợi cả đêm, tui sẽ cho mấy người biết. Ngày ấy, sau khi bổn đại gia log out, đương nhiên là tiếp tục đi làm chuyện chưa làm xong rồi.

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: *Trừng mắt*

[Bang][Nhị Thủ Yên]: *Trừng mắt*

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: *Trừng mắt* PS: Gái Shin, đã coi thường cưng rồi. Hóa ra kẻ trúng hai loại bệnh như cưng mà cũng đoán trúng nè.

[Bang][Từng Qua Thương Hải]: *Trừng mắt*

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: *Trừng mắt* – Vì duy trì đội hình. Hoa hoa nhi cưng tiếp tục đi.

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Kết quả thế nào? Thế nào?



Lộ Nam Minh nhìn Bạch Văn đang hờn dỗi vì bị mình quây trong chăn, cười tủm tỉm gõ bàn phím.

[Bang][Lộ Hướng Bắc]:~@^_^@~ Giờ em ấy đang nằm trên giường.

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: (⊙_⊙) trên giường?

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: (⊙_⊙) trên giường?



[Bang][Lộ Hướng Bắc]: Ừ, trên giường.

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Hướng Bắc huynh, huynh quá mạnh mẽ rầu, tui cúi rạp người ngưỡng mộ.

[Bang][Nhị Thủ Yên]: Khụ khụ, lần đầu nên dịu dàng chút.

[Bang][Lộ Hướng Bắc]: Không phải lần đầu.

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Sặc~

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: -_-||| Hướng Bắc huynh, tui có thể gọi anh là cầm thú không? Tiểu Nhu nhỏ bé như vậy!

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: *gõ mõ* Tui tin Tiểu Nhu cực kì tự nguyện.

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Hừ hừ, ai đến cũng không từ chối cũng là cầm thú.

[Bang][Từng Qua Thương Hải]: Hừ hừ,  ai đến cũng không từ chối cũng là cầm thú +1

[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Hừ hừ ai đến cũng không từ chối cũng là cầm thú +10086

[Bang][Lộ Hướng Bắc]: ….

[Bang][Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: (⊙_⊙)

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Suất Suất, cậu tới thật đúng lúc.

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hướng Bắc huynh đã thẳng thắn khai báo rầu, giờ đến lượt cậu cũng nên học tập chút đi.

[Bang][Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: (⊙_⊙) … Tui có việc, out trước đã.

[Hệ thống] Bạn tốt [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung] của bạn đã logout.

Người trong bang oán hận nguyền rủa một lúc, Lộ Nam Minh thấy rất bó tay. Không hổ là một đám đàn ông không có quy tắc, thế mà có thể độc ác rủa cậu ta đang làm giữa chừng thì có người đột nhiên xông vào phòng được. Lộ Nam Minh khuyên bọn họ nên tích chút đức, coi chừng lời nguyền phản phệ. Đột nhiên lại nghe Bạch Văn oán hận: “May mà cậu ta chạy nhanh!”

Khóe miệng Lộ Nam Minh không nhịn được méo xệch, sau đó quan tâm nói: “Uống nước không?”

“Có.”

“Để anh đi rót cho em.” Lộ Nam Minh đứng lên đi rót nước cho cậu.

Mãi đến khi bóng lưng Lộ Nam Minh biến mất ở cửa ra vào, Bạch Văn mới thu lại ánh mắt lưu luyến, không mặc quần áo nữa chứ, thật sự là quá phạm quy luôn, trong lòng Bạch Văn trộm bổ sung một câu.

[Bang][Lộ Hướng Bắc]: Mấy người rảnh đến độ nấm mọc trên đầu rồi hả?

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Hử, Nhu Nhu?

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Trừ cậu ta ra còn ai trồng khoai đất này nữa?

[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Giọng điệu rất quen thuộc.

[Bang][Nhị Thủ Yên]: Hoa Hoa Nhi, đã quên trong hôn lễ của cậu, chị dâu với anh đại hát bè rồi hả?

[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đáng tiếc thiếu bá khí của chị dâu.

[Bang][Lộ Hướng Bắc]: ╭(╯^╰)╮ Thanh mai của tui tất nhiên là không ai có thể thay thế được.

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: ^_^ Nhu Nhu, cậu không cần nghỉ ngơi thật khỏe làm sao?

[Bang][Lộ Hướng Bắc]: Thân thể trẫm vốn cứng cáp như kim cương mà, các khanh không cần lo lắng.

[Bang][Nhị Thủ Yên]: -_-||| Tiểu Nhu, cậu có chắc Hướng Bắc huynh mạnh chứ?

[Bang][Tớ Thích Czayon Shin-chan]: Cực kì xấu xa hỏi, thật ra không phải đã hỏng rồi chứ?

[Bang][Lộ Hướng Bắc]:  ~(@^_^@)~  Mấy người hông hiểu đâu.

[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Cầu giải thích, chẳng lẽ có bí tịch võ công gì đặc biệt sao?

[Bang][Lộ Hướng Bắc]:   ╭(╯^╰)╮Bách hợp có thể biến đi.

[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: (╰_╯)# Trẫm đếch phải bách hợp nhé!

“Thân thể cứng cáp như kim cương sao?” Giọng Lộ Nam Minh khẽ vang lên bên tai Bạch Văn.

Tay Bạch Văn run lên, quay đầu cười với Lộ Nam Minh, “A minh Minh.”

“Uống nước đi.” Lộ Nam Minh thật ra không làm khó cậu, đưa ly tới trước mặt Bạch Văn, thấy cậu không định cầm, trực tiếp đặt cốc trước miệng rồi cho cậu uống.

Bạch Văn uống nửa chén, ngoan ngoãn nằm lại giường, mở to hai mắt nhìn Lộ Nam Minh, hỏi: “A Minh Minh, khi nào thì anh phát hiện em là Nhiễu Chỉ Nhu vậy?”

Lộ Nam Minh hơi ngạc nhiên, đặt cốc xuống, lén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Bạch Văn, ôm cậu rồi trả lời: “Trước kia có hơi nghi ngờ, sau đó chơi acc nhỏ. Ngoài ý muốn gặp được em, mới chắc chắn.”

“Thế nào lại không báo sớm cho em biết?” Hại cậu còn vô tình nói dối nhiều như vậy, còn thường xuyên phải lo lắng sợ hãi nữa chứ.

“Chẳng mấy khi mới thấy em không ngoan ngoãn như vậy.”

“…”

Hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau, Bạch Văn mới phát hiện Lộ Nam Minh làm vì cậu không ít chuyện, đặc biệt là sau khi thấy folder trong máy tính của Lộ Nam Minh.

Bên trong lưu từng hình ảnh cuộc nói chuyện với cậu, đều là những đoạn chat nho nhỏ, một ít ảnh chụp, một ít tin nhắn, trong đó còn có một video làm từ hình của hai người, bối cảnh âm nhạc là bài hát Lộ Nam Minh trình bày.

Bạch Văn xem những cái này, hạnh phúc muốn chết.

======================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: /(tot)/~~ Chuyện về Tiểu Nhu rốt cục đã xong.