Lộ Nam Minh cũng không biết Bạch Văn có ý định này, hắn đang tìm siêu thị và cửa hàng bán quần áo còn mở hàng, bởi vì hắn phát hiện ngoài bản thân mình thì hắn không mang theo gì hết.
Dựa theo sức quan sát bình thường của Bạch Văn thì rất nhanh sẽ phát hiện suy nghĩ của Lộ Nam Minh, đáng tiếc hôm nay Bạch Văn có chút hưng phấn, chờ mong … thêm một chút cảm xúc khó nói nên lời, tất nhiên sẽ không phân tâm để quan sát tỉ mỉ suy nghĩ của Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh vừa mở miệng, Bạch Văn ngay lập tức cười tươi roi rói, cũng chờ mong nhìn hắn.
Câu nói của Lộ Nam Minh kẹt trong cổ họng, dưới ánh mắt của Bạch Văn, hắn bình tĩnh dời tầm mắt, tìm cớ nói: “Chỗ nào có bán đồ nam nhỉ?”
Bạch Văn hơi sững sờ, sau đó nhìn Lộ Nam Minh từ trên xuống dưới, thấy hai tay hắn trống trơn, lúc này mới như bừng tỉnh gật đầu nói: “Cửa hàng Tào Dương bên kia có lẽ có.”
“A, khách sạn cách nơi này có xa không?”
“Đi hơn nửa giờ nữa thì đến ạ.” Bạch Văn không quá để ý nói.
Lộ Nam Minh im lặng nhìn trời: “Vì sao không để anh lái xe?”
“À…” Bạch Văn xấu hổ gãi đầu, xấu hổ đỏ mặt nói: “Em quên.”
“Được rồi, bây giờ nhớ ra còn kịp.”
Bạch Văn có chút xấu hổ, đi theo sau lưng Lộ Nam Minh không biết đang nghĩ cái gì.
Lên xe xong, Bạch Văn chăm chú chỉ đường, cũng mang Lộ Nam Minh đến cửa hàng bán đồ nam, mua đồ dùng cá nhân, sau đó đến thẳng khách sạn.
Lộ Nam Minh dưới sự hướng dẫn của tiếp tân đã dừng xe xong, nhìn tòa nhà cao ốc trước mặt, có chút kinh ngạc: “Không nghĩ tới ở đây còn có khách sạn bốn sao nhé?”
Bạch Văn tự hào đứng thẳng sống lưng, đây là một trong những sản nghiệp của nhà cậu, tuy cậu không được chia hoa hồng, nhưng hằng năm vẫn được nhận một số tiền mừng tuổi cực nhiều.
Lộ Nam Minh có chút do dự nói: “Thật ra, ở khách sạn thương mại là được rồi.” Tiện nghi, thực dụng, mà điều kiện lại không kém, hắn không muốn khiến Bạch Văn lại nghĩ hắn là người tiêu sài hoang phí, để lại ấn tượng hắn là tên phá gia chi tử.
Bạch Văn kinh ngạc nói: “Đây là khách sạn tốt nhất ở thị trấn của em rồi.”
Lộ Nam Minh nhìn vẻ mặt của Bạch Văn, trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ hình tượng phá gia chi tử đã khắc sâu trong xương tủy rồi sao? Lộ Nam Minh đi thẳng vào bên trong.
Bạch Văn không hiểu gì cả nhìn theo bóng lưng Lộ Nam Minh, sau đó chạy chậm theo sau hắn, trong miệng không ngừng khen ngợi khách sạn.
Lộ Nam Minh: “…”
Trong lòng Bạch Văn đang cố gắng tìm thật nhiều lý do để ca ngợi khách sạn của ông cậu nhà mình.
Lộ Nam Minh cầm chứng minh nhân dân đến đăng kí ở quầy tiếp tân, hắn không yêu cầu xem phòng nữa, Bạch Văn đã nói khách sạn này là nơi tốt nhất thị trấn, nếu khách sạn này vẫn không thể làm hắn thỏa mãn, vậy thị trấn này không có chỗ nào hắn có thể ở được. Hắn cũng không muốn sau khi bị gắn cái mác phá gia rồi lại khiến Bạch Văn có thêm ấn tượng xấu hắn là người thích bắt bẻ nữa.
Bạch Văn cầm chìa khóa đặt ở trên quầy, chính là muốn nói với ông cậu là, hôm nay cậu bận việc lắm, không cách nào về nhà được, để ai đó lái xe của cậu về nhà đi.
Lộ Nam Minh lại không có những suy nghĩ méo mó đen tối như Bạch Văn, hắn đến đây đơn thuần chỉ vì một phút xúc động, nhìn thấy Bạch Văn hắn đã vui rồi, thỏa mãn rồi, cũng không định để cậu ở khách sạn với mình. Cho nên, Lộ Nam Minh nhận phòng xong liền hỏi Bạch Văn có vào phòng không.
Bạch Văn ngơ ngác, cậu nghĩ hai người đã hôn rồi, Lộ Nam Minh dẫn cậu vào khách sạn tất nhiên là vì muốn làm chuyện kia. Bạch Văn không thể nói mình rất thất vọng gì đó được, nhưng không bỏ cuộc chính là nguyên tắc của cậu. Cậu nhìn vẻ mặt Lộ Nam Minh rồi nói: “Đi vào trong đó chút… bên ngoài lạnh như vậy, lại không có ai, nếu không, chúng ta ở đây xem tivi nhé?”
“Không đi xem phim nữa à?” Lộ Nam Minh kinh ngạc hỏi.
Bạch Văn mở TV lên, mặt không đổi sắc đưa ra một đống lý do ngụy biện: “Rạp chiếu phim ở chỗ em cũ kĩ lắm rồi, hôm nay không biết có mở cửa không, thời gian này lại không rảnh để sửa chữa, trời cũng sắp tối rồi, đến rạp chiếu phim chính là đang đi chịu tội, còn không bằng ở trong phòng xem đại một bộ phim nào đó thì hơn.” Đoạn nói chuyện này nếu để ông chủ rạp chiếu phim nghe thấy, chắc ông ấy phải khóc rống.
Đây chính là nói xấu trắng trợn.
“… Vậy được rồi!” Lộ Nam Minh thầm nghĩ muốn ở cùng Bạch Văn, cậu lại không muốn ra ngoài, tất nhiên hắn cũng chẳng ép. Lộ Nam Minh nhìn đồng hồ, cởi áo ra treo lên mắc, nói: “Vậy lát nữa anh đưa em về.”
Trong lòng Bạch Văn khẽ giơ biểu tượng thắng lợi, cầm điều khiển điều hòa chỉnh cho nhiệt độ cao hơn một chút, mình cũng cởi áo ra mắc bên cạnh áo khoác của Lộ Nam Minh. Bạch Văn nhìn hai cái áo được treo cạnh nhau, cảm thấy thật ấm áp cũng thật đau lòng. Cậu thừa dịp Lộ Nam Minh không chú ý, cầm điện thoại chụp ảnh lưu niệm.
Quyết định không ra khỏi cửa, Lộ Nam Minh mới chăm chú quan sát gian phòng này.
Gường đôi rộng 2m sang trọng, bàn làm việc, tủ quần áo, ghế sô pha, nguyên một bộ đồ dùng cao cấp trong nhà, còn có một ban công nhỏ, quán bar mini… tổng thể mà nói, thiết bị được lắp đặt sang trọng, phong cách đặc biệt, Lộ Nam Minh cũng không tiếc lời khen ngợi: “Khách sạn này rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Văn thở phào nhẹ nhõm, cậu rất sợ Lộ Nam Minh sẽ không hài lòng.
Lộ Nam Minh đi đến quầy bar pha một ly Jack Danny đơn giản, còn rót một cốc coca cho Bạch Văn, hắn ngồi bên cạnh cậu, nhấp một ngụm rượu, chầm chậm nói: “Anh rất dễ hòa nhập.” Mặc kệ hoàn cảnh tốt xấu, hắn cũng có thể thích nghi.
“Dạ.” lực chú ý của Bạch Văn đặt ở hai cái cốc, chẳng thèm để ý đến ý tứ sâu xa trong lời nói lúc nãy của Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, bởi vì hắn bị quảng cáo trên tivi hấp dẫn, khẽ nhếch miệng hỏi: “Em muốn xem cái này?”
“… Vừa rồi không phải nó mà.” Bạch Văn nhìn cô gái ngực bự trong quảng cáo, nhất thời khóe miệng cũng giật giật, cậu vội vàng đổi kênh.
Đổi liên tục mấy kênh mới tìm được một kênh nhìn có vẻ bình thường, Bạch Văn vừa thở phào xong tim lại co thắt lại, không nhịn được dùng khóe miệng khẽ liếc nhìn Lộ Nam Minh, mông nhích dần nhích dần về phía hắn.
“…”Lộ Nam Minh thấy Bạch Văn nhích mông có vẻ khổ cực quá, trực tiếp đè bả vai cậu xuống, ‘bắt buộc’ Bạch Văn dựa vào vai mình, “Xem như vậy, mắt sẽ không khó chịu chứ?”
Bạch Văn bắt lấy cơ hội ôm cứng eo Lộ Nam Minh, lắc đầu nói: “Không có, rất thoải mái.” Cậu đang nhắm mắt hưởng thụ cảm giác dựa vào vai Lộ Nam Minh rồi thì làm sao cảm nhận được mắt có thấy khó chịu hay không chứ?
Lộ Nam Minh nói: “… Em rất mệt hả?”
“Không…” Bạch Văn định chối, đột nhiên nghĩ đến gì đó liền mở choàng mắt ra, ngẩng đầu muốn nhìn Lộ Nam Minh, kết quả vì tư thế ngồi, cố gắng thế nào cũng chỉ có thể nhìn được cằm Lộ Nam Minh, cậu thất vọng chép miệng chậc lưỡi nói: “Nếu không anh ngủ cùng em một lát nhé?”
Lộ Nam Minh nhích ra, nhường chỗ bên cạnh cho Bạch Văn, lúc này dễ dàng nhìn biểu cảm của Bạch Văn hơn,hắn nhướng mày hỏi: “Ngủ với em hả?” Rốt cục Lộ Nam Minh phát hiện Bạch Văn có âm mưu.
“Có vấn đề sao?” Bạch Văn nháy mắt mấy cái, cố gắng thể hiện mình rất trong sáng, thật sự rất trong sáng.
Lộ Nam Minh uống thêm một ngụm rượu, con mắt nhìn chằm chằm Bạch Văn, mắt to của cậu lại chuyển động theo từng động tác của hắn, đột nhiên hắn nghiêng người, đè lên cậu, hôn lên môi Bạch Văn, thỏa thích liếm mút.
Đầu óc Bạch Văn trống rỗng một giây, sau khi hoàn hồn, choàng tay ôm cổ Lộ Nam Minh, chủ động hé miệng chào đón đầu lưỡi của Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh cũng chẳng khách sáo mà thẳng tiến xâm nhập khoang miệng của cậu, đầu lưỡi của hắn sau khi càn quét một vòng trong miệng Bạch Văn thì lôi kéo đầu lưỡi nho nhỏ của cậu cùng khiêu vũ với mình, quấn quýt không rời, càng hôn càng sâu.
Bạch Văn ôm chặt cứng hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lộ Nam Minh đột nhiên hít một hơi, tựa như trừng phạt khẽ cắn môi Bạch Văn: “Ngốc, cắn anh gì chứ?”
Bạch Văn mở to đôi mắt ngập nước, gương mặt ửng hồng, rất vô tội nhìn lại hắn.
“…”Lộ Nam Minh mím môi, cưng chiều lại bất đắc dĩ nói: “Hôn cũng không phải như vậy, giữ hàm răng chặt, đúng rồi… hé miệng.”
Bạch Văn ngoan ngoãn hé miệng, tiếp tục một vòng dây dưa mới.
Hôn như thế nào là một bài giảng dài, thầy giáo và học sinh lại quá chìm đắm trong nó, đến lúc cả hai kịp phản ứng thì đã khuya lắm rồi, tất nhiên cũng đã bỏ lỡ thời gian thích hợp để đưa Bạch Văn về nhà.
Bạch Văn ngồi ở ghế sa lon cười trộm, vẻ mặt ngọt ngào nhìn lên trần nhà.
Lộ Nam Minh bất đắc dĩ ném cho Bạch Văn một cái khăn mặt, “Đã muốn ở lại, vậy em đi tắm trước đi, nhớ rõ phải gọi điện cho người nhà nghe chưa.”
Bạch Văn chậm chạp đứng lên, cầm khăn mặt đi vào phòng tắm, “Cũng không biết ai đè em không cho em đi…”
Lộ Nam Minh: “…” Rõ ràng em ôm chặt lấy anh học hôn môi mà? Còn thiếu chút nữa làm súng cướp cò đây này.
Lộ Nam Minh là đàn ông bình thường tất nhiên sẽ có nhu cầu. Chỉ là hắn cực kì chân thành lo lắng vấn đề cả đời ở cùng Bạch Văn, cho nên nhu cầu của thân thể vẫn phải đè xuống.
Trước đó, Lộ Nam Minh thật sự không hề nghĩ đến chuyện này nữa. Hôm nay hắn đến đây là một phút xúc động, cũng không phải là muốn Bạch Văn, hơn nữa… cũng vì nhớ Bạch Văn. Nhưng đàn ông liền sẽ như thế. Dục vọng một khi đã được khơi mào, sẽ không dễ dàng áp chế, đặc biệt là dưới tình huống đối phương còn chủ động khiêu khích.
Trong đầu Lộ Nam Minh đấu tranh kịch liệt, không cẩn thận uống thêm hai ly Jack Danny nữa.
Rượu vào rồi mất lý trí không phải không có căn cứ, ít nhất vài giây đồng hồ trước khi đẩy cửa phòng tắm ra, Lộ Nam Minh khẳng định trong đầu chính mình không hề nghĩ ngợi đến chuyện gì cả.
Bạch Văn ngâm nửa người trong bồn tắm, trông thấy Lộ Nam Minh đi vào, bản năng khiến cậu khẽ co người lại, lặn xuống nước, khi kịp phản ứng đó là Lộ Nam Minh, cậu mới chồi lại lên khỏi mặt nước, cười tủm tỉm với Lộ Nam Minh: “A Minh Minh, cùng tắm không?”
“… Ừ.” Lộ Nam Minh cởi quần áo.
“…” Bạch Văn che mặt, mê trai nói: “A Minh Minh, cơ thể anh thật đẹp.”
Động tác của Lộ Nam Minh khẽ dừng lại một lát, sau đó lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, nâng cằm Bạch Văn lên: “Nhắm mắt lại mà cũng thấy dáng người anh đẹp hả?”
Bạch Văn chột dạ mở một mắt ra, cười nịnh nọt: “Honey, em chỉ dùng trái tim để ngắm anh, không dùng mắt đâu.”
Lộ Nam Minh búng nhẹ trán cậu, đứng lên nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng ra lệnh: “Tắm nhanh lên.”
“A Minh Minh…”
Lộ Nam Minh đã mở cửa đi ra ngoài.
===========================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: *nhìn trời*