Mặt Chu Tiếu Đông đỏ bừng, tựa như một bông hoa hồng mới được hái xuống.
Ngụy Vũ Thông mấy lần muốn bắt chuyện với Chu Tiếu Đông, nhưng đều vì sắc mặt của cậu mà từ bỏ, bởi anh thật sự sợ nếu Chu Tiếu Đông lại đỏ mặt nữa thì mạch máu sẽ quá tải mà vỡ mất.
Im lặng ăn xong bò bít tết.
Hai người không chỉ không nói chuyện với nhau, ngay cả mắt cũng không nhìn đối phương.
Chu Tiếu Đông vẫn cắm mặt vào tảng thịt bò cùng dao nĩa trên bàn.
Thỉnh thoảng Ngụy Vũ Thông cũng có nhìn Chu Tiếu Đông, nhưng vì hành vi muốn nhét đầu vào bụng của cậu, mặc kệ anh cố gắng thế nào, cuối cùng cũng chỉ nhìn được cái đỉnh đầu của cậu mà thôi.
Ngụy Vũ Thông cắt miếng thịt bò, không cẩn thận xoẹt một cái cứa vào mặt bàn, phát ra tiếng vang vô cùng chói tai.
Chu Tiếu Đông phản xạ ngẩng đầu lên nhìn anh, những người xung quanh cũng không hẹn mà cùng quay đầu lại hướng này.
Ngụy Vũ Thông áy náy cười với Chu Tiếu Đông: “Thật xin lỗi!”
“…” Chu Tiếu Đông cảm giác được các tầm mắt ở xung quanh, biết những ánh nhìn này cũng không có ý sâu xa nào khác, nhưng cậu vẫn cảm thấy chột dạ, hạ giọng không quá thoải mái: “Không sao.”
Ngụy Vũ Thông giơ ly rượu đỏ lên, cười có chút bất đắc dĩ: “Đừng chỉ cắm đầu ăn thế!”
“…Ừ.” Chu Tiếu Đông ngơ ngác nâng rượu lên chạm ly với Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông thuận miệng tán gẫu, “Mùi vị rượu cũng không tệ, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không uống hết được một chai này.”
Chu Tiếu Đông nhìn chai rượu còn không đến một phần tư, gật đầu đồng ý: “Có lẽ nên mang cho Bạch Văn, thằng quỷ kia uống một chai rượu vang cũng không thành vấn đề, nhưng uống một ngụm bia thôi là gục.”
“Độ nhạy cảm với cồn của Bạch Văn thật là thần kỳ.” Ngụy Vũ Thông cảm khái, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng lại cảm thấy mặc kệ là Bạch Văn hay Chu Tiếu Đông, thật ra đều rất thần kỳ.
Giống như Chu Tiếu Đông nè, óc phản xạ lúc linh lúc không, đến giờ anh chỉ gặp có một người duy nhất này thôi.
Nhưng không khí đã trở nên thoải mái hơn, thật sự là quá tốt.
Chu Tiếu Đông không biết suy nghĩ trong lòng Ngụy Vũ Thông, lườm một cái, hừ hừ nói: “Thằng quỷ đó lúc nào thì bình thường chứ.”
“Cũng có thể… chỉ là những ý tưởng của nó quả thật không dám khen tặng.” Ngụy Vũ Thông nói những lời này, vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt Chu Tiếu Đông, rất sợ sẽ bỏ qua bất cứ một thay đổi nhỏ nào trên mặt cậu.
Chu Tiếu Đông hiển nhiên không nghĩ thâm sâu như Ngụy Vũ Thông, giận dữ nói: “Cái gì gọi là không dám khen tặng chứ? Tui còn chưa thấy kí túc xá của thằng con trai nào mắc màn đó? Cũng không phải ngày mùa hè, sợ muỗi gì chứ…” Nói đến những điều không tốt của Bạch Văn, Chu Tiếu Đông có thể kể ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện.
Ngụy Vũ Thông mỉm cười lắng nghe, nghĩ thầm Bạch Văn vẫn có chút giá trị tồn tại, ít nhất thỉnh thoảng có thể trở thành đối tượng để người ta bắt đầu câu chuyện.
Bạch Văn ngay lúc này hắt xì mấy cái liền, cậu tiện tay rút một tờ giấy ăn xoa nước mũi, ai oán nói: “Người quá hoàn mỹ cũng không tốt, luôn bị đủ loại người nhớ mong.”
Hạ Vũ lo lắng nhìn cậu: “Có muốn uống thuốc không? Tớ có thuốc cảm đó.”
“Hắt hơi không chắc đã là bị cảm.” Bạch Văn lớn tiếng nói, giống như đang cố chứng minh gì đó.
Hạ Vũ hồi lâu sau mới nói: “Cậu sợ uống thuốc hả?”
“Ai nói thế?” Bạch Văn cực kì tức giận.
Hạ Vũ yên tâm, “Vậy là tốt rồi, giấu bệnh sợ thầy là không tốt đâu.”
“Tớ mới… hắt xì~~” Bạch Văn xoa xoa cái mũi, nổi giận, “Rốt cục là kẻ nào thích tớ vậy chứ!”
Hạ Vũ nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Có lẽ là bọn họ!”
“Bọn họ?!” Mắt Bạch Văn lóe lên, nắm chặt tay Hạ Vũ lắc lắc, “Ồ, bé cưng, không hổ là khuê mật duy nhất của anh, thật hiểu lòng anh quá, em cũng cảm thấy A Minh đang nhớ anh đúng không? Em nói anh ấy rốt cục thích gì ở anh nào? Là rất đẹp trai, hay là rất hợp để sống bên nhau suốt đời nhỉ…” Bạch Văn thao thao bất tuyệt đoán mò, hoàn toàn bỏ qua một người khác trong “bọn họ”.
Sau khi Bạch Văn lẩm nhẩm tự khen mình xong, tâm trạng cô đơn lúc này mới giảm được chút xíu, lập tức mở máy tính lên game.
Login xong nhận được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt chính là Lộ Hồng Trần login rồi, tin xấu là mấy người này đang đánh nhau với bang một mất một còn “Hắc Bạch”, Lộ Hồng Trần không có thời gian chơi với cậu.
Bạch Văn sờ cằm thở dài: “Tại sao nhìn thấy người rồi nhưng vẫn cảm thấy cô đơn thế này chứ?”
[Mật] [Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn: Nhu Nhu, em đến rồi!
[Mật] [Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn: Giờ anh không có thời gian, tối nay cùng em nha~
Bạch Văn lại thở dài, xoay người gửi cho Lộ Hồng Trần một cái tin.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~O(n_n)O~ Lộ đại nhân ~ Nghe nói mấy anh đang đánh nhau!
Lộ Hồng Trần mãi vẫn không trả lời, Bạch Văn kiên nhẫn bám riết không tha lại paste lại.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~O(n_n)O~ Lộ đại nhân ~ Nghe nói mấy anh đang đánh nhau!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~O(n_n)O~ Lộ đại nhân ~ Nghe nói mấy anh đang đánh nhau!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~O(n_n)O~ Lộ đại nhân ~ Nghe nói mấy anh đang đánh nhau!
…
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Ừ.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Nghe có vẻ vui nhỉ, em cũng muốn đi.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Chỗ này lộn xộn lắm, cô tới không an toàn.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Em tin tưởng vào sữa của đại nhân, nhất định sẽ không để em bị sao cả!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: …
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân, để em qua bảo vệ anh nha! ~(@^_^@)~
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Có được không vậy~
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Có được không vậy ~ Em nhất định sẽ bảo vệ anh!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đừng khinh em vẻ ngoài yếu đuối, thực tế em có linh hồn vô cùng mạnh mẽ.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-|||
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Tôi không cần cô bảo vệ!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(tot)/~~ Anh ghét bỏ em anh ghét bỏ em…
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: (^o^)/~ Nhưng hem sao, anh bảo vệ em cũng thế thôi.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Hơn nữa, em thích Lộ Lộ nhất ~(@^_^@)~
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: …
Lộ Hồng Trần chắc hoàn toàn bó tay với Bạch Văn rồi, vì thế sau đó, mặc kệ Bạch Văn có quấy rầy thế nào, hành hạ thế nào, Lộ Hồng Trần cũng không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Bạch Văn không được đếm xỉa đến hét rống lên: Anh yêu, sao anh nỡ lòng tổn thương em!
Xoay người đi tìm Hoa Nguyệt Dạ, yêu cầu gia nhập đội ngũ.
Hoa Nguyệt Dạ lấy lí do cấp bậc Bạch Văn thấp để từ chối, sau đó lại giải thích nửa ngày, cũng hứa hẹn chờ cấp bậc Bạch Văn đủ rồi, nhất định sẽ dẫn cậu tham gia.
Bạch Văn cảm thấy mình vì cấp thấp mà bị khinh bỉ rồi.
Sau tiếng chào tạm biệt ngọt ngào, Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông một trước một sau đi ra cửa nhà hàng tây.
Chu Tiếu Đông đi phía trước, thỉnh thoảng còn liếc về Ngụy Vũ Thông đang đi chầm chậm ở đằng sau.
Gần đây nhà hàng Tây có một hoạt động, nếu bữa ăn có giá hơn 288 đồng sẽ tặng một phiếu ưu đãi cơm tình nhân, bọn họ đã chi quá 288 đồng, nên được nhà hàng tặng một phiếu.
Ngụy Vũ Thông nhận lấy, đưa thẳng cho Chu Tiếu Đông, dùng giọng nói không nhỏ: “Lần sau chúng ta lại tới.”
Nhân viên phục vụ: “…”
Chu Tiếu Đông kịp phản ứng, lập tức mặt đỏ au, chạy ra khỏi nhà hàng.
Trái tim Chu Tiếu Đông lúc này vẫn còn đập thình thịch, trong lòng cậu mặc dù có dự định rồi, nhưng đối mặt với tình huống này, cậu vẫn có chút lúng túng.
“Tiểu Đông Tử…” giọng Ngụy Vũ Thông có chút khàn khàn.
“Hả?” Bước chân Chu Tiếu Đông không ngừng, lỗ tai lại vểnh lên.
Ngụy Vũ Thông bước lên phía trước hai bước, ôm cổ Chu Tiếu Đông, từ xa nhìn lại, giống như hai anh em tốt, đang vừa đi đường vừa khoác vai nhau. Mà thực tế thì, đôi môi lành lạnh của Ngụy Vũ Thông đã ghé hờ vào cạnh tai Chu Tiếu Đông, giọng của anh thấp hơn bình thường, “Tiểu Đông Tử, thái độ của cậu hôm nay… tôi có thể coi như cậu muốn chịu trách nhiệm không?”
Chu Tiếu Đông nổ bùm trong đầu, cậu chỉ cảm nhận được hơi lạnh trên môi Ngụy Vũ Thông cùng cảm giác lành lạnh khi môi anh chạm vào tai cậu, mãi đến khi Ngụy Vũ Thông không nhịn được nữa, hỏi lại một lần.
Chu Tiếu Đông mới cứng ngắc gật đầu.
Ngụy Vũ Thông đột nhiên cười lớn, không nhịn được xoa nhẹ đầu cậu, “Tiểu Đông Tử, cậu thật sự là…” Thật sự là gì, Ngụy Vũ Thông không nói hết câu, mà thở dài nói tiếp: “Haizz, Tiểu Đông Tử, đây là chính cậu tự mình nhảy vào hố lửa đấy nhé, ai bảo tôi thích cậu vậy chứ?” Giọng nói kia, bình thản lại như không có chuyện gì.
“…” Thần kinh Chu Tiếu Đông có đôi khi sẽ chậm nửa nhịp, hôm nay đầu óc lại treo lơ lửng, phản ứng nhưng lại nhanh hơn bình thường.
Chỉ là đối tượng của phản ứng có chút không đúng, trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại câu: ai bảo tôi thích cậu vậy chứ?
Mặt Chu Tiếu Đông đỏ bừng, tim cũng đập loạn nhịp.
Cách lúc Ngụy Vũ Thông nói câu kia phải gần mười phút, Chu Tiếu Đông mới hoàn toàn tiêu hóa xong câu nói của anh, “Cái gì gọi là chính mình nhảy vào hố lửa hả?”
Ngụy Vũ Thông không nhịn được, cười ra tiếng.
Chu Tiếu Đông giận đến độ rất muốn đánh một phát vào mặt anh.
Ngụy Vũ Thông đột nhiên cúi đầu, cắn một cái lên miệng Chu Tiếu Đông.
Chu Tiếu Đông choáng váng.
Ngụy Vũ Thông thấy Chu Tiếu Đông không nhúc nhích, lại cắn thêm cái nữa, khoảng thời gian của lần cắn môi này kéo dài hơn chút ít.
Đầu óc Chu Tiếu Đông chậm hơn nửa phút đồng hồ.
Sóng điện não Chu Tiếu Đông phản ứng chậm chạp lại rõ ràng: Ngụy Vũ Thông hôn cậu, môi Ngụy Vũ Thông lành lạnh, môi Ngụy Vũ Thông rất mềm, vị trên môi Ngụy Vũ Thông có chút chát, vị trên môi Ngụy Vũ Thông hình như là vị rượu vang… Con mẹ nó! Ngụy Vũ Thông cậu ăn cơm xong mà không lau miệng hả? Tại sao còn vị rượu vang chứ!
Rốt cục Chu Tiếu Đông kịp phản ứng, giẫm một cái lên chân Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông rên một tiếng, buông Chu Tiếu Đông ra.
Chu Tiếu Đông vừa lau miệng, vừa trừng mắt lườm Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông cử động cái chân bị giẫm đau nhức, vừa rồi Chu Tiếu Đông dùng thật ra không ít lực, nhưng Ngụy Vũ Thông sau khi cảm thấy đau nhói một cái thì không để ý nữa, ngược lại liếm môi, cười nói: “Cảm giác thế nào?” Tâm trạng lại không hề thoải mái, động tác Chu Tiếu Đông lau miệng, thật sự khiến anh có chút thương tâm.
Ngụy Vũ Thông từng thật sự không muốn phát triển gì đó với Chu Tiếu Đông.
Nghe Bạch Văn nói Chu Tiếu Đông phải chịu trách nhiệm, mặc dù trong lòng anh có chút xúc động, nhưng vẫn kiềm chế giữ chặt nó dưới đáy lòng.
Vốn anh rủ Chu Tiếu Đông đi ăn thịt bò bít tết, một là muốn xoa dịu quan hệ của hai người, hai là giải thích, ba là… Nếu như Chu Tiếu Đông không thể nào tiếp nhận anh, anh có thể giữ một khoảng cách nhất định với cậu, cho nên, trước đó, anh muốn đem mọi hứa hẹn với Chu Tiếu Đông, đều thực hiện bằng hết.
Chỉ là Chu Tiếu Đông lại nói “Tui nói lừa chính là lừa! Tịch thu toàn bộ gia sản! Tịch thu! Của cậu chính là của tôi đấy!”, khiến lòng anh không thể khống chế được.
Yêu dù sao cũng ích kỉ.
Ngụy Vũ Thông tự nhận bản thân anh không phải thánh mẫu, anh cũng ích kỉ, ích kỉ nghĩ mọi cách để chiếm dụng thời gian của Chu Tiếu Đông, ích kỉ ăn mọi loại đậu hủ của cậu, ích kỉ tìm mọi cách đi vào cuộc sống và trong lòng cậu.
Chỉ là anh ích kỉ không triệt để, không muốn chính mình ảnh hưởng đến cậu mà thôi.
Nhưng khi Chu Tiếu Đông thể hiện thái độ có thể chấp nhận rồi thì sao?
Chu Tiếu Đông không thương anh, Ngụy Vũ Thông biết rõ điều này.
Nhưng Chu Tiếu Đông không ghét anh, cũng rất quen thuộc với anh.
Dựa vào những gì anh biết về cậu, hai người ở chung với nhau, cũng không phải không có cơ hội.
Nếu vẫn giữ suy nghĩ ban đầu, chỉ cần mấy câu là có thể khiến Chu Tiếu Đông bỏ qua suy nghĩ xấu hổ hiện tại, từ nay về sau, bọn họ liền thật sự trở thành anh em tri kỉ.
Ngụy Vũ Thông nghĩ rất nhiều khả năng, thời gian một bữa cơm ngắn ngủi, anh không chỉ muốn để ý đến cảm nhận của Chu Tiếu Đông, mà còn ra quyết định.
Vừa hạnh phúc ngọt ngào, vừa ẩn nhẫn thống khổ, hai lựa chọn trái ngược nhau, khiến Ngụy Vũ Thông cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là tình cảnh đấu tranh giữa băng và lửa.
Cuối cùng Ngụy Vũ Thông quyết định chủ động ra tay.
Khi con cừu nhỏ chủ động đi tới trước mặt con sói, con sói lại không ra chiêu, đây chắc chắn không phải sói, mà là dê khoác da sói.
Ngụy Vũ Thông không muốn làm con dê khoác da sói, cho nên anh chủ động ra tay.
Hiệu quả rõ ràng, Chu Tiếu Đông chủ động thừa nhận sẽ “chịu trách nhiệm” với anh – được rồi, mặc dù anh rất vui khi cậu chịu trách nhiệm với mình, nhưng vẫn cảm thấy lí do này thật khiến người ta câm nín.
Nếu đã như vậy, tự nhiên Ngụy Vũ Thông sẽ không bỏ qua điều có lợi cho mình.
Vậy trước cứ thử ăn chút đậu hủ.
Ban đầu Chu Tiếu Đông không ghét, Ngụy Vũ Thông đã mừng thầm rồi.
Chỉ là kết quả không như mong muốn, nếu Chu Tiếu Đông thật sự ghét bỏ…
Chu Tiếu Đông lau miệng xong, không nhịn được lại đá Ngụy Vũ Thông một cái, “Ăn cơm cũng không chịu lau miệng, cậu bẩn chết đi được!”
Ngụy Vũ Thông đang chìm đắm trong đau thương một nửa, lập tức ngây người: “… Hở?”
“Hở cái gì mà hở? Lần sau mà không lau miệng trước thử xem!” Chu Tiếu Đông càng nghĩ càng giận, lại dùng tay lau miệng mấy cái.
Ngụy Vũ Thông không nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Chu Tiếu Đông từ tức giận biến thành nghi ngờ, “Cậu cười gì?”
“…” Ngụy Vũ Thông xoa nước mắt vì cười quá nhiều, “Không có gì, chỉ là cảm thấy đối diện một người mà óc phản xạ lúc được lúc mất, chúng ta không nên nghĩ quá nhiều, không thì chính là tự tìm ngược.”
“Hả?” Chu Tiếu Đông không hiểu gì cả.
Ngụy Vũ Thông kéo Chu Tiếu Đông lại gần, cười lớn: “Cậu không hiểu cũng không sao, nhắm mắt lại…”
“…Ư…”
Đây là một nụ hôn nồng nhiệt dài miên man.
Ngụy Vũ Thông không thể nào khống chế được kích động trong lòng.
Đầu óc Chu Tiếu Đông trống rỗng, chỉ còn lại đầu lưỡi đang không ngừng trêu đùa, khiêu khích trong miệng.
Nụ hôn kết thúc.
Ngụy Vũ Thông đã kiểm soát được tâm tình của mình, anh tựa như một ác ma đã bị phong ấn từ rất lâu không còn chút niềm tin nào, đột nhiên nhìn thấy hi vọng le lói, đủ loại suy nghĩ ập đến, có chút lộn xộn chưa thể sắp xếp được.
END 16
Xì poi chương sau:
“Trễ như vậy mới về, các anh chắc chắn đi làm chuyện xấu?”
Mấy chữ làm chuyện xấu, chính xác đi vào lỗ tai Chu Tiếu Đông, mặt cậu lại không nhịn được mà đỏ lên.
“Ngủ cái đầu em ấy!” Chu Tiếu Đông nổi xung lên, mỗi tội gương mặt đỏ như gấc đã ảnh hưởng rất lớn đến hiệu quả tạo nên.