“Hóa ra ở đây có cửa hàng!” Bạch Văn ngạc nhiên đánh giá xung quanh, cậu thích ăn thịt nhất, nhưng không hề kén ăn. Chỉ cần là thịt, cho dù không ngon lắm, cậu vẫn ăn ngon lành.
Hạ Vũ là người có vị giác càng kì lạ hơn, vì để cho tiện, hầu như Bạch Văn luôn ăn cùng chỗ với Hạ Vũ.
Xung quanh trường học có nhiều quán ăn nhỏ, trước khi vào học, Bạch Văn từng tò mò đi nghe ngóng một vòng, nhưng chỉ dừng ở biết mà thôi. Quán ăn này nằm ở vị trí hơi khuất, ở khúc quanh cuối ngã tư đường, khách ở đây cũng không ít, tỷ lệ nhập học là 80%, nhưng nếu so với các quán ăn đông đúc ở cổng trường học, thật sự không gây chú ý cho người khác lắm.
Môi Lý Dị giật giật, muốn nói gì đó, cuối cùng không mở miệng. Hình như anh chàng bị Bạch Văn và Hạ Vũ chèn ép đến nỗi sinh ra bóng ma rồi, áp dụng nguyên tắc nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều, Lý Dị quyết định ngày hôm nay phải im lặng đến cuối buổi.
Lộ Nam Minh lại cực thích ăn cá, chỉ cần trên bàn có cá, chiếc đũa của hắn sẽ không bao giờ đụng đến món ăn khác trong mâm, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng. Ăn đến cuối cùng trong mâm chỉ còn lại chỏng trơ một cái xương cá, không dính chút thịt, càng không làm nát khung xương, mỗi lần Lý Dị thấy đều sợ hãi vô cùng thán phục.
Lý Dị quyết tâm im lặng, ông chủ lại để anh chàng gọi món. Vì thế, Lý Dị mở thực đơn ra, chỉ lia lịa, giống như đang trình diễn một đoạn kịch câm.
Hạ Vũ cùng ông chủ đều tròn mắt nhìn anh chàng, Lộ Nam Minh thì im lặng nhíu mày.
Bạch Văn là trực tiếp nhất, giật lấy thực đơn, còn không quên tốt bụng chừa cho anh chàng một nấc thang: “Cổ họng đã không thoải mái, không thể nói chuyện, vậy thì nên ngoan ngoãn ngồi im một chỗ đi.”
Hạ Vũ cùng ông chủ hiểu ra gật đầu.
Lý Dị trợn mắt, rõ ràng là quan tâm, tại sao mình nghe xong lại có cảm giác bị ghét bỏ vậy chứ?
Bạch Văn cười xinh đẹp đưa thực đơn qua cho Lộ Nam Minh.
Ban đầu Lộ Nam Minh có chút do dự, cuối cùng vẫn cầm lấy, mở miệng gọi toàn cá, “cá rút xương kho ớt, tuyết ngư hấp, cá hấp cay, cá xào chua ngọt….”
Mấy người nghe xong mặt mày đen xì.
Lý Dị không thể nhịn được nữa, “Im ngay, ông là cái loại cuồng cá, ai thèm ăn cơm với toàn cá như ông chứ!”
Lộ Nam Minh giống như không nghe thấy anh chàng nói, quay sang nói với ông chủ: “Vậy thì một canh cá nấu dấm đường đi!” Sau đó liền đặt thực đơn lên bàn, không gọi thêm món nào nữa.
Bạch Văn: “…” Quá siêu! Không hổ là chồng tương lai của mình.
Lý Dị thấy Bạch Văn ánh mắt lấp lánh kì lạ, hai gò má ửng đỏ, liền đem lời định bảo cậu gọi món nuốt vào bụng, im lặng mở thực đơn ra. Chọn bừa mấy món ăn bình thường, tiện tay đưa thực đơn cho ông chủ, nói: “Lấy những cái này…” Anh chàng còn nghĩ rốt cục đã hoàn thành việc gọi món rồi, lại thấy đôi mắt cún con của Hạ Vũ, giọng nói liền trở nên mơ hồ không xác định.
Lời nói sắp ra khỏi miệng lại bị méo mó sửa lại, “Em còn muốn ăn cái gì nữa?”
“Cải trắng!”
“…” Cũng chỉ là cải trắng thôi mà, có cần phải hô lớn như vậy không? Lý Dị quay đầu nói với ông chủ: “Cho thêm một đĩa cải trắng.”
Hạ Vũ bổ sung: “Xào tái đấy nhé.”
“…” Lý Dị quay sang nhìn hai bên, phát hiện không có người nào chỉ trỏ, rốt cục mới yên tâm. Sau đó lại nhìn chung quanh, rõ ràng quan hệ vô cùng bình thường, rõ ràng chẳng qua chỉ là gọi thức ăn mà thôi, việc gì mình phải dè dặt từng tí như thế?
Ai cũng không biết được xoắn xuýt của Lý Dị, Hạ Vũ vẫn luôn yên tĩnh, thậm chí im lặng đến hoàn toàn trong suốt.
Bạch Văn sẽ không bỏ qua bất cứ dịp nào để được gần Lộ Nam Minh hơn, mượn cơ hội này bắt đầu gợi chuyện: “Anh rất thích ăn cá à?”
Lộ Nam Minh không phải người im lặng kiệm lời, chỉ là Bạch Văn quá tự nhiên, với những người quá tự nhiên, Lộ Nam Minh có chút không thích, nên hắn không mặn không nhạt nói: “Cũng được.”
“Ha ha, em cũng thích. Trước kia cùng bạn đi câu cá, sau đó nướng con cá mình tự tay câu được…” Bạch Văn vui vẻ nói.
Lộ Nam Minh không tiếp lời, ngược lại Lý Dị cảm thấy thú vị, nhiệt tình nghiên cứu với Bạch Văn.
Lý Dị là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Lộ Nam Minh, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, Bạch Văn cũng chẳng hề che giấu địch ý của mình, nhưng thấy Lộ Nam Minh không muốn nói chuyện, cậu liền hùa theo nói vài câu với Lý Dị, tiện thể từ đó tìm mọi cách moi kha khá chuyện về Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh nghe được lông mày hơi nhíu, ngay cả Lý Dị cũng phát hiện ra.
Lý Dị cười lớn: “Nếu không phải xác định em là nam, anh còn nghĩ em thầm mếm A Minh cơ đấy.”
Bạch Văn không hề nháy mắt, nói: “Em thầm mến anh ấy mà!”
“Hở…” Lý Dị nghẹn họng, lập tức vẻ mặt đau khổ: “Em lại định đùa anh hả!” Bởi vì Bạch Văn thừa nhận quá thẳng thắn, ngược lại khiến người khác khó tin là thật.
Bạch Văn nhăn mặt nhíu mày, rất tủi thân nhìn Lộ Nam Minh: “Em thật sự thích anh, anh ta không tin em.”
Lộ Nam Minh bình tĩnh gật đầu, “Tôi tin cậu!”
Lý Dị trợn mắt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói với Bạch Văn: “Thì ra em lén giúp người trong lòng hỏi thăm về A Minh, người anh em, em thật khổ.” Trong nháy mắt Lý Dị yy ra chuyện tình vô cùng cảm động lòng người, nam nhân vật chính thầm mến nữ nhân vật chính, nữ nhân vật chính lại thích nam thứ, nam nhân vật chính vì để nữ nhân vật chính vui vẻ, hạnh phúc, sau khi đau khổ vật vã, quyết tâm giúp cô ấy theo đuổi nam thứ…
Bạch Văn nhìn Lý Dị, cuối cùng im lặng kết luận: Không hổ là anh em tốt của chồng, rất không tầm thường!
Bởi vì biểu hiện kì dị của Lý Dị, Bạch Văn cảm thấy việc Lộ Nam Minh bảo tin tưởng không nhất định sẽ là thật sự tin tưởng, nên hỏi tiếp: “Anh thật sự tin hả?”
Lộ Nam Minh còn chưa kịp nói, Lý Dị liền vỗ vai hắn cười to: “Ha ha, đừng nhìn A Minh bề ngoài trầm mặc ít nói, thực tế hắn rất tự kỉ, nếu có nghĩ người khác thích mình cũng là bình thường thôi.”
Bạch Văn gật đầu nói: “Thích anh ấy quả thật bình thường mà, thích anh mới là không bình thường!”
Lý Dị ngây người tại chỗ, vài giây sau mới nặn ra một nụ cười mếu xệ: “”Này, ê ê, không như em nói đâu đó! Mặc dù anh không đẹp trai, tuấn tú bằng A Minh, nhưng lớn lên cũng không tệ mà, rất được người ta thích đó!”
Bạch Văn chân thành nói: “Đúng là không… làm người khác thất vọng.”
Lý Dị buồn bực gãi đầu: “Tại sao từ miệng em nói ra, cảm giác đều không giống như thế nhỉ….”
“Anh có thể cảm nhận được, đã không tồi rồi.” Bạch Văn bình tĩnh nói.
“…” Mình… có phải bị khinh bỉ rồi không?
Không khí trên bàn cơm cũng không tệ lắm, sau khi ăn xong rời đi liền có chút ngột ngạt.
Lộ Nam Minh cùng Hạ Vũ đều vẫn im lặng, Bạch Văn có tâm sự trong lòng nhìn theo bóng lưng Lộ Nam Minh, Lý Dị thì bị Bạch Văn đả kích hoàn toàn, đến giờ còn chưa khôi phục lại.
Lộ Nam Minh cùng bọn Bạch Văn không ở cùng kí túc xá, đi tới cổng hai bên liền tách ra.
Trong lòng Bạch Văn lưu luyến không nỡ rời xa Lộ Nam Minh, mặt ngoài lại sống chết lôi kéo Hạ Vũ bước đi, mãi đến nơi bọn Lộ Nam Minh không còn nhìn thấy được nữa, cậu mới dừng lại, đau khổ chờ mong nhìn Hạ Vũ nói: “Vũ Vũ, hình như tớ thất tình rồi.”
Hạ Vũ dừng một chút, mới gật đầu nói: “Ừ!”
Bạch Văn than thở một tiếng: “Hic, phản ứng này của cậu, khiến tớ muốn đau khổ một chút cũng không thể nào đau khổ được.”
“Ừ.”
Bạch Văn thở dài càng lớn hơn, xoay người đi về kí túc xá. Từ phản ứng ngày hôm nay của Lộ Nam Minh, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ gì về “thích” của Bạch Văn, tấn công trực tiếp là không thể thực hiện được rồi.
Mặc dù sớm biết sẽ không được, nhưng sau khi xác định xong, Bạch Văn vẫn cảm thấy mất mát.
Ngay cả khi về kí túc xá rồi, thấy hai cô nam quả nam Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông đang ở cùng một phòng, Bạch Văn cũng chẳng có chút tinh thần nào để trêu ghẹo, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn hai người bọn họ mấy lần.
Hai người chẳng hiểu gì cả.
Chu Tiếu Đông hỏi thẳng: “Ánh mắt này của em là sao thế?”
Bạch Văn lại dùng ánh mắt này quay đầu nhìn cậu.
Chu Tiếu Đông: “…”
Ngụy Vũ Thông nhìn thấy có gì khác lạ, hỏi Hạ Vũ: “Sao nó lại thế?”
Hạ Vũ cúi người, tìm trong tủ quyển sách mình cần, thấy Ngụy Vũ Thông hỏi mình, cậu ngừng tay, nói: “Cậu ấy thất tình rồi.”
“Á?!” Chu Tiếu Đông kinh ngạc kêu lên, theo bản năng nhìn Ngụy Vũ Thông, Ngụy Vũ Thông cũng đang nhìn cậu.
Chu Tiếu Đông sửng sốt, cuống quít dời tầm mắt, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cậu cố gắng không thể hiện mình không được tự nhiên, nhưng ngay khi mới tiếp xúc ánh mắt của Ngụy Vũ Thông, cậu vẫn vô thức nhìn đi chỗ khác.
Mắt Ngụy Vũ Thông lóe lên, tiếp tục hỏi: “Sao lại thất tình?”
Hạ Vũ suy nghĩ một chút, trả lời: “Không biết.”
Ngụy Vũ Thông cùng Chu Tiếu Đông không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại không hẹn mà cùng nhìn đối phương.
Bạch Văn càng thêm ai oán: “Em thất tình rồi, hai anh còn ở đó mà thâm tình nhìn nhau.”
Chu Tiếu Đông đi qua, vỗ bộp bộp hai cái vào vai Bạch Văn, “Còn biết nói kháy người khác, vậy chứng tỏ chưa hoàn toàn thất tình!” sau đó đỏ mặt, kêu to một tiếng, đi vòng qua người Ngụy Vũ Thông, “Tui đi ăn cơm.”
“…”
Bạch Văn sờ chỗ bị đánh, ai thán: “Người xui xẻo, đến uống nước cũng giắt răng. Anh rể họ~~~~~ rốt cục anh đã làm gì anh họ của em vậy? Chậc chậc, nhìn anh ấy đỏ mặt vậy kìa.” Vẻ mặt cậu tủi thân, trong mắt lại lóe lên ánh sáng bà tám.
Ngụy Vũ Thông thản nhiên nói: “Vẫn nhiều chuyện được, chắc chắn không phải vô cùng đau khổ!”
“…” Bạch Văn nhìn bóng lưng Ngụy Vũ Thông xoay người rời đi, từ từ vươn tay vuốt cằm: “Rốt cục bọn họ xấu hổ gì vậy? Lại còn xấu hổ y xì vậy nữa.”
Trả lời cậu chỉ là không khí.
Bạch Văn cô đơn nói: “Vũ Vũ, để chút nữa mới đọc không được hả?”
Hạ Vũ không ngẩng đầu lên, “Ừ.”
Bạch Văn càng hiu quạnh hơn.
Bạch Văn cô đơn log game đi hành hạ quái, điên cuồng hành hạ quái, khiến người đã quen lối chơi độc nhất vô nhị của cậu cũng không khỏi rung động.
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Nhu Nhu, hôm nay em ăn thịt gà hả?
[Đội ngũ] [Thiên Sứ Băng Giá]: Sao cậu biết?
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Có máu gà kìa!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: 囧, muốn nói tui quá kích động, cần phải loanh quanh thế sao?
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Cậu ta vẫn luôn thích vẽ chuyện vậy đó.
[Đội ngũ] [Thiên Sứ Băng Giá]: *Lé mắt*, Heo Bay, tôi còn tưởng cậu đã quen rồi cơ chứ.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: … Mấy người có thể bớt cãi nhau được không?
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Tiểu bang chủ, cậu thích trầm mặc, không thể cũng bắt tụi này cũng trầm mặc theo được.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Cậu thì biết cái gì, bang chủ là trầm tư, không phải trầm mặc.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *Sờ cằm* ~
[Đội ngũ] [Thiên Sứ Băng Giá]: ~O(n_n)O~ Chỉ khác có một chữ mà sao nghĩa lệch quá vầy nè?
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Mấy người không thể câm miệng lại hả?
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Từ giọng điệu biến hóa của bang chủ có thể thấy, khoảng cách đến lúc cậu ta xù lông không xa nữa đâu~
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Ố? Vị Quýt thật hiểu bang chủ nha~ hí hí hí hí ~~
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Có gian tình? ^_^
[Đội ngũ] [Thiên Sứ Băng Giá]: Chậc chậc, thật rất có gian tình.
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Câm miệng câm miệng câm miệng!!!!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Ài, quả nhiên xù lông rồi.
…
[Đội ngũ] [Thiên Sứ Băng Giá]: *Nhìn trời*, chỉ có Nhu Nhu mới dám chọc vô bang chủ đang lửa giận ngập trời thôi.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Mọi người cũng có thể đấy, cố lên! ~\(^o^)/~
[Đội ngũ] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: -_-||| Nhu Nhu, quả nhiên em muốn tụi này chết mà?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ╭(╯^╰)╮ Người ta sẽ không như vậy đâu.
[Đội ngũ] [Thích Nhất Vị Quýt]: Mi không được nói Nhu Nhu như thế, cô ấy là một cô bé rất tốt.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Các cậu đều sai cả rồi, không phải muốn mấy cậu chết, mà là muốn giết chết mấy cậu ~O(n_n)O~
[Đội ngũ] [Thiên Sứ Băng Giá]: Sặc, muốn nhìn thẩy vẻ mặt muôn màu muôn vẻ bây giờ của Heo Bay và Vị Quýt quá.
Bạch Văn điên cuồng hành hạ quái, vừa ngoan độc vừa tàn nhẫn đả kích đồng đội, nhưng tâm tình cô đơn của cậu vẫn không giảm bớt, bởi vì người chờ đợi mãi vẫn không thấy tới.
Cuối cùng cậu cơ đơn thoát game, tiếp tục dùng ánh mắt cô đơn nhìn Hạ Vũ.
Tiếc rằng Hạ Vũ quá say mê đọc sách.
Bạch Văn nhìn chòng chọc đến con mắt cũng phình to, Hạ Vũ lại không hề cảm nhận được, vẫn quên mình đọc sách.
Bạch Văn chỉ có thể xoa đôi mắt phình to của mình, cô đơn thở dài: “Haizz, Vũ Vũ…”
“Hả?” Hạ Vũ chầm chậm ngẩng đầu lên, sau khi thấy Bạch Văn, trợn mắt hỏi: “Cậu khóc hả?”
“…” Bạch Văn không quên xoa nhẹ đôi mắt mình, mím môi nói: “Cậu đi ra ngoài với tớ đi?”
Hạ Vũ buông sách ra, nghiêm túc gật đầu.
Hai người đi ra khỏi khu kí túc xá, Bạch Văn bắt đầu nhìn đông nhìn tây, vòng quanh trường nửa vòng, cậu không thể không cô đơn thừa nhận: Hôm nay không gặp được Lộ Nam Minh rồi.
Hạ Vũ đi theo phía sau Bạch Văn: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“…Haizz, đi lung tung thôi!” Bạch Văn đá đá viên sỏi dưới chân.
Hạ Vũ vui vẻ kéo Bạch Văn, “Vậy chúng ta đi thư viện nhá!”
Bạch Văn: “…” Cậu nếu không có chuyện gì, sẽ để Hạ Vũ đi thư viện mà không hề phản đối, nhưng nhất quyết không chịu đi cùng Hạ Vũ đến thư viện.
Đáng tiếc lúc này Hạ Vũ đã hưng phấn đến nỗi không nghe thủng bất cứ sự từ chối nào, kéo Bạch Văn đi thẳng đến thư viện, hơn nữa, khi đến nơi quay người cái đã chui vào trong đống sách, không thấy bóng dáng đâu.
Bạch Văn tập mãi thành quen gãi gãi đầu, bắt đầu đi dạo loanh quanh. Thực ra năng lực lĩnh ngộ kiến thức của Hạ Vũ không cao, nhưng cậu lại thích cảm giác được bơi trong biển cả tri thức.
Nửa giờ sau, Hạ Vũ ôm chồng sách mình cần tìm được Bạch Văn, trên tay Bạch Văn cũng đang cầm mấy cuốn sách, Hạ Vũ không nhìn kĩ, mà ngạc nhiên nói: “Cậu muốn đọc hả?” Biết Bạch Văn lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy cậu cầm quyển sách nào, hơn nữa mỗi lần sau khi đến thư viện, cũng đều bị Bạch Văn càm ràm cả buổi.
Bạch Văn cười có chút phức tạp: “Đọc, sao lại không đọc chứ? Chưa từng nghĩ tới ở thư viện trường cũng có mấy quyển sách kiểu này? Há há.”
“Đọc được không?”
“Ha ha.” Bạch Văn chẳng nói gì chỉ cười, sau đó giơ cao quyển sách trên tay, rời đi.
Hạ Vũ xoay người chạy đuổi theo.
Bạch Văn liếc mắt nhìn số sách trên tay Hạ Vũ, khóe miệng hơi giật, huyễn huyễn này, phá án này, ngôn tình này… Hạ Vũ đọc sách quả thật rất đặc biệt, quả nhiên không hiểu mới phải đọc?
Hai người ôm truyện về kí túc xá, Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông còn chưa về, Bạch Văn lấy điện thoại gọi cho Chu Tiếu Đông.
Mãi một lúc lâu Chu Tiếu Đông mới nghe điện thoại: “Chuyện gì?”
“Anh họ~~~~~~~~~~~~”
Chu Tiếu Đông sau nửa ngày mới giữ cho tay mình không làm rơi điện thoại, cố gắng trấn định nói: “Rốt cục là em có chuyện gì? Không có chuyện gì anh cúp máy đây.” Ở giữa không hề dừng lại, một chút cũng không định cho Bạch Văn có thời gian phản ứng.
“Em có thứ tốt muốn cho anh xem.” Bạch Văn hét lên, thật sự cậu rất hiểu Chu Tiếu Đông mà.
Chu Tiếu Đông đang định cup điện thoại, lúc này dừng lại, tò mò hỏi: “Có gì hot?” Không phải Chu Tiếu Đông không nhớ, mà là Bạch Văn thường xuyên tìm được nhiều thứ chơi vui.
Mặc dù từ nhỏ Bạch Văn gây cho cậu rất nhiều phiền phức, nhưng nó cũng mang lại cho cậu rất nhiều niềm vui.
Biết Bạch Văn là đồng tính, Chu Tiếu Đông còn chưa phát điên, không thể không nói nguyên nhân phần lớn do tinh thần cậu đã được tôi luyện qua rất nhiều thử thách.
Bạch Văn cố ra vẻ thần bí: “Nhất định anh sẽ thích.”
“Ồ?” Chu Tiếu Đông đã có chút hứng thú.
Bạch Văn cũng không nói tiếp, ngược lại dò hỏi: “Các anh bây giờ đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài trường học.”
“Ồ…” Bạch Văn cố ý kéo dài âm, “Thì ra thật sự hai người đang ở chung với nhau.”
Chu Tiếu Đông: “…”
“Vậy thế này đi, các anh cứ từ từ hẹn hò đi nhé.” Nói xong, cúp máy luôn, chẳng để Chu Tiếu Đông có cơ hội giải thích nào.
Chu Tiếu Đông nhét điện thoại vào túi quần, giống như che giấu khẽ uống một ngụm nước, ánh mắt lại lén lút nhìn một vị khác.
Á, trời ơi!
Lúc này Chu Tiếu Đông rất muốn đập đầu chết luôn, chỉ tại mày tham ăn, chỉ tại mày tham ăn!
Trời biết, Chu Tiếu Đông thật sự muốn ở một mình ngây ngốc cả ngày, suy nghĩ cẩn thận mọi vấn đề, nhưng Ngụy Vũ Thông đuổi theo rủ cậu đi ăn thịt bò bít tết, ngay lập tức cậu nhanh mồm nhanh miệng, đồng ý luôn.
Trên đường đi, Chu Tiếu Đông vẫn cảm thấy vô cùng hối hận, cũng cố gắng nghĩ mọi cách để chuồn về. Cuối cùng quyết định khi đến quán ăn rồi, sẽ tìm cớ để rời đi, kết quả, khi đến nơi, cậu không nỡ bỏ đi.
Chu Tiếu Đông không phải cuồng ăn cơm tây, nhưng cậu rất nhớ mong đĩa thịt bò bít tết ở quán này, mặc kệ là ai, đối với khát khao đã lâu của mình, dù ít dù nhiều sẽ không thể khống chế được, mà cậu chính là điển hình cho người mất kiểm soát đó.
Cho nên, giờ khắc này, cậu cùng Ngụy Vũ Thông mặt đối mặt ngồi ở bên trong nhà hàng Tây sang trọng, trên bàn bày hai ly rượu đỏ.
Lúc trước cậu cảm thấy mặt đối mặt ăn cơm với Ngụy Vũ Thông, có chút không được tự nhiên, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào người đối phương. Vừa rồi trải qua nhắc nhở của Bạch Văn, cậu mới nhớ tới nhà hàng này là thánh địa của các đôi tình nhân, quay đầu lại nhìn xung quanh, mới phát hiện, trừ cậu và Ngụy Vũ Thông ra, những bàn khác hầu hết đều là các đôi các cặp, hơn nữa còn là cặp đôi khác giới.
Bọn họ đây là đang trắng trợn hẹn hò sao?
Bọn họ đây là đang trắng trợn hẹn hò hả?
Bọn họ đây là đang trắng trợn hẹn hò à?
Chu Tiếu Đông kinh sợ trong lòng, mặt lại bắt đầu đỏ lên giống như quả táo đỏ mọng.
Ngụy Vũ Thông vội ho một tiếng, nâng chén lên quơ quơ, nhìn rượu đỏ bên trong sóng sánh nhẹ nhàng chảy dọc theo thân ly, anh nói: “Có vẻ không tệ nhỉ, đáng giá đồng tiền bát gạo.”
Lúc này Chu Tiếu Đông mới nhớ tới hỏi: “Rất đắt hả?”
Ngụy Vũ Thông thản nhiên nói: “Cũng được.”
Chu Tiếu Đông bắt đầu sờ túi tiền của mình.
Một phút đồng hồ sau, Chu Tiếu Đông muốn khóc quá.
“Tui quên mang theo ví tiền rồi.”
Ngụy Vũ Thông nói: “Tôi mang.”
Chu Tiếu Đông không nghĩ ngợi gì, hỏi: “Tiền của cậu làm sao đủ chứ?”
“…” Ngụy Vũ Thông sờ sờ mũi mình, cảm thấy sau này mình vẫn nên thành thật một chút thì hơn, tránh cho việc sẽ xuất hiện những tình huống 囧 như thế này nữa.
Chu Tiếu Đông ảo não gãi đầu, hận không thể bứt hết tóc xuống.
Ngụy Vũ Thông vội vàng nói: “Cậu đừng lo lắng, tôi đảm bảo hôm nay mang đủ tiền.”
Chu Tiếu Đông ngẩng đầu, không có chút tin tưởng nào nhìn anh, tóc tai vẫn bù xù.
Ngụy Vũ Thông tiếp tục cam đoan: “Tôi đảm bảo đó.”
Chu Tiếu Đông vẫn không tin tưởng nhìn anh.
Ngụy Vũ Thông khóc không ra nước mắt, tự làm bậy không thể sống mà, lúc này anh có thể tự mình lĩnh ngộ được chân lý này rồi. Ngụy Vũ Thông vội vàng móc túi tiền ra, đưa luôn cho cậu: “Không tin cậu xem đi.”
Chu Tiếu Đông cũng chẳng khách sáo, vươn người cầm luôn, nắn độ dày của ví tiền nhíu mày nói: “Bên trong không phải giấy trắng đó chứ?”
Ngụy Vũ Thông nói: “… Cậu có thể lấy ra xem.”
“Hừ, không cần cậu nhắc.” Chu Tiếu Đông mở ví tiền ra, nhìn ông già màu đỏ chót bên trong, cậu dừng một chút, sau đó bắt đầu bình tĩnh lật mấy cái thẻ, tiện tay rút một cái thẻ công thương ra,”Bên trong có tiền không?”
“Có.”
Rốt cục Chu Tiếu Đông ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, “Đều có hả?”
“Trong thẻ của ngân hàng xây dựng là nhiều nhất.” *
Chu Tiếu Đông thu ví tiền lại, nhét vào túi quần của mình, mặt không đổi sắc: “Tịch thu.”
Ngụy Vũ Thông há hốc mồm, rất muốn nói “chỉ có vợ mới có quyền thu ví tiền của chồng”. Nhưng cuối cùng anh cũng không nói, sợ phá hỏng không khí nhẹ nhàng không dễ gì mới có được lúc này.
Tiếp theo không nói gì, mãi đến khi thịt bò được mang ra, Chu Tiếu Đông mới bất mãn nhỏ giọng nói thầm: “Ai bảo cậu trêu tui!”
Ngụy Vũ Thông ho khan một tiếng, tò mò hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
“Hừ!” Chu Tiếu Đông hừ lạnh, trợn mắt nói: “Đừng cho là tui không biết mấy lần trước cậu đều cố ý không mang tiền theo đó!”
Vẻ mặt Ngụy Vũ Thông rất kích động, vội vàng phân bua: “Oan uổng, thật sự không có cố ý.”
Lần đầu tiên có ý định làm tới, lần thứ hai là có ý định làm tới, nhưng hoàn toàn không giống cố ý, ít nhất không phải có cùng một chữ, anh cũng không nói láo.
Chu Tiếu Đông không nhịn được lau mặt, buồn bực nói: “Tại sao người bên cạnh tui đều rất giỏi giả vờ vậy chứ?”
Ngụy Vũ Thông khổ sở nhìn cậu, “Tiểu Đông Tử, thật sự tôi không lừa cậu.”
Chu Tiếu Đông mím môi, cuối cùng lớn tiếng nói: “Tui nói lừa chính là lừa! Tịch thu toàn bộ gia sản! Tịch thu! Của cậu chính là của tôi đấy!” Nói xong, lỗ tai Chu Tiếu Đông cũng đỏ ửng, vùi đầu cố gắng cắn thịt bò, chết cũng không ngẩng đầu nhìn Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông: “…”
END 15