Trầm Mặc cảm thấy một trận gió thổi qua, bản thân không biết bị cái gì cắp lên, chung quanh mọi vật cứ loang loáng, chờ khi hắn thấy rõ chung quanh, chỉ thấy một sơn động không biết ở đâu cùng với một lão nhân bẩn thỉu râu dài trắng xóa đang sung sướng cầm gà nướng của hắn.
“Lão nhân gia?” Trầm Mặc kêu to gọi nhỏ lão nhân đang gặm gà nướng đến quên cả đất trời kia.
“Gặm a gặm a” Có lẽ là do đang gặm thịt gà vô cùng hứng thú, cho nên lão chưa phản ứng lại lời nói của Trầm Mặc.
Trầm Mặc lại kêu thêm một tiếng, “Nè?”
“Lộc cộc.” Tiếng xương gà bị ném đi không thương tiếc đáp lại hắn.
Trầm Mặc quyết định không thèm để ý tới lão nữa, xoay người bước đi, nhưng mà, phải đi đường nào bây giờ, hắn lôi bản đồ ra mới thấy, hóa ra đây là phó bản, trong lòng có một dự cảm xấu, đừng có giống như lần trước bị nhốt trong sơn động tối đen đó nha, hắn lôi khung gửi tin nhắn cho bạn tốt, quả nhiên là không gửi được. Nhưng dù vậy, Trầm Mặc vẫn thử ngó nghiêng chung quanh một chút, xem có còn đường nào để ra ngoài nữa không, đường ra quả thực là có, bất quá là tử lộ, vì cửa đã bị một tảng đá rất to chặn lại, Trầm Mặc có đẩy thế nào cũng không ra, tức mình đá cốp một tiếng, đau quá đi.
Vì thế, Trầm Mặc đành phải quay lại.
Đúng lúc lão nhân vừa ăn xong gà nướng, híp mắt buồn ngủ, Trầm Mặc vội vàng kêu lên: “Lão nhân gia, ta phải ra ngoài thế nào đây?”
Lão nhân ngắm nghía Trầm Mặc, ngáp một cái thật to: “Ta ngủ một giấc đã…”
Trầm Mặc nổi giận, túm lấy cổ áo lão nhân lắc qua lắc lại, nhưng lão nhân kia “công phu” quá cao, cho nên lay không nổi mà còn phát ra tiếng ngày ồ ồ.
Trầm Mặc đành phải ngồi ở một bên chờ lão tỉnh lại, thời gian chậm rì rì bò a bò a, lão nhân cuối cùng cũng tỉnh.
Trầm Mặc cao hứng nghĩ tới mình có thể đi ra ngoài.
Nhưng câu đầu tiên của lão lại là: “Nhóc con, mùi vị gà nướng không tệ, ngươi làm thêm cho ta một con đi.”
Trầm Mặc rất muốn cắn người, chỉ là, trên thực tế, hắn vẫn phải lấy dao làm bếp ra, lão nhân chỉ quét mắt nhìn dao của Trầm Mặc, khinh thường nói: “Cái dao nhỏ của ngươi không đủ sắc bén, cắt da ta còn chả nổi.” Nói xong, lão dùng ngón trỏ đặt trên lưỡi dao của Trầm Mặc di qua di lại, Trầm Mặc đổ mồ hôi, thu hồi con dao lại.
Lão nhân chậm rì rì nói: “Làm cho ta một con gà nữa, có lẽ ta sẽ thả ngươi đi.”
Trầm Mặc mừng rỡ, “Nhưng nơi này kiếm đâu ra gà, cũng không có củi lửa, làm thế nào bây giờ, chúng ta đi ra ngoài rồi hãy nướng nhé, lão muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Lão nhân đứng lên, Trầm Mặc cứ tưởng lão sẽ đẩy tảng đá ra để đi ra ngoài, ai ngờ, hóa ra hắn sai lầm rồi, lão nhân vèo cái lập tức không thấy đâu, Trầm Mặc nhìn một cái lỗ nho nhỏ trên trần sơn động, ô ô ô, hắn làm sao mà trèo ra được chứ.
Ta bò ta bò.
Ta té ta té.
Đau quá đi…
Lúc Trầm Mặc thử đi thử lại, thanh âm lão nhân lại vang lên: “Ngươi như vậy biết bao giờ mới ra ngoài nổi, nhanh làm gà nướng cho ta đi.”
Trầm Mặc chỉ ngây ngốc quay đầu lại, trên mặt đất rõ ràng có thêm một con gà ***, và một đống lửa không biết đã đốt tự khi nào, cùng với lão nhân chẳng hiểu đã về đây từ lúc nào.
Trầm Mặc rất chi là buồn bực.
Lão nhân không kiên nhẫn hối: “Ngươi nhanh làm đi, làm ngon, tâm tình lão tử tốt sẽ thả ngươi đi.”
Trầm Mặc ôm hy vọng đi làm gà nướng.
Lão nhân ngửi thấy gà nướng đang bay mùi thơm phức, nói: “Nhóc con, thưởng cho ngươi một điều, ngươi muốn hệ ẩn, hay là muốn đi ra ngoài đây.”
Trầm Mặc không chút lo lắng nói, “Đi ra ngoài.”
Lão nhân lắc đầu, “Nhóc con, ngươi sao chẳng có tí mục tiêu nào cả, ngươi nên cao hứng trả lời ngươi muốn hệ ẩn chứ.”
Trầm Mặc hắc tuyến đầy đầu, hỏi: “Ngươi là NPC?”
Lão nhân, “Chẳng lẽ ta không giống?”
Trầm Mặc càng thêm hắc tuyến, cũng phải, người chơi làm sao có thể lợi hại như vậy chứ: “NPC chẳng phải không thể tùy tiện nói cho người chơi hệ ẩn và vân vân sao?”
Lão nhân nhún nhún vai, “Ngươi chẳng phải không chọn sao?”
Trầm Mặc: “…”