Thước Sa cởi còng tay, chính đốn lại quần áo theo một cách hắn cho là tốt nhất, xong, hướng Vũ Bạch chớp chớp mị nhãn: “Mỹ nhân, ngươi tên là gì?”
Vũ Bạch trực tiếp bỏ qua trái tim bay bay xung quanh Thước Sa.
“Hả? Mập mạp, ngươi cũng ở đây hả?” Thước Sa lúc này mới chú ý tới Trầm Mặc, cùng với Lam Văn – người muốn mua hắn.
Trong đầu Thước Sa nghĩ thế này, mỹ nhân là đi theo bọn họ, nam nhân tóc lam kia muốn mua chính mình, có thể lý giải đó là do ý của mỹ nhân.
Hai mắt Thước Sa mắt sáng rực lên, không hổ là mỹ nhân hắn coi trọng, thực thiện lương nha.
Trầm Mặc có chút hắc tuyến nhìn Thước Sa đang cười đến vô cùng quá dị: “Ngươi làm sao vậy?”
Thước Sa cười hì hì quay đầu lại , không cười nữa: “Là ngươi hả, mập mạp.”
Trầm Mặc hắc tuyến nhìn cái bản mặt biến hóa siêu cấp kia.
Bỗng Thước Sa xoay người, ôm bả vai Trầm Mặc, như gặp ông anh quý hóa, “Nói cho ta biết, mỹ nhân tên gọi là gì đi?”
Trầm Mặc kỳ quái hỏi, “Ngươi nói Vũ Bạch?”
“Vũ Bạch? Thật là dễ nghe, he he.” Thước Sa thấy Vũ Bạch nhích lại gần, khẽ cười chào hỏi.
Vũ Bạch không nhìn Thước Sa vô duyên tươi cười, chỉ kéo Trầm Mặc lại gần mình.
“Hả?” Thước Sa có điểm thất thần.
Vũ Bạch nói: “Hắn, không cho phép chạm.”
Trầm Mặc lại đầu đầy hắc tuyến.
Thước Sa chấn động: “Các ngươi quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ…”
Lời chưa kịp dứt, Vũ Bạch đã nói: “Gối ôm.”
Thước Sa ha ha cười to, còn Trầm Mặc thì hết nói nổi.
“Vậy hắn thì sao?” Thước Sa chỉ Lam Văn đang ở cách đó không xa nhóm lửa.
Trầm Mặc không đợi Vũ Bạch trả lời, nói chen vào: “Bằng hữu.”
Vũ Bạch vốn định nói sủng vật, nhưng Trầm Mặc trừng mắt nhìn y, ý nói “là bằng hữu”.
Vũ Bạch chẳng thèm quan tâm, quay đầu nhìn về nơi khác, rồi nói với Thước Sa: “Đi.”
Thước Sa không hiểu rõ ý y, khó hiểu quay đầu nhìn Trầm Mặc.
Trầm Mặc đành phải giải thích: “Ngươi cùng y đi đánh quái vật, thu thập các loại thịt, ta sẽ nấu cơm.”
Ánh mắt Thước Sa lập tức lóe sáng: “Ngươi biết làm đồ ăn?”
Trầm Mặc gật đầu.
Thước Sa hưng phấn ôm lấy Trầm Mặc: “Rốt cục không cần phải uống dược thủy mà sống rồi, mấy thứ trong khách *** thật quá khó ăn.”
Vũ Bạch đen sì mặt kéo Thước Sa đi, lúc này, Thước Sa còn đang hưng phấn vẫy vẫy tay áo chào tạm biệt.
Trầm Mặc mặt đầy hắc tuyến cũng đành phất phất tay chào lại.
Băng sơn không ở đây, nguy hiểm đã giải trừ. Lam Văn vui tươi hớn hở đến gần Trầm Mặc.
“Véo!” Bỗng một mũi tên bay tới, xuyên qua quần áo Lam Văn, ghim chặt hắn lên thân cây.
“Ô ô ô.” Lam Văn đáng thương giãy dụa nói không nên lời.
Trầm Mặc an ủi sờ đầu Lam Văn, giúp đỡ Lam Văn kéo mũi tên kia ra, Vũ Bạch thực bá đạo quá đi.
Thước Sa như chết đói mà ăn cá nướng, còn Trầm Mặc thì há hốc mồm nhìn cá nướng thơm tho mới rồi còn ở trên tay nay đã chui tọt vào miệng Thước Sa, hắn còn chưa ăn đâu đó nha…
Lam Văn an ủi vỗ vai Trầm Mặc, rồi đem cá nướng của mình đưa cho hắn.
Trầm Mặc cười toe tiếp nhận, Lam Văn cũng cười theo.
Vũ Bạch nhìn cảnh đó, mặt đen xì, đứng lên, cầm cung gõ mạnh lên đầu Thước Sa, làm hắn nổi lên cả cục u to tướng, sau đó, y chen vào ngồi ngay giữa Trầm Mặc cùng Lam Văn.
Thước Sa nhăn nhó, vừa ăn vừa nói: “Đánh là đau, mắng là yêu, mỹ nhân đánh đập, ta không ngại đâu, ưm, con cá này ăn ngon thật.”
Trầm Mặc hoàn toàn hắc tuyến, người này đã chết đói bao lâu rồi nhỉ?
“Ngươi thích mỹ nhân?” Trầm Mặc hỏi.
Thước Sa gật đầu.
Trầm Mặc liếc nhìn Vũ Bạch, “Vậy ngươi thích Vũ Bạch?”
Thước Sa vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói “Ỉ ần à ỹ ân ều ích.” (Chỉ cần là mỹ nhân đều thích)
Trầm Mặc: “…” Tình yêu của hắn thật bao la bát ngát…
Con gà chôn dưới đống lửa toát ra mùi hương thơm nức, Thước Sa chảy nước miếng nhìn Trầm Mặc dùng nhánh cây gạt đống lửa ra, rồi dùng trường đao chọc lấy con gà kéo ra ngoài.
Một trận gió thổi qua, Trầm Mặc không thấy, gà nướng thơm ngào ngạt cũng không thấy.
Vũ Bạch trừng mắt nhìn cái nơi trống trơn trước mắt, mới vừa rồi người còn ở đây cơ mà.
Lam Văn khẩn trương kêu to: “Trầm Mặc đâu? Tại sao lại không thấy.”
Thước Sa cũng kinh hoảng kêu lên: “Gà đâu, ta còn chưa được ăn miếng nào mà!”