Lúc Đoạn Đồng bao phủ lên người Thanh Tiêu, Thanh Tiêu còn chưa từ trong đoạn đối thoại vừa rồi tỉnh táo lại.
Đoạn Đồng chẳng qua là hỏi có phải mình thích anh ấy hay không? Vậy mà mình cũng nhỏ giọng “Ừ” một tiếng, tình hình kia sao lại diễn biến thành như bây giờ.
Xúc cảm nóng ướt mềm mại dán chặt lấy tai Thanh Tiêu, thở ra khí tức nóng bỏng, ngậm lấy ham muốn tình ái.
Môi Đoạn Đồng kém xa đường nét kiên cường quy củ trên mặt hắn, trúc trắc nhưng lại mang theo ý tứ khiêu khích gặm nhấm vành tai trái Thanh Tiêu, dần dần dời xuống đến xương quai xanh, lưu lại một vết đỏ ái muội rõ rệt.
Nếu không phải tắt đèn còn có thể nhìn thấy trên vết đỏ kia vẫn còn mang theo hơi ấm của vệt nước, uốn lượn vào xương quai xanh của Thanh Tiêu.
Đoạn Đồng ấn lấy Thanh Tiêu, hôn không ngừng, lúc mở miệng thì trong giọng nói lại khàn khàn, “Em phải làm gương cho học sinh, sao có thể nhìn mấy loại đồ vật này chứ”
Bây giờ với Thanh Tiêu mà nói, chưa từng nghĩ tới sẽ gặp tình cảnh này với Đoạn Đồng.
“Anh… Không phải em… Không có…” Lời giải thích dần dần chuyển thành nặng nề trong lúc thở dốc đứt quãng.
Cuối cùng tất cả cố gắng giãy dụa của Thanh Tiêu đều phí công dừng lại ở trên môi Đoạn Đồng.
Đoạn Đồng đưa lưỡi vào khoang miệng Thanh Tiêu, bá đạo lôi kéo đầu lưỡi Thanh Tiêu, ép buộc dây dưa với mình.
Nút áo ngủ của Thanh Tiêu bị Đoạn Đồng cởi ra.
Để lộ mảng lớn da thịt hồng nhạt dụ người trong không khí, giống như sắc mặt Thanh Tiêu bây giờ.
Một tay Đoạn Đồng mở đèn đầu giường, một tay dò xét đến nơi nào đó trong quần ngủ Thanh Tiêu.
Cách lớp vải cảm nhận vật gì đó của Thanh Tiêu đã có xu hướng ngẩng đầu, lập tức trở mình, đem cả thân thể của mình đè lên.
Trong lúc chậm chạp tiến vào, Đoạn Đồng cúi người ở bên tai Thanh Tiêu nhẹ giọng nhưng cũng kiên định nói: “Anh cũng thế.”
‘Cũng’ là cái gì, trong đầu Thanh Tiêu một màu mờ mịt, đột nhiên đau nhức tới, làm cho anh không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Anh chịu đựng va chạm nhanh và mạnh của Đoạn Đồng, thân thể phảng phất như bị chém thành hai khúc.
Tựa như chớp mắt tiếp theo sẽ phải chết.
“Anh… Em… Chậm một chút…” Thanh Tiêu không chịu nổi mở miệng cầu xin tha thứ nhưng phát hiện giọng mình mình mang theo tiếng khóc nức nở.
Thanh Tiêu cảm thấy cái vật của Đoạn Đồng đang đặt ở phía sau anh lại phồng lớn lên vài phần, tốc độ nhanh hơn.
Tùy ý Đoạn Đồng nắm giữ chìm nổi, Thanh Tiêu nhìn ánh đèn ở trên mặt và ánh mắt không còn lạnh lùng của Đoạn Đồng, trước mắt dần dần bắt đầu mê loạn, cuối cùng rơi vào một màn đen kịt.
Chờ Thanh Tiêu tỉnh táo lại, trên giường đôi đã không còn Đoạn Đồng.
Toàn thân như bị xe nghiền ép qua, mệt rã rời cùng vô lực.
Anh đẩy chăn mền trên người ra, trên thân thể lộ ra đầy dấu hôn, còn có dấu răng xanh tím.
Là dấu ấn đêm qua anh cùng với Đoạn Đồng mây mưa cả đêm.
Nghĩ tới đây, mặt của Thanh Tiêu đỏ lên.
Đêm qua Đoạn Đồng nói “Anh cũng vậy”, là anh ấy cũng thích mình ư.
“Bây giờ là mười giờ.” Đoạn Đồng không biết đã đến phòng ngủ từ lúc nào, thấy Thanh Tiêu tỉnh, liền nói: “Anh kêu thức ở ăn ngoài, đại khái mười hai giờ sẽ đến, em có thể ngủ thêm một tiếng rưỡi nữa.”
Bộ dáng nghiêm túc đứng đắn cùng bộ dạng phóng túng tối hôm qua hoàn toàn bất đồng.
Thanh Tiêu có chút ngơ ngác gật đầu, nhưng không hề nhúc nhích.
Đoạn Đồng thấy vậy, đi đến trước giường, thay Thanh Tiêu kéo chăn, cách vài giây, mới cúi người ở bên tai Thanh Tiêu nói: “Bộ dáng này của em, là đang mời gọi anh làm một lần nữa sao”
Dù cho nói lời nói này, trong mắt Đoạn Đồng cũng không có trêu tức.
Thanh Tiêu đương nhiên không biết nên đáp lại biến hóa lưu manh này của Đoạn Đồng ra sao, chỉ có thể mặc cho hắn… Hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua lần nữa.