Võng Du Chi Thúc Đẩy JQ

Chương 58




DK. Văn phòng Đoạn phó tổng giám đốc

Đoạn Đồng đang định kéo cửa ra, lại nghe thấy âm thanh Tư Đồ Bân hút không khí.

Cùng lúc đó, Tiền Đốc một lần nữa từ trước cửa phòng làm việc Đoạn Đồng vênh váo tự đắc đi qua, sau lưng còn dẫn theo một nữ nhân viên trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp.

Tư Đồ Bân bụm lấy bụng vừa mới bị Diệp Phong hung hăng cho một cái cùi trỏ, khóe mắt dường như thấm ra nước mắt, sóng nước lấp lánh.

Đoạn Đồng không để lại dấu vết đưa ánh mắt từ trên người Tư Đồ Bân chuyển qua trên người Thanh Tiêu.

Vừa bắt đầu Thanh Tiêu đã gặp Tiền Đốc, cho nên lúc gặp lại ông ta, ngay cả kinh ngạc cũng không có, rất là bình tĩnh.

Diệp Phong cũng không biết Tiền Đốc và Thanh Tiêu có quan hệ, nhưng căn cứ sự nhạy cảm của hủ nữ… Khụ khụ, nha, không, là chức năng nhạy cảm của con gái, cô có thể nhìn ra, lúc Tiền Đốc xuất hiện Đoạn Đồng rất để ý phản ứng Thanh Tiêu, không ngừng tỏa khí tràng bảo vệ chung quanh Thanh Tiêu.

Đoạn Đồng và Thanh Tiêu đi ra công ty, Diệp Phong đứng trước cửa sổ thủy tinh trong văn phòng tổng giám đốc DK trên tầng hai mươi, cầm một ly trà sữa bánh pudding ít đường nhiều sữa nhiều bánh pudding, nhìn bóng hai người dần dần co lại thành hai chấm đen, cuối cùng chui vào một chiếc xe hơi màu đen rồi biến mất không còn tăm hơi.

Cô đưa lưng về phía Tư Đồ Bân đang rất cung kính trước bàn cô chủ, cắn một miếng pudding, dặn dò nói: “Đi thăm dò Thanh Tiêu này cho tôi, xem có phải anh ta và Tiền Đốc có quan hệ gì hay không.”

Chạng vạng tối. Nhà Đoạn Đồng

Đoạn Đồng tìm nhà hàng có phong cảnh đẹp cùng Thanh Tiêu giải quyết cơm tối, thuận tiện còn đi bộ một đoạn đường không ngắn để tiêu cơm, chờ về đến trước cửa nhà, trời đã tối mù.

Đoạn Lục Khí lại ngồi xổm ở trước cửa nhà Đoạn Đồng, mà ngồi xổm chờ linh kiện trong túi laptop đổi thành một người lớn sống sờ sờ, hình như bộ dạng còn say mèm, đang vùi trong ngực Đoạn Lục Khí, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm cái gì không rõ.

Đoạn Đồng từ lúc cơm tối tâm tình rất tốt lập tức liền tản đi hơn phân nửa, hắn trừng mắt người ngăn ở trước mặt hắn và Thanh Tiêu, cam chịu chướng ngại vật trên đường Đoạn Lục Khí, hình như cũng không thèm để ý mèo say Đoạn Lục Khí ôm là ai.

“Anh!” Thấy Đoạn Đồng, Đoạn Lục Khí như nhặt được đại xá, kích động muốn đứng dậy, nhưng bởi vì Đồ Tô Lưu trên đùi hắn, không cách nào nhúc nhích.

Mỗi lần Đoạn Lục Khí muốn đưa ra thỉnh cầu quá đáng gì với Đoạn Đồng, sẽ ngồi xổm trước cửa nhà Đoạn Đồng, chờ Đoạn Đồng xuất hiện.

Lần này càng tốt rồi, trực tiếp giao Đồ Tô Lưu đang hôn mê cho Đoạn Đồng.

“Anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với huynh đệ của em! Có thể em ấy vì quan hệ của anh, nên mỗi ngày mượn rượu giải sầu an ủi tương tư!”

Đoạn Đồng không đưa tay đón, mà nghiêng người né qua, mày kiếm nhíu lại, “Anh không quen biết cậu ta.”

Bởi vì lực đẩy của Đoạn Lục Khí, Đoạn Đồng còn nghiêng người né qua, nên Đồ Tô Lưu va vào tường.

Thanh Tiêu tiến lên, đỡ thân thể mềm nhũn của Đồ Tô Lưu.

“Cám ơn anh Tiêu!” Nhìn ánh mắt của Đoạn Đồng không quá tức giận, Đoạn Lục Khí giúp đỡ Đồ Tô Lưu, còn mặt dày theo Đoạn Đồng và Thanh Tiêu vào phòng, đặt người ở trên ghế sa lon trong phòng tiếp khách.

Nhà Đoạn Đồng Thanh Tiêu đã tới mấy lần, mặc dù có gần một trăm năm mươi mét vuông, nhưng mà chỉ phân ra một gian phòng ngủ chính một gian phòng khách.

Hơn nữa hình như nhà Đoạn Đồng thường không có người tới, cho nên trên giường trong phòng khách ngay cả gối cũng không có.

Nghĩ đến cái này, Thanh Tiêu cảm thấy nếu muốn ở lại, hay là trước tiên phải dọn dẹp phòng khách.

“Không nghĩ tới phòng khách sẽ có người ở, cho nên không mua gối.” Thanh Tiêu nói rõ với Đoạn Đồng tình huống trong phòng khách, lại nghe Đoạn Đồng nói, “Buổi tối em có thể ngủ phòng anh, phòng ngủ chính là giường đôi.” Giọng đề nghị thành khẩn mà lại không biết làm thế nào, dường như chỉ có một biện pháp giải quyết như vậy.

Thanh Tiêu nhìn Đoạn Đồng thấy thế nào cũng mang theo chút gian xảo, đang định cự tuyệt, lại bị Đoạn Lục Khí giành trước, “Anh, Đồ Tô như vậy sợ là không đi được rồi, đêm nay tụi em… Có thể ở lại hay không? Hai người tụi em có thể ngủ một gian phòng mà!”