Editor: Toujifuu
Diệu Dương đứng ở trong bóng tối, chỉ lộ ra thân hình đại khái. Một điểm ánh đỏ ngậm trên miệng hắn, lúc sáng lúc tối. Thấy ta chậm rãi đến gần, hắn đứng thẳng thân thể nghênh đón.
“Tiểu Lam.”
Trong hiện thực hắn gọi là Hàn, ta còn nhớ rõ, bất quá nhìn dung mạo gần như giống nhau như đúc kia, ta càng quen gọi hắn là Diệu Dương. Diệu Dương đầu tiên là rất yên bình nhìn ta một hồi, khi ta sắp không còn kiên nhẫn nữa hắn mới đưa qua một túi văn kiện:
“Đây là hiệp ước lần trước chúng ta ký ở trong trò chơi, tôi in ra, cậu có thể thu hồi làm phần dự bị.”
Ta rút văn kiện ra nhìn lướt qua, đích thật là thứ đó. Hắn đến chỉ vì cái này?
“Cảm tạ anh chuyên biệt đưa lại đây cho tôi. Còn có việc sao?”
“Ừm, còn có tiền đáp ứng cậu, tôi đã kêu người đưa vào tài khoản của cậu, cậu tùy thời có thể đi kiểm tra.”
“Được.”
Diệu Dương trầm mặc xuống, ta cũng không biết nên nói cái gì, hai người nhìn nhau, một tia xấu hổ lan tràn trong yên tĩnh.
“Cái kia...”
“Anh...”
Đột nhiên chúng ta đồng thời mở miệng, ta nhìn hắn, tỏ ý hắn nói trước. Diệu Dương ngẩng đầu nhìn đèn trên lầu một cái, hỏi:
“Lăng Thiên ở nhà cậu?”
“Phải.”
Ta rất dứt khoát thừa nhận, trong lòng phỏng đoán kế tiếp hắn sẽ nói cái gì. Không nghĩ tới Diệu Dương chỉ như có chút đăm chiêu cười cười, nói:
“Anh ta rất lợi hại, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận. Có đôi khi, tôi thực sự rất hâm mộ anh ta, có thể không hề bận tâm, theo đuổi thứ bản thân muốn.”
Khi Diệu Dương nói lời này nhìn ta thẳng tắp, ta không biết nên làm phản ứng gì, đành phải cười gượng hai tiếng, nói:
“Chẳng lẽ còn có thứ gì là anh truy cầu không được sao?”
“Có. Nhưng không phải truy cầu không được, mà là bị chính bản thân tôi bỏ lỡ, vì vậy liền không còn cơ hội nữa.”
“Vậy sao.”
Ta dời ánh mắt nhìn thẳng hòn đá nhỏ ở đầu ngón chân, trong đầu một đoàn gai loạn.
“Tiểu Lam, tôi nghĩ cậu có thể nghe hiểu tôi đang nói gì. Bất quá cậu yên tâm. Tôi không phải muốn làm gì với cậu, chỉ là cảm thấy nếu như hiện tại không nói, về sau sợ sẽ không còn cơ hội.”
Không biết vì sao, thanh âm của Diệu Dương nghe ra có chút tịch mịch, đây là tâm tình mà ta chưa bao giờ thấy qua ở trên người hắn. Diệu Dương không có chờ ta trả lời, tự mình nói tiếp:
“Nói thật, khi cậu vẫn là Mạc Ly. Tôi rất sớm đã biết cậu thích tôi. Vừa mới bắt đầu tôi cũng không để ý, thế nhưng về sau cậu làm rất nhiều chuyện cho tôi, tôi phát hiện bản thân vậy mà đã quen với sự tồn tại của cậu, thậm chí chậm rãi đặt cậu ở vị trí bất đồng với người khác. Có lẽ cậu không tin, bất quá là thật. Nhưng một số tình hình lúc đó không cho phép tôi và cậu có liên hệ như thế. Vì vậy tôi chỉ có thể làm ra lựa chọn. Cậu nói đúng, trò khôi hài đó là tôi an bài, bất quá khi đó tôi tuyệt không nghĩ đến cậu sẽ cắt đứt dứt khoát như thế, ra đi một chút vết tích cũng không lưu lại. Lại về sau khi nhìn thấy cậu, cậu đã gặp được người khác. Tôi không cam lòng. Đại khái cũng là lòng tự trọng quấy phá đi, mới phát hiện hóa ra bản thân trong bất tri bất giác đã từ bỏ thứ quý giá. Đối mặt Lăng Thiên, tôi lần đầu tiên thừa nhận bản thân không có nắm chắc thắng được trận chiến tranh đoạt này. Bởi vì hiện tại một chút cơ hội cậu cũng không muốn cho tôi. Có lẽ cậu nói đúng, Mạc Ly thuộc về tôi đã không còn.”
Diệu Dương dừng dừng, nhỏ giọng nói:
“Kỳ thực tôi chỉ muốn nói với cậu mà thôi, không có ý khác. Tiểu Lam, bất kể sau cùng cậu làm ra dạng lựa chọn gì, tôi đều chúc cậu hạnh phúc. Còn có, mặc kệ hiện tại cậu nhìn tôi thế nào, đều xin tin tưởng tôi thêm một lần nữa được không? Bất kể về sau phát sinh chuyện gì. Xin tin tưởng tôi sẽ không hại cậu.”
Ta buồn bực gật đầu, xoay người trở về. Diệu Dương phía sau hô một tiếng:
“Mạc Ly!”
Mạnh quay đầu lại, nam nhân kia nhẹ giọng nói:
“Tạm biệt.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn sau một lúc lâu, chậm rãi nói:
“Tạm biệt.”
Khi đi tới cửa, ta nghe thấy thanh âm xe thể thao bên ngoài phát động. Dừng một chút. Tiếp tục đi vào trong. Vừa đến đầu cầu thang, đột nhiên thấy một bóng người nhỏ xinh đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Mượn ngọn đèn yếu ớt bên ngoài ta nhìn rõ mặt cô. Kinh hách nhảy dựng:
“Tiểu Lộ?”
Tiểu Lộ không có ứng tiếng, ta đến gần vỗ bờ vai nhỏ,
“Tiểu Lộ, làm sao vậy?”
“Ca, anh chính là Mạc Ly?”
Tiểu Lộ cầm lấy tay ta hỏi, ta cả kinh, nhỏ nghe thấy rồi?
“... Phải.”
“Người ban nãy kia là thành chủ Diệu Dương?”
“... Phải.”
“Anh thích thành chủ?”
Vấn đề của Tiểu Lộ tới quá đột nhiên, ta chần chừ vẫn là thừa nhận:
“Đã từng.”
Tiểu Lộ hít ngược một hơi, nhìn ta không nói. Ta cắn răng một cái, đơn giản nói rõ:
“Tiểu Lộ, anh trước đây từng thích anh ta, vì nguyên nhân này đương nhiên còn có một số việc khác, anh mới có thể chém acc Mạc Ly. Anh biết loại chuyện này rất nhiều người khó có thể tiếp nhận, nếu như em muốn nói gì, hiện tại có thể nói cho anh biết.”
Tiểu Lộ lắc lắc đầu, nói:
“Em không biết nên nói cái gì. Ca, anh sẽ rất vất vả.”
Ta cười khổ:
“Đây cũng không phải điều chính anh có thể khống chế a.”
“Aiz, điều này cũng đúng.”
Tiểu Lộ than thở, xoay người lên lầu. Ta đuổi theo đi tới sóng vai với nhỏ, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi:
“Tiểu Lộ, em sẽ không cảm thấy anh rất...”
“Rất cái gì?”
Ngữ khí của Tiểu Lộ rất thoải mái, hai ánh mắt sáng sáng nhìn ta, nói:
“Em thực có chút giật mình, bất quá anh cũng không phải muốn giết người phóng hỏa, thích ai không thích ai hẳn chỉ là vấn đề lựa chọn của bản thân đi, điều này cũng không phải chuyện tội ác tày trời gì. Đương nhiên, nói hoàn toàn không để ý khẳng định không có khả năng, bất quá anh là ca em a, thương em lâu như vậy, yên tâm đi, tiểu muội em đây sẽ không vì chút chuyện ấy liền vứt bỏ anh.”
Ta nhất thời cảm thấy cảm động đến cực kỳ, kéo tay nhỏ nói:
“Tiểu Lộ, em thực sự là một muội muội tốt.”
“Đó là đương nhiên. Vì vậy ca, anh phải đối tốt với muội anh một chút nga, tỷ như mua cho em nhiều thêm chút thứ tốt a, làm cho em nhiều thêm chút đồ ăn ngon a, chuẩn bị giúp em nhiều trang bị, bảo thạch a. Còn có, anh là Mạc Ly a, nhân vật truyền kỳ giới ngự thú sư, truyền dạy nhiều thêm chút kinh nghiệm a, thuận tiện chỉ điểm chỉ điểm A Mộ, không phải trước đây anh ấy chính là đồ đệ của anh sao.”
Chút cảm tính trong lòng ta rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng, ta đã coi như thấy rõ được bản chất của nha đầu này rồi, chính là một tiểu quỷ hút máu sống sờ sờ, còn là cái loại khuỷu tay gập ra ngoài nữa.
Đang khi nói chuyện, chúng ta trở lại cửa nhà ta. Mở cửa ra một “sinh vật” cao lớn chạy vội ra từ bên trong:
“Tiểu Du, cậu đã trở về!”
Thanh âm kia muốn bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu nhiệt tình, sau đó ta liền thấy người bổ nhào tới cùng Tiểu Lộ đứng ở ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ, tất cả đều dại mặt ra.
“Khụ, Tiểu Lộ? Mời đến.”
Vẫn là Lăng Thiên phản ứng nhanh nhất, lập tức nhường ra huyền quan vào cửa. Tiểu Lộ bị ta vỗ bờ vai nhiều lần sau cũng mạnh bừng tỉnh, không quá xác định gọi:
“Lăng Thiên đại ca?”
“Ừ, là anh.”
Tiểu Lộ nhìn tới nhìn lui giữa ta cùng Lăng Thiên, tương đối có thâm ý giương lên khóe miệng. Ta đẩy nhỏ một phen:
“Mau vào đi, chắn ở cửa làm gì.”
Tiểu Lộ hắc hắc cười rộ lên, trước khi vào cửa lưu cho ta một ánh mắt ý vị sâu xa, khiến cho trong lòng ta nhảy nhảy. Cuối cùng, đêm nay ba chúng ta mỗi người mang một tâm sự “trò chuyện rất vui”, mà Lăng Thiên thì khi Tiểu Lộ đi rồi nhận được sự cho phép của ta, vô cùng cao hứng chuẩn bị chuyển vào phòng cho khách nhà ta.