Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 3: Tiết 3




Editor: Toujifuu

Lướt qua tường thành rộng chừng mấy chục mét, ta tìm một khối đất trống ở nội sườn cửa thành đáp xuống.

Đi xuống rồi mới phát hiện đường phố hai bên càng hiển lộ sự chật hẹp, chỗ rộng chỉ có thể để cho hai người song song, hẹp nhất chỉ có thể để cho một người thông qua. Nhà lầu hai bên cũng một trời một vực so với dân cư bình thường. Nhà lầu hoàn toàn do đá xanh đắp nên cao lớn kiên cố, cửa sổ rất ít, nhưng phần tường nửa dưới lại xây rất nhiều lỗ nhỏ hình vuông, mỗi một cái đều cỡ bằng bàn tay của nam nhân thành niên. Ở cạnh địa phương gần cửa thành có một phần đất trống nhỏ, ngựa khổng lồ bằng sắt cùng với cường nỏ quân dụng bày thành hàng, đầu tiễn sáng loáng, góc nhọn bắn ra hàn quang.

Ta cẩn thận vòng qua những “hung khí” đó, đi đến dưới cửa thành. Cánh cửa sắt cực đại kia bị mấy cây côn sắt to bằng một người chắn khóa vững vàng, côn sắt lại nối tiếp với cơ quan bên cạnh, mấy bánh răng to lớn nhất nhất cắn chặt, khó trách bọn họ ở bên ngoài nghĩ hết biện pháp cũng đẩy không động được. Thứ này mở thế nào đây? Ta nhìn xung quanh mọi nơi, phát hiện một bên có một cánh cửa nhỏ, đi qua thử đẩy đẩy, cửa khép hờ theo đó mở ra.

Trong cửa là một trụ sắt cực đại, phía trên trụ sắt nối tiếp với một số bánh răng cùng cơ quan nhỏ, vị trí có chút cao, đen nhánh trông không rõ lắm. Bên cạnh trụ sắt là một thang lầu vừa vặn đủ một người leo lên, ta leo lên bên trên phát hiện một đài vuông nho nhỏ, đối diện đài vuông là một cần kéo, ta dùng sức kéo cần kéo, cơ quan đối diện chi chi cạc cạc bắt đầu chuyển động. Đội đám bụi phần phật rớt xuống trên đỉnh đầu, ta chạy ra ngoài cửa, từng cây từng cây côn sắt trên cánh cửa sắt kia được thu hồi vào trong tường thành, cửa chầm chậm nghiêng ra một đường khe hướng vào phía trong.

Người bên ngoài hợp lực đẩy, cửa thành mở ra, đồng thời tin tức hệ thống truyền đến:

“Đinh —— Người chơi Du Nhiên phát hiện Gia Dụ Quan biên tái (chốt hiểm yếu ở vùng biên cương) tây bộ Đông đại lục, đạt được kinh nghiệm: 5000, thu được một tấm giấy thông hành biên tái. Hòa bình cùng phồn vinh của đại lục phương đông sẽ do các bạn đến bảo vệ, chúc võ vận hưng thịnh.”

Mọi người nhìn nhau cười, nghe ngữ khí này thì suy đoán của chúng ta không thể nghi ngờ là chính xác. Nơi đây quả nhiên chính là một quan khẩu trong thông đạo Đông Tây đại lục. Về phần phía trước còn có thứ gì không biết hay không, nhưng chỉ nội việc phát hiện tòa thành thị này thôi cũng đủ khiến cho người ta hưng phấn.

“Đi, vào xem.”

Kinh Cức Chi Hoa đầu tàu gương mẫu. Chạy vào trong thành. Ta ở phía sau vội vàng hô một tiếng:

“Chờ một chút, đường bên trong rất phức tạp. Đừng chạy tản.”

Lời còn chưa dứt, người chuyển qua một chỗ rẽ đã không còn thấy.

“Đừng lo lắng, chúng tôi đi theo, đi tản rồi thì dùng truyền âm liên hệ.”

Một nam đạo sĩ phụ tá Kinh Cức vỗ vỗ vai ta, dẫn người đuổi theo. Đại Sơn cũng hưng phấn ồn ào “Chúng tôi cũng đi xem”, dẫn người chạy mất, sau cùng chỉ còn lại có ta với Lăng Thiên còn ở lại tại chỗ.

“Chúng ta hiện tại làm sao?”

Ta nhìn chằm chằm Lăng Thiên bày cái khuôn mặt khúc gỗ kia, Lăng Thiên thấy tất cả mọi người chạy hết, bỗng nhiên cười, hỏi:

“Món đồ kia của cậu có thể mang người cùng bay không?”

“Hình như có thể, bất quá tôi chưa từng thử qua.”

Ta triệu ra phi thuyền, Lăng Thiên nhảy lên, lung lay lắc lắc mạo hiểm vạn phần.

“Anh cẩn thận a. Thứ này bay lên rất nhanh, nếu như ngã xuống nói không chừng sẽ có tai nạn chết người đó.”

Ta cười hì hì hù dọa anh ta, Lăng Thiên cẩn cẩn thận thận đứng thẳng thân thể. Ngẩng đầu nói:

“Không thành vấn đề, tôi xuất thân từ đảng đua xe đó.”

“Vậy sao.”

Ta cười âm hiểm. Thứ này còn kích thích hơn nhiều so với đua xe đó. Chờ lát nữa sợ là sẽ có người hô to gọi nhỏ. Tức thì không nói gì nữa, đứng lên phi thuyền. Giao phó:

“Đứng ổn ôm chặt, tôi sắp đi.”

Tay Lăng Thiên vòng lên thắt lưng ta, ôm chặt lấy, linh lực ta khẽ động, phi thuyền vù cái bay lên, trực tiếp cất cao hơn trăm mét. Lăng Thiên “A” kêu một tiếng, lập tức lại ngậm chặt miệng, không lên tiếng nữa.

“Đứng ổn, tôi sắp gia tốc.”

Ước số đùa dai của ta phát tác, cười lớn chỉ huy phi thuyền bay nhanh xuyên qua khoảng cách giữa những phòng ốc, khi thì lên khi thì xuống khi thì trái khi thì phải, khi thì chuyển vòng tròn, khi thì xông ngang đụng thẳng, cảm giác nhanh như điện chớp ở không trung khiến cho ta trầm mê. Lăng Thiên nửa tiếng cũng không phát, bản thân ta thì ngược lại oa oa hét to một đường. Đã nghiện xong, ta ngừng ở bên bệ cửa sổ của một tòa nhà lầu nghỉ ngơi, thở phì phò hỏi người phía sau:

“Này, thế nào, chơi vui chứ?”

“Tiểu Du, cổ họng của cậu đau không?”

Thanh âm của Lăng Thiên nghe ra rất là lo lắng. Ta lật cái bạch nhãn cho anh ta:

“Như vậy mới kích thích, anh vậy mà còn được xưng xuất thân đảng đua xe, cái này mà cũng không hiểu.”

“Được rồi, chúng ta đi xuống đi, tôi thấy cậu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ một chút rồi lại tiếp.”

“Xuống nơi nào?”

Lăng Thiên thăm dò nhìn nhìn phía dưới, chỉ vào một chỗ nói:

“Nơi đó đi.”

Anh ta chỉ chính là chỗ phòng ốc lớn nhất phụ cận nơi này, đồng dạng là xây dựng từ đá xanh, rồi lại nhiều hơn chút tạo hình tân trang so với gian nhà khác, phía trước có một quảng trường lớn, sau cửa nhà cao lớn chia làm vài sân viện, có trồng cây cối hoa cỏ tươi tốt. Trên tường ngoại vi sân viện với phòng xá khác đều được xây thành góc nghiêng sắc nhọn, nhếch lên trên, chúng ta đáp xuống trên quảng trường trước cửa phát hiện trên cửa lớn treo tấm biển Phủ Thành Chủ.

“Hóa ra nơi này chính là phủ thành chủ, nếu không phải chúng ta nhìn từ phía trên thì thật đúng là khó phát hiện.”

“Nó cần hẳn chính là hiệu quả này đi. Cậu không thấy cả tòa thành thị này đều là phong cách đồng dạng sao, ở loại địa phương này phi thường thích hợp chiến đấu trên đường phố, cho dù bị kẻ địch công phá, không có người quen thuộc dẫn đường cũng rất khó đi ra khỏi đường phố tựa như mê cung, càng không cần nói đến tìm được phủ thành chủ ẩn núp ở chỗ này. Chỉ cần phủ thành chủ không mất, tòa thành này sẽ không được coi là bị công hãm. Nhìn nhìn những phòng ở này xây đến mức...”

Lăng Thiên đập tường đá của phủ thành chủ,

“Rắn chắc như vậy, trừ phi lấy pháo đến nổ, bằng không sợ là rất khó mở ra được một lỗ.”

“Nói cứ như anh đã từng công thành qua rồi vậy.”

“Tôi đương nhiên đã từng công qua.”

Lăng Thiên trừng mắt:

“Trước đây khi tôi chơi trò chơi cũng là lão đại hiệu lệnh một phương, chẳng qua hiện tại ẩn sơn mà thôi.”

Ta há to miệng, cái bộ dáng mặt lạnh tâm lạnh thế này của anh ta cũng có thể làm lão đại? Ngoại trừ đối với ta, cái tên này ngay cả đối với Sâm bọn họ cũng đều là một tấm mặt gỗ, chỉ cần có mặt người ngoài, lời nói anh ta có thể lược bớt thì lược bớt, trong miệng quyết sẽ không nhảy ra thêm được nửa chữ, làm lão đại cũng có thể không cần phải nói sao? Vì sao nhóm lão đại mà ta từng gặp được, mỗi người đều như là diễn thuyết gia chứ?

“Biểu tình cậu thế này là sao, sẽ không phải đang hoài nghi tôi đấy chứ?”

Đầu mi Lăng Thiên thắt cái nút, ta vội vàng nói:

“Không có, anh lại không có lý do gạt tôi. Được rồi, chúng ta hiện tại đi vào?”

Ta chỉ vào cửa lớn phủ thành chủ hỏi. Lăng Thiên hừ hừ, nói:

“Nếu như cậu không muốn làm thành chủ ngốc ở chỗ này thủ thành, thì tốt nhất để cho người khác vào trước.”

Ta nghĩ lại cũng đúng, thiếu chút nữa đã quên một số quy tắc về chiếm lĩnh dã thành trong trò chơi. Aiz, ai biểu năm đó Đông Long là do chúng ta tự mình xây chứ, người chưa từng có động qua suy nghĩ đến dã thành sẽ quên một số chuyện không quan trọng là rất bình thường a. (-.-)

Ta cúi đầu mở ra truyền âm gọi hai tốp người khác không biết đã chuyển tới địa phương nào trong thành.

“Đại Sơn? Chúng tôi tìm được phủ thành chủ, anh qua đây đi.”

“Kinh Cức, chúng tôi tìm được phủ thành chủ, các cô hiện tại ở nơi nào? Nhanh một chút qua đây.”

Hai người vừa nghe thấy tìm được phủ thành chủ, lập tức biểu thị chạy vội tới. Trên thực tế, chúng ta đợi gần đủ một giờ, mới nhìn thấy hai đội nhân mã lần lượt xuất hiện ở hai phía đông tây, như vậy mà vẫn còn là ở dưới tình huống chúng ta tổ đội với nhau, bọn họ có địa đồ tham chiếu. Tòa thành mê cung này đích xác xây rất có tiêu chuẩn nha.