Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 7: Tiết 7




Editor: Toujifuu

***

“Tên hỗn đản đó.”

Ta tức, Thu Thủy Trường Thiên đó rõ ràng là nhìn chúng ta mà cười nhạo. Lăng Thiên âm âm cười hai tiếng, nói:

“Thu Thủy Trường Thiên cũng có trong danh sách hội nghị lát nữa. Để cho hắn ngồi cùng Ám Dạ Vô Thanh mới hay.”

Trong đầu ta toát ra bộ dáng hai con hồ ly nhìn nhau cười gian, phía sau mài đao soàn soạt, tuyệt xứng!

“Được rồi, thừa lúc bọn họ còn chưa đến, Lăng Thiên anh nói trước xem nhiệm vụ này đến tột cùng làm sao?”

“Trước tiên giải đố. Phía trên thứ này chỉ viết hai câu: Bích ba thiên khoảnh vô nhan sắc, U vụ vạn trọng điểm điểm quang. Không có địa điểm, không có thời gian, cũng không có tính danh người ban bố nhiệm vụ. Xem ra lần này hệ thống không chơi chết chúng ta thì sẽ không đem chủng tộc mới lấy ra.”

“Thiết, từ khi bắt đầu nhiệm vụ này anh đã nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bằng không thế nào có thể gọi là nhiệm vụ chủ tuyến đây. Đúng rồi, mấy người đối đầu của anh kia ngày hôm nay có tới không?”

“Tôi không thấy. Bất quá khẳng định có tới. Có lẽ hiện tại đang ẩn núp ở một xó xỉnh nào đó tính toán tôi đây.”

Ta không bỏ qua sự ngoan lệ chợt lóe mà qua trong mắt Lăng Thiên. Người tâm cao khí ngạo như thế bị người ta bức đến xóa nhân vật luyện lại, đổi lại là ta, chỉ sợ cũng không chết không thôi.

Vỗ vỗ vai anh ta, lúc này không cần bất luận ngôn ngữ gì.

Thùng, thùng, thùng thùng thùng.

Nhịp trống vang lên, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Ta theo cửa sổ của nhã gian nhìn ra phía ngoài, dưới lầu trong phòng đấu giá kín người hết chỗ. Một bán đấu giá sư trung niên đứng ở trên đài nước miếng tung bay nói cái gì đó. Ám Dạ nói sẽ làm cho ta một hội đấu giá tốt nhất ngược lại không gạt ta, trên đài kia là bán đấu giá sư đẳng cấp cao nhất của phòng đấu giá Đông Long, ngày hôm nay có ông ta ở đây, ta nghĩ lần này ta cùng Lăng Thiên tất sẽ thu hoạch không nhỏ.

Đóng cửa sổ, náo nhiệt phía dưới bị chắn ở ngoài. Cũng đồng thời. Cửa nhã gian vang nhẹ ba tiếng, không tiếng động mà bị đẩy ra, vài người quấn áo choàng nối đuôi nhau đi vào.

Đóng cửa lại. Ám Dạ một phen kéo áo choàng xuống, thở hắt ra cười nói:

“Không nghĩ tới ở nhà của mình cũng phải quấn kín như thế. Người quá nổi danh thật đúng là không tốt.”

Không đợi hắn nói xong, mấy người khác cũng cởi áo choàng lộ ra chân diện mục. Thoáng nhìn, trước mắt tinh quang a. Diệu Dương thì không cần nói, đệ nhị Bảng tổng hợp thực lực, đệ nhất Bảng chức nghiệp kiếm sĩ. Thành chủ thành người chơi đệ nhất Đông đại lục, năm huynh đệ thủ hạ hạch tâm đều là nhân vật trong vòng top năm của các Bảng chức nghiệp (hiện tại là bốn người). Kẻ cơ bắp đầu tóc ngắn màu trắng rất giống một đầu cỏ dại đứng ở bên cạnh Diệu Dương kia là đội trưởng tiểu đội dong binh đệ nhất của trò chơi (dong binh = binh đoàn lính đánh thuê), tên là Đại Sơn. Người cũng như tên, trông không khác gì một ngọn núi. Thế nhưng nếu như ngươi cho rằng hắn chỉ có cơ bắp không có đầu óc vậy mười phần sai, người này rất khôn khéo, mang theo mười mấy đội hữu liên tục chiến đấu ở các nơi trong trò chơi, ít khi bị bại, tuyệt đối đi theo con đường tinh anh. Còn có người vóc dáng nhỏ nhắn gầy gò mặc quần áo bó sát người kia, Vô Ảnh chủ nhân của Vô Ảnh Chi Thành. Địa chỉ của Vô Ảnh Chi Thành rất hẻo lánh. Tuy rằng nó là thành thị người chơi được xây thành công thứ ba của Đông đại lục, thế nhưng người chân chính từng đến Vô Ảnh Thành lại là ít trong ít. Vô Ảnh Thành hành sự phi thường điệu thấp, thích nhất chính là làm một ít buôn bán đen (nói trắng ra chính là tập đoàn sát thủ). Nghe nói Vô Ảnh Thành từ thành chủ Vô Ảnh cho đến phía dưới tất cả đều là thích khách. Mà Vô Ảnh chính là đệ nhất thích khách gắt gao đè ép Nam Cực một bậc ở trên Bảng chức nghiệp. Ta cho tới bây giờ còn chưa hiểu thông đám thích khách đó là thế nào xây nên thành. Vị khách nhân kế tiếp là nữ tính duy nhất ở đây, Kinh Cức Chi Hoa. Bang phái của cô Tinh Nguyệt Lâu chiếm giữ tây bắc. Một bang phái lấy số người chơi nữ là chính cứng rắn đánh hạ một mảnh căn cứ địa ở trong trò chơi. Cũng có thể vững vàng đứng ổn gót chân, ta đối với cô luôn luôn phi thường bội phục. Quan hệ minh hữu giữa Tinh Nguyệt Lâu cùng Đông Long bảo trì đã lâu. Kinh Cức cũng là người rất hào sảng có kiến giải, Diệu Dương kêu cô đến nằm trong dự liệu của ta. Sau đó chính là người sau cùng, Thu Thủy Trường Thiên. Hắn cư nhiên rất cao hứng mà phất tay với ta, giả vờ giả vịt quên mất vừa rồi hãm hại chúng ta một phen. Thật muốn đánh qua một quyền, khẳng định rất giải hận.

“Du Nhiên, dựa theo yêu cầu của các cậu, chúng tôi mời mấy vị cao thủ đứng đầu trong trò chơi này tới hợp tác. Danh nhân giới dong binh Đại Sơn, lâu chủ Tinh Nguyệt Lâu Kinh Cức Chi Hoa, thành chủ Vô Ảnh Thành Vô Ảnh, còn có môn chủ Trường Thiên Môn Thu Thủy Trường Thiên. Trường Thiên cùng hai vị hình như quen biết?”

Thu Thủy Trường Thiên gật đầu nói:

“Tôi cùng Du Nhiên, Lăng Thiên trước đây đã từng hợp tác qua, người quen cũ.”

Ai với ngươi là người quen cũ! Khinh bỉ một phen, ta mỉm cười với mấy người khác:

“Thật cao hứng gặp được các vị cao thủ. Mời ngồi.”

Tổng cộng tám người vây lấy bàn tròn ngồi xuống, ta liếc nhìn Diệu Dương một cái, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy tự tin, hắn một chút cũng không thay đổi, cho dù là ở trong nhóm những nhân vật đứng đầu này, cũng là người xuất sắc nhất. Làm địa chủ, Diệu Dương tự nhiên phải khởi đầu trước.

“Các vị đều là bằng hữu của Đông Long tôi, lời thừa tôi sẽ không nói. Lần này mọi người nhìn thấy Du Nhiên cùng Lăng Thiên tôi nghĩ trong lòng ít nhiều gì cũng hiểu, đó là một nhiệm vụ loại lớn, Du Nhiên cùng Lăng Thiên tìm đến chúng ta hy vọng có thể chung sức hợp tác.”

Đại Sơn ha ha cười, nhìn ta nói:

“Hai người các cậu hiện tại chính là đại danh nhân nha. Bất quá nếu là muốn hợp tác, dù sao cũng phải để cho chúng tôi biết đến tột cùng là nhiệm vụ gì chứ?”

“Đó là đương nhiên.”

Ta kéo tất cả đường nhìn chạy hướng bên Diệu Dương trở về, nhìn thẳng vào Đại Sơn.

“Nhiệm vụ này có lẽ mọi người đã đoán được, chính là nhiệm vụ khai mở chủng tộc gần đây nhà phát hành truyền đến sôi trào.”

Đại Sơn, Kinh Cức cùng Thu Thủy Trường Thiên đều lộ ra biểu tình quả thế.

Nhìn nhìn Lăng Thiên, anh ta đem khối bài màu vàng đồng đến từ nữ thần rừng rậm kia đặt lên trên mặt bàn trước mặt. Ta chỉ chỉ nó nói:

“Đây là vật phẩm nhiệm vụ kế tiếp mà chúng tôi đến tinh linh tộc sau khi hoàn thành nhiệm vụ mang về. Chúng tôi lúc trước hoàn thành chỉ là một phần mở đầu của nhiệm vụ khai mở chủng tộc, cuối cùng chính là vì nó. Tấm bài đồng này là tín vật của yêu tộc, cũng là chìa khoá chính thức mở ra nhiệm vụ chủng tộc. Nếu như các vị có ý định tham dự nhiệm vụ lần này, tôi sẽ nói bước kế hoạch tiếp theo.”

Mấy người đối diện trầm mặc một hồi, Diệu Dương cùng Ám Dạ mỉm cười, bọn họ đã sớm chuẩn bị tham dự vào. Đại Sơn nhìn nhìn trái phải, không có tỏ thái độ. Kinh Cức đột nhiên hỏi:

“Tôi muốn biết phần thưởng nhiệm vụ của các cậu khi đi tinh linh tộc, nếu như thuận tiện.”

Nữ nhân lợi hại, khó trách cô có thể một tay khống chế một đại bang phái còn chơi đến rất vui vẻ phồn thịnh. Chỉ cần biết thu hoạch trước đó của chúng ta, có thể đại khái suy ra nhiệm vụ sau này có thể thu lợi bao nhiêu, lại dựa vào đó để quyết định.

Ta quét nhìn Lăng Thiên một cái, cúi đầu nghĩ nghĩ. Thu hoạch của chúng ta khẳng định không có khả năng để cho người ngoài biết toàn bộ, tỷ như chiến văn của ta, tỷ như Ảnh Chi Tinh của Lăng Thiên. Những thứ này là át chủ bài của chúng ta, lấy ra dễ khiến người ta đỏ mắt. Thế nhưng nếu như không để cho bọn họ thấy ngon ngọt chân chính, sợ là sẽ dao động quyết tâm của bọn họ a. Như vậy, chỉ có thể cho họ xem cái kia…

“Được rồi, tôi có thể cho mọi người xem xem phần thưởng chúng tôi đạt được.”

Cho Lăng Thiên một ánh mắt ‘đợi một chút chớ sốt ruột’, ta lấy ra từ trong giới chỉ một đoạn gỗ. Vật liệu gỗ tiêu chuẩn rất bình thường, loại mà chỉ cần kiến tập nghề mộc một ngày có thể chém ra trăm tám mươi khối. Tay cầm lấy hai đầu của khối gỗ, phát động kỹ năng, chỉ chớp mắt một khối gỗ đã thành một bó dài tròn tròn, một đầu là đỉnh hình tam giác, một đầu là đuôi hình cánh, vừa vặn mười nhánh mộc tiễn. Kế tiếp ta bắt đầu lấy ra mấy cái chai, một loạt ba cái xếp thành một hàng. Cái chai nho nhỏ, chỉ lớn cỡ ngón út, bên trong là một loại dịch thể trong trong màu đỏ, thoạt nhìn rất khả ái. Người trên nguyên một bàn không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm động tác của ta, thứ trong bình nhỏ kia khiến cho bọn họ phi thường hiếu kỳ. Bất quá ta cũng sẽ không nói cho bọn họ bên trong đó tất cả đều là tinh hoa nguyên tố lửa ta đặc biệt tinh luyện, bí mật thương nghiệp a. Lại nói thứ này cũng không phải dễ làm, ta tốn cả ngày, bất quá cũng chỉ tinh luyện được sáu bình nguyên tố lửa, nguyên tố khác còn chưa kịp thử nha.

Cầm lấy một nhánh mộc tiễn dựng lên trên bàn, cẩn thận mà mở ra một cái chai, đem dịch thể bên trong chậm rãi đổ xuống bắt đầu từ mũi tiễn, quá trình này phải phi thường cẩn thận, phải để cho nguyên nhánh tiễn đều được bao bởi nguyên tố lửa. Toàn bộ quá trình cơ hồ dùng một phút đồng hồ, toàn thân nhánh tiễn kia biến thành màu đỏ, dịch thể trong cái chai cũng không còn thừa một giọt. Mộc tiễn hiện tại thoạt nhìn đã không giống như là vật liệu gỗ, trên thân tiễn đỏ lửa còn chớp động những điểm sáng màu đỏ rất nhỏ. Bước sau cùng, hai tay nâng tiễn lên ngang tầm mắt, nhìn nó không chuyển mắt mặc niệm chú văn về hỏa diễm tiễn trong Thuật chế tiễn, một chữ sau cùng vừa xuất khỏi miệng trên nhánh tiễn kia chợt lóe lên ánh sáng đỏ, từ mũi đến đuôi hiện ra từng vòng đường văn giống như lửa, không cần nghe hệ thống gợi ý ta cũng biết nhánh tiễn này thành công. Vận khí không tồi, có thể một lần thành công. Ngày hôm qua khi tự mình ở nhà thử làm ba nhánh tiễn chẳng qua cũng chỉ thành công một lần, lại còn là bán thành phẩm không hoàn toàn. Thu hồi lại nguyên tố lửa bảo bối trên bàn, ta giương giương nhánh tiễn đỏ lửa xinh đẹp kia, nói:

“Cái này, chính là phần thưởng tôi nhận được.”