Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 57: Tiết 57




Editor: Toujifuu

***

Trong rừng trúc rõ ràng không giống với ngoại giới. Thanh lãnh u tĩnh, tựa như chỉ sai lệch một bước là thành một thế giới khác.

Trúc ảnh trọng trọng xây đắp ở trước mắt, một tầng chồng một tầng, vô biên vô tích. Màu xanh đậm, nhạt hợp thành đại dương mênh mông, khó trách địa phương này kêu là Bích Hải.

“Tiểu Bích, có thể đem ảo cảnh tản đi không?”

“Không thể hoàn toàn tản hết, thế nhưng đi ra ngoài thì không có vấn đề. Chủ nhân còn có thể thông qua em nhận rõ sự vật trong phạm vi cự ly mười thước.”

“Vậy tốt. Vậy hai cái tên phiền phức vào trước kia ở nơi nào?”

“Phía trước bên trái hai mươi bước có một người, phía trước bên phải hai mươi lăm bước có một người.”

Phía trước bên trái hai mươi bước, ta lặng lẽ đếm bước đi qua, rất nhanh thấy Lăng Thiên ở giữa hai cây trúc thô làm dạng cẩn cẩn dực dực, sờ soạng đi về phía trước. Động tác thoạt nhìn rất buồn cười, nhưng cũng đã chứng minh sự thực anh ta rơi vào ảo cảnh. Đi lên trước một phen kéo tay anh ta, Lăng Thiên mạnh tránh ra:

“Ai?”

“Là tôi.” Vừa nhìn thấy động tác anh ta ý đồ rút kiếm, ta vội vã lên tiếng, để tránh khỏi làm quỷ chết oan dưới kiếm anh ta. (Lại nói, cho dù người này một kiếm chém ta, hơn phân nửa cũng là không có áy náy gì, ngược lại sẽ mắng ta không động não.)

“Du Nhiên? Cậu...”

Lăng Thiên mạnh quay đầu lại, có lẽ là bởi vì chỉ nghe thấy thanh âm lại nhìn không thấy người, lắp bắp kinh hãi.

“Tôi có Tiểu Bích, nó có thể nhìn thấu ảo cảnh. Anh đừng động, tôi mang anh đi ra ngoài.”

Lăng Thiên ngoan ngoãn mà mặc ta cầm lấy tay anh ta đi tới. Đi hai bước, ta liếc nhìn bên tay phải một cái, người kia hiện tại hẳn là vẫn còn trong mê man đi. Nếu như mặc kệ hắn, hình như không phải quá trượng nghĩa, dù sao chúng ta là cùng nhau đến.

“Tiểu Bích, còn có một người ở đâu?”

“Tay phải đi thẳng, ba mươi bước. Lại đi về phía trước mười lăm bước.”

Chiếu theo gợi ý của Tiểu Bích đi qua, Diệu Dương quả nhiên cũng làm động tác không khác biệt bao nhiêu với Lăng Thiên ban nãy, cẩn cẩn dực dực mà thử thăm dò. Bất quá thoạt nhìn so với Lăng Thiên tốt hơn một chút. Hắn tựa hồ có thể mơ hồ cảm giác được biến hóa xung quanh, chí ít phương vị đi không có sai. Hơn nữa ta đi đến phía sau hắn ba bước hắn liền cả người căng thẳng lên. Ta nghĩ, đây khoảng chừng chính là chênh lệch đẳng cấp đi.

“Diệu Dương, là tôi.”

“Du Nhiên? Cậu thế nào tìm được tôi?”

Nhìn ra được Diệu Dương đối với việc thanh âm của ta đột nhiên xuất hiện cũng phi thường nghi hoặc, hắn tuyệt không có thả lỏng, trái lại càng thêm phòng bị.

“Chúng ta hiện tại ở trong một mảnh ảo cảnh. Anh hẳn là cảm giác được. Tôi có một vật có thể nhìn thấu ảo cảnh, anh muốn theo chúng tôi cùng đi không?”

“’Chúng tôi’?”

“Còn có tôi.”

Thanh âm Lăng Thiên nặng nề. Anh ta đại khái là không quá thống khoái đối với hành vi của ta, lật tay bắt lấy ngón tay của ta hung hăng ngắt một cái. Cái tên lòng dạ hẹp hòi này, thế nhưng ta hiện tại trừng anh ta anh ta cũng nhìn không thấy, ta lại không thể thực sự quăng anh ta lại mặc kệ, đành phải nhịn.

“Là Lăng Thiên a... Vậy phiền phức Du Nhiên rồi.”

Diệu Dương hướng về phương hướng của ta vươn tay, ta nắm lấy, một tay một người, tựa như dắt tiểu bằng hữu mà dắt đi hướng trung gian rừng trúc. (Bảo mẫu vs 2 đứa nít ranh XD~~~~)

Hai vị đại gia đều rất phối hợp. Một đường không có loạn nói loạn động, đột nhiên tựa như có ăn ý vậy. Bất quá cũng đúng, tại loại địa phương ngẩng đầu không thấy trời cúi đầu không thấy đất này, bọn họ đều nhìn không thấy đối phương, muốn đấu sợ là cũng đấu không nổi.

Hết thảy đều tiến hành trong trầm mặc. Ta trái lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

“Chủ nhân. Quẹo trái mười lăm bước, về phía trước mười bước. Liền tới.”

Lặng lẽ đếm mấy bước, thời điểm đi đến nơi, trước mắt đột ngột rộng mở lên.

Sâu bên trong rừng trúc có một đầm hồ xanh, phiếm tiếng nước ào ào, bên cạnh ao có dựng một bia đá, trên viết ba chữ yêu văn cực đại “Hóa Yêu Trì”. Thềm đá từ dưới chân chúng ta kéo dài vào trong nước ao, một bức cảnh tượng thanh u tao nhã —— Ta rất muốn nói như vậy, thế nhưng trên thực tế nói địa phương này là vũng bùn cũng coi như là đề cao nó, nó căn bản ngay cả mép chữ “Trì” (hồ) cũng không giống một chút. Một cái hố trống rỗng phạm vi mười thước, bên trong một tia hơi nước cũng không có, chỉ có những đường văn nhè nhẹ màu đỏ đen cũ kĩ phân bố đầy đáy hố. Kỳ quái là nó không mọc cỏ dại, chỉ là tích bụi khắp nơi trên đất.

Hươu yêu đứng ở bên hố đầy mặt là thần sắc hoài niệm, nghe thấy chúng ta xông ra ảo cảnh, than nhẹ một tiếng, quay đầu lại nói:

“Các ngươi quả nhiên đi ra rất nhanh. Kỳ thực... A, thôi đi, đối với các ngươi mà nói cũng không tính là gì. Lấy ra tinh huyết đi, ta dạy cho các ngươi dùng như thế nào.”

Nghe ngữ khí của hắn, ta không khỏi suy đoán có phải không nên mang hai người kia đi ra hay không. Có lẽ để cho chính bọn họ xông ra, có thể có được chỗ tốt gì đó cũng nói không chừng.

“Du Nhiên, đừng nghĩ nữa. Chúng ta hiện tại trọng yếu chính là thời gian.”

Lăng Thiên thực sự là con sâu trong bụng ta, vừa thấy biểu tình ta đã biết ta đang suy nghĩ cái gì. Diệu Dương nghe thấy đối thoại của chúng ta, quay đầu lại cổ quái mà quét nhìn chúng ta một cái, nói:

“Bắt chặt thời gian đi, có thể càng nhanh kết thúc nhiệm vụ càng tốt.”

Ta buông tay ra, đi đến bên hố đá.

“Đem hết thảy tinh huyết chia làm năm phần, phân biệt đổ vào trong năm cái lỗ hổng kia.”

Tập trung nhìn vào, bên hố quả nhiên có năm cái lỗ nhỏ, chạm khắc thành năm cái đầu hình thù kỳ quái, giương lớn miệng.

Chúng ta đem tinh huyết yêu thú phân biệt đổ vào, nguyên lai những cái đầu này đều liên thông với đường văn màu đỏ trong hố, mỗi khi đổ một phần, đường văn màu đỏ liền sáng lên một đường. Thời điểm một phần sau cùng đổ vào, đường văn đáy hố được cải biến hết màu sắc u trầm ban nãy, toàn bộ rực rỡ lên.

“Được rồi, hiện tại đến chúng ta. Các ngươi ai tới đại biểu nhân tộc?”

“Lăng Thiên đi đi. Đây hơn phân nửa là chuyện tốt, vốn chính là nhiệm vụ anh nhận, tự nhiên nên là anh đến.”

Diệu Dương nói như vậy, Lăng Thiên liền không nói hai lời đứng đến bên cạnh ao. Hươu lão đầu nhìn chăm chú vào ta, gật đầu:

“Cũng có thể. Ta đây liền đại biểu yêu tộc.”

Ta thấy lão luôn ngắm ta, muốn nói lại thôi. Trong lòng khẽ động, tiến lên một bước:

“Máu của tôi cũng có thể thêm vào được chứ?”

Ánh mắt của hươu yêu sáng lên:

“Đương nhiên có thể, cái này cũng không hạn chế nhiều.”

Ta biết mà, xem ra máu của Thần Ngữ Giả ta cũng không giống thường nhân đi, hươu yêu mới có thể cao hứng như thế. Máu của ba người chúng ta đều tích vào, ba giọt máu đỏ sau khi tiến vào ngay cả cái bọt bong bóng cũng không hề bốc lên, căn bản là nhìn không thấy. Thất vọng, ta còn tưởng rằng sẽ có hiệu quả đặc biệt gì, kết quả bất quá chỉ là tốc độ đường văn đỏ phát sáng nhanh hơn một chút.

Lại đứng một hồi, Tiểu Bạch bám vào bên tai ta nói:

“Chủ nhân, dưới đất có thanh âm.”

Ta lắng nghe, quả nhiên là tiếng nước, còn càng lúc càng lớn. Rất nhanh, Diệu Dương cùng Lăng Thiên cũng nghe thấy, chúng ta nhìn chằm chằm hố đá.

Đáy hố đỏ thành một mảnh, vốn cho dù là trăm phần tinh huyết, cũng không có khả năng ánh ra một tảng lớn đỏ máu như thế. Chúng nó chỉ là một phần dẫn dạo, huyết trì chân chính, ta nghĩ đang trướng lên từ dưới đất.

Không ngoài dự đoán, không bao lâu sau, chỗ miệng ra đã không còn đổ máu, máu trong huyết trì lại càng lên càng cao, hình như thực sự có cái gì đó đang càng không ngừng rót vào bên trong. Nhìn lâu, mới phát hiện những dịch đỏ càng ngày càng nhiều kia là từ dưới nền đất toát ra, ánh sáng của đường văn đỏ biến thành nước, lại trướng đầy huyết trì.

Trong không khí phiếm một cỗ hương ngọt, hoàn toàn không giống như là vị tanh của máu bình thường. Hươu yêu kích động mà nhìn chằm chằm huyết trì không hề nhúc nhích. Thẳng đến khi dịch đỏ trong huyết trì ổn định xuống không lên cao nữa, hươu yêu mới đưa tay thử thử, kích động toàn thân đều run lên, liên thanh nói:

“Là Hóa Yêu Trì, thật là Hóa Yêu Trì. Không nghĩ tới vạn năm sau, còn có thể tái kiến phong thái của Hóa Yêu Trì. Yêu tộc được cứu rồi, được cứu rồi!”