Editor: Toujifuu
***
Ánh mắt của Ám Dạ không tồi, rất không tồi, hơn nữa khẳng định là hắn có tâm muốn kéo quan hệ tốt với hai “cao thủ hiện nay được vô số chú mục” chúng ta đây, nhìn chỗ hắn chọn là biết.
Ám Dạ tìm tổng cộng ba chỗ, tất cả đều là đoạn đường hoàng kim, viện lạc độc môn quy cách cao nhất, tư trạch như vậy khi ta còn chưa rời đi cũng đã là thứ có tiền cũng mua không được, ba chỗ này đều là mấy người cao tầng chúng ta trước đây cố ý lưu lại dự phòng, lúc đó cũng chỉ để lại tổng cộng năm hộ.
“Thế nào, nếu như không có chỗ nào thích chúng ta tiếp tục tìm.”
Ám Dạ cười meo meo mà nói, ta cười thầm, nếu như ta nói còn không hài lòng, khẳng định tiểu tử này sau lưng sẽ mắng ta không biết điều.
Ta suy nghĩ một chút, phần đất ba tòa viện đó chiếm đều không nhỏ, một tòa ở trung tâm thành gần phủ thành chủ, hào trạch đại viện khí phái quý tộc điển hình.
Một tòa ở trên đường bên cạnh trung tâm quảng trường, nơi này là khu dân cư cao cấp, cách truyền tống, công hội, đường phố thương nghiệp đều gần, ra vào thuận tiện tấc đất tấc vàng. Kiến tạo hoàn toàn phỏng theo lâm viên Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy quang co trong suốt. Tòa sau cùng ở bên hồ trong thành Đông Long. Đất Đông Long chiếm rất rộng, khi chọn vị trí trước đây chúng ta cố ý dẫn một hồ nước thiên nhiên nho nhỏ vào thành, làm nguồn nước lớn nhất bên trong thành. Hồ nước này vòng quanh một tòa núi nho nhỏ, đại trang viên trên đỉnh núi là nhà của cao tầng Đông Long, mấy anh em mỗi người chiếm một tòa tiểu lâu. Chân núi cũng có vài toà tiểu viện độc môn, nhưng cách nhau rất xa, sống tựa nước rất là thanh tĩnh. Tòa viện Ám Dạ mang ta đi xem không có thiết kế gì đặc biệt, mấy gian nhà ngói xanh tường trắng, ngược lại có một hoa viên lớn đến thái quá chiếm hơn phân nửa diện tích, ta tính toán lấy nó để làm sân luyện tiễn cho ta cũng đủ rồi. Tường viện còn vòng lấy một đoạn bờ hồ, một đài gỗ nho nhỏ được xây nhô ra khỏi bờ hồ, cũng là địa phương uống trà ngắm cảnh rất tốt.
“Địa phương tốt.”
Sau khi Lăng Thiên thấy tòa viện này tán thưởng một câu, so với hai nơi trước đó. Anh ta hình như yêu thích nơi đây hơn.
“Vậy lấy toà viện cạnh hồ này đi. Chỗ Ám Dạ tìm, tôi nghĩ khẳng định là nơi tốt nhất.”
Ám Dạ quét nhìn qua lại giữa ta cùng Lăng Thiên một cái, cười nói:
“Không thành vấn đề. Tôi khi về sẽ đăng ký cho cậu một chút là được.”
Đang khi nói chuyện hình như hắn có truyền âm, gật đầu với ta. Đi qua một bên nói vài câu xong, quay đầu lại nói: “Thành chủ của chúng tôi đã trở về, muốn mời hai vị ăn cơm. Thế nào, có thể thưởng cho chút mặt mũi chứ.”
Trong lòng ta nhảy dựng, không thể nói không chuẩn bị. Chỉ là trong lòng vẫn có chút không vững dạ.
“Được a, đại danh của thành chủ Diệu Dương chúng tôi đã nghe nhiều, vừa vặn để cho chúng tôi kiến thức vị nhân vật truyền kỳ này một chút.”
Lăng Thiên đột nhiên đoạt trước ta mở miệng, ta lắp bắp kinh hãi. Hơn nữa tuy rằng ngữ khí của anh ta bình thản, nhưng ta có thể nghe ra bên trong có chút chút ý bất mãn. Anh ta cùng Diệu Dương trước đây có ân oán gì sao? Thế nào sẽ khó chịu với hắn thế? (*khửa khửa* chuyện ân oán đó là chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đấy, chỉ có anh ko chịu hiểu thôi~!)
Diệu Dương mời chúng ta ăn cơm đương nhiên cũng là ở tửu lâu tốt nhất Đông Long, vòng vo một buổi chiều ta cùng Lăng Thiên lại trở lại Phong Minh tửu lâu. Xa xa đã thấy không ít người chơi không đi vào tửu lâu mà đứng ở trên đường, vừa nhìn thấy chúng ta đi tới thì nhao nhao chỉ trỏ. Nhĩ lực của ta không tồi, nghe thấy bên trong có hơn phân nửa đều là đàm luận về Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh, còn có một vài người mặt mày hớn hở kể về đoạn videoclip trên diễn đàn kia. Ám Dạ đi bên cạnh ta thấp giọng cười:
“Du Nhiên. Cậu cùng Lăng Thiên huynh thực khiến cho đại lục phương đông chúng ta nở mày nở mặt, đại náo chủ thành phương tây a, cậu không biết trên mạng đều có người nói các cậu là anh hùng dân tộc. Còn có rất nhiều người đang thảo luận các cậu làm thế nào qua đó được. Trên diễn đàn rất náo nhiệt.”
“Bất quá là làm một nhiệm vụ mà thôi. Cũng không phải chúng tôi cố ý. Hơn nữa anh biết làm nhiệm vụ hệ thống sẽ cho rất nhiều tiện lợi mà, bằng không bằng vào tôi cùng Lăng Thiên. Làm sao có bản lĩnh đó.”
“Nga. Không biết là nhiệm vụ gì cường hãn như thế, phải làm đến tận đại lục phương tây?”
Ta nhìn nhìn Lăng Thiên. Anh ta hừ hừ hai tiếng, rõ ràng không muốn trả lời. Ta nghĩ thấy cũng đúng, có một số việc hiện tại nói còn quá sớm, ta cũng không thể bởi vì thiên vị bọn Ám Dạ mà đem bán Lăng Thiên.
“Chờ có cơ hội tôi nói với anh sau. Có thể đến lúc đó còn cần Ám Dạ hỗ trợ đây.”
Ám Dạ nghe hiểu ý trong lời nói của ta, hài lòng cười không truy vấn nữa. Vừa vặn, chúng ta đã đi đến cửa tửu lâu.
Thoáng nhìn, a, chúng ta tới vào đúng thời điểm ăn cơm, trên tửu lâu được ngồi đầy, cũng không biết bên trong có bao nhiêu là tới xem náo nhiệt. Tiểu Vũ cùng Nhạc Thiên Phái đứng ở cửa lớn, Tiểu Vũ vừa nhìn thấy chúng ta liền chào đón:
“Ám Dạ, các anh tới rồi. Hai vị hẳn là Cuồng Lôi Kiếm Lăng Thiên cùng Huyễn Linh Cung Du Nhiên đi, tôi là đường chủ Nhạc Sư Đường của Đông Long Hoa Lạp Lạp Đích Tiểu Vũ, đây là đường chủ Kiếm Sĩ Đường của chúng tôi Nhạc Thiên Phái, hoan nghênh hoan nghênh.”
Khóe miệng ta khẽ giật, đây là xưng hô gì a? Tiểu Vũ thấy vẻ mặt ta nghi hoặc, cười nói:
“Các anh còn chưa biết? Hiện tại trên mạng tên tuổi của các anh lớn vô cùng, đoạn videoclip kia rất nhiều người tải xuống, có vài người nhiều chuyện liền đặt biệt hiệu cho các anh. Kiếm của Lăng Thiên không phải mang hiệu quả lôi điện sao? Vì vậy là Cuồng Lôi Kiếm. Cung của Du Nhiên thoạt nhìn rất giống Thanh Linh Cung, tuy rằng có chút không giống. Bởi vậy liền thành Huyễn Linh Cung. Đây là hai danh hào hiện tại được mọi người công nhận nhất. Những cái khác còn có rất nhiều, nếu như các anh có hứng thú có thể lên diễn đàn tìm xem.”
Ta cười gượng, cho dù ta buồn chán đến thế nào cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với chúng nó. Lăng Thiên lật cái bạch nhãn, hỏi:
“Thành chủ các người đâu? Không phải nói ăn cơm sao?”
Nửa điểm cũng không khách khí, ta lại một lần nữa khẳng định là trong lòng người này khó chịu với Diệu Dương, chẳng lẽ là đồng hành tương kỵ (cùng đồng hành nên kỵ lẫn nhau)? Rất có thể nga, hai người đều là kiếm sĩ đứng đầu, lại đều là địa chủ tâm cao khí ngạo.
“Thành chủ bọn họ ở trên lầu, xin theo tôi đến.”
Tiểu Vũ làm một thủ thế mời, đoàn người trùng trùng điệp điệp lên lầu. Diệu Dương đặt chính là một phòng được bao trọn, đi vào thì thấy mấy nhân vật hạch tâm của Đông Long cơ bản đều tới. Diệu Dương, Nam Cực, Nhạc Thiên Phái, Tiểu Vũ, Ám Dạ, còn có ta. Đã bao lâu, không có cảnh sáu người tụ cùng nhau ăn uống cười đùa như vậy, đáng tiếc chỉ có một mình ta biết. Hơn nữa lần này tới còn có người ta không muốn thấy —- Mộng Điệp. Cái nữ nhân kia cho tới bây giờ ta nhìn thấy cô ta vẫn sẽ cảm thấy gai mắt, vô luận là nụ cười hư vinh của cô ta hay là động tác cô ta kề sát Diệu Dương kia. Trời biết ta trước đây làm thế nào nhịn lâu như vậy.
“Lăng Thiên, Du Nhiên, hoan nghênh đi tới Đông Long Thành.”
Diệu Dương đi tới chào hỏi chúng ta, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Thiên sáng quắc. Lăng Thiên lấy khí thế đồng dạng trừng trở lại, đạm đạm nói:
“Chào.”
Ta thầm than dưới đáy lòng, quả nhiên không đoán sai, xem ra không chỉ Lăng Thiên khó chịu đối với Diệu Dương, Diệu Dương đối với Lăng Thiên chỉ sợ cũng có cảm giác đồng dạng. Vô luận là mặt ngoài hay là kỹ xảo hoặc là khí thế, hai nam nhân đồng dạng xuất sắc một khi gặp phải nhau liền không thể không so bì, huống hồ bọn họ đều là người không chịu thua, lại cùng là chức nghiệp kiếm sĩ, sợ là sẽ trực tiếp xem đối phương là đối thủ.
Ta cùng Ám Dạ đồng thời thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn nhau cười. Ám Dạ đi qua vỗ vỗ Diệu Dương nói:
“Lão đại, chúng ta là mời người ta đến ăn cơm, đừng để cho khách nhân đứng lâu.”
Ta cũng đi qua trực tiếp kéo Lăng Thiên đi, chỉ chỉ Băng Hoa Túy trên bàn:
“Rượu anh thích, ngày hôm nay có thể uống đủ. Trừng nữa tròng mắt sẽ rớt ra đó.” (XD~, chậc, biết cách dạy ‘chồng’ ghê!)
Lăng Thiên ngoài ý muốn nghe lời, cúi đầu cười cười với ta, bị ta kéo đến bên cạnh bàn ngồi.
Rốt cục, mọi người đã ngồi ổn, có thể ăn cơm rồi!