Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 24: Tiết 24




Editor: Toujifuu

***

Trở lại Đông Long Thành, liên lạc với Ám Dạ. Hắn nói với ta nhiệm vụ mấy ngày nay đều đã được bố trí, tựa hồ còn chưa có gì tiến triển. Mặt khác Đông Long gần đây không yên ổn, xuất hiện rất nhiều ngưu quỷ xà thần, kêu chúng ta tự mình chú ý an toàn. Đây là đương nhiên, người thông minh trong trò chơi vĩnh viễn không phải ít, hiện tại ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta chỉ tăng không giảm

Khoảng chừng Ám Dạ bọn họ hiện tại cũng bận bịu, một bên là nhiệm vụ đại hình, một bên còn phải chuẩn bị chuyện lễ mừng đầy năm, chúng ta nói chờ sau lễ đầy năm hãy tiếp tục toàn lực làm nhiệm vụ.

“Lễ đầy năm……”

Ta nghĩ lại chuyện này trong lòng liền cảm thấy rất phức tạp. Đối diện hồ nước bích lục hít không khí nửa ngày, quay đầu lại thấy Lăng Thiên còn đang ở trong hoa viên chăm sóc mầm cây của anh ta. Ngây người ba ngày ở trong phó bản nhiệm vụ chức nghiệp, trở về thấy hạt giống mà anh ta trồng cư nhiên thực sự nảy mầm. Ta kinh ngạc mà chuyển quanh nó vài vòng, ngơ ngẩn không nhìn ra được đây là cây gì (Người ta mới trồi lên được một nhánh mầm nhỏ, ngươi có thể nhìn ra được mới có quỷ). Lăng Thiên thần bí mà phân một khối đất không nói cho ta biết, một lòng chiếu cố vật nhỏ đó. Còn đặc biệt triệu Tiểu Hắc, Ám Ảnh, Tiểu Bạch, Tiểu Bích qua uy hiếp một trận, nghiêm lệnh không cho phép chúng nó thương tổn đến cây mầm nhỏ này, còn phải làm thủ vệ, giúp anh ta trông coi không cho phép mấy thứ nào khác đến động. Ta ở bên cạnh lắc đầu, chẳng lẽ đó là bảo bối gì hay sao?

“Aiz, Lăng Thiên, tôi out trước.”

Lăng Thiên rốt cục ngẩng đầu nhìn ta:

“Mấy ngày tới cũng không lên?”

“Ừm, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Cũng tốt. Tôi sẽ bắt chặt thời gian trước lễ đầy năm liên hệ với mấy tiểu tử kia.”

“Anh tốt nhất có thể lập ra được một kế hoạch cụ thể. Xong lễ đầy năm tôi tính toán nhiệm vụ này sẽ lập tức khởi công, đến lúc đó bố trí lại nói không chừng sẽ muộn.”

“Tôi tận lực. Lần này tôi ngược lại muốn xem tiểu tử Địa Ngục Hỏa kia còn có thể chơi ra được mánh khóe gì nữa.”

“Được, chúc anh may mắn. Đi đây.”

Ta phất phất tay, out ra khỏi trò chơi.

Bên ngoài khí trời rất tốt, ánh nắng rực rỡ. Bò ra từ trong giường trò chơi. Lấy áo ngủ bên cạnh qua khoác lên đi đến bên cửa sổ. Hiện tại là sau giờ ngọ, mặt trời không nhanh không chậm di chuyển trên đỉnh đầu, từ chỗ ta nhìn ra tiệm mì nhỏ dưới lầu đối diện con phố đang làm ăn rất khá. Hình như từ sau khi ta vào lại trò chơi ta cũng rất ít thấy cảnh tượng như vậy. Hiện tại nhìn, lập tức khiến cho ta hoài niệm lại mì sợi thịt bò của ông chủ tiệm mì nhỏ. Hút hút nước bọt. Ta nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thay y phục, chuẩn bị đi thỏa mãn cơn thèm. Đi tới cửa nghĩ nghĩ, lại quay người cầm card ngân hàng cùng chứng minh nhân dân, ta dự định đem kim tệ trong trò chơi chuyển hết vào tài khoản ngân hàng.

Mì thịt bò của ông chủ vẫn ăn ngon như trong trí nhớ, ta sùm sụp sùm sụp ăn một tô lớn. Cảm thấy mỹ mãn mà đi bộ đến con phố phụ cận. Lại nói tiếp ở chỗ ta thực hẻo lánh, vừa vặn ở ngay bên góc trên cùng của thành phố, đi ra tiếp nữa chính là khu kết hợp thành thị nông thôn. Thông thường mà nói nơi đây đều là một số giai tầng bình dân, tiêu chuẩn cuộc sống chỉ là bậc trung của thiên hạ. Bởi vậy, thương nghiệp gì gì đó thực sự là thập phần không thịnh vượng. Lấy một ví dụ mà nói đi, ở đây hẻm nhỏ không ít, đường lớn không nhiều, có mấy cái còn không dài. Siêu thị khu này tổng cộng chỉ có hai cái mỗi cái không vượt quá hai trăm mét vuông, ngân hàng cũng chỉ có hai chi nhánh nho nhỏ của hai nhà ngân hàng đối thủ một mất một còn đối cửa mở cửa vạn năm bất biến Kiến Thiết cùng Công Thương. Giao thông công cộng ngang qua phụ cận nhà ta chỉ có một. Ta muốn đi trung tâm thành phố mua món gì lớn ít nhất phải chuyển hai lần xe, về phần taxi vậy càng thiếu, còn không bằng ngồi giao thông công cộng. Ngươi nói xem bên trong một cái ngóc ngách như thế đột nhiên xuất hiện một chiếc limo cao cấp. Vậy thứ đó sẽ chói mắt bao nhiêu a. Kia không phải sao, ta khó có được xuất môn một chuyến thật đúng là cho ta gặp phải một chiếc. Lắc lư hai lượt đi đến Kiến Thiết nho nhỏ kia. Ta trong lòng tính toán lần này chuyển kim tệ ra cộng thêm phí hình tượng đại diện mà Kim Hoa quốc tế cấp cho trước đó. Trong card của ta có thể đến con số năm mươi vạn. Theo hiện tại con số này mà nói không tính là nhiều, bất quá cũng có thể đủ cho ta làm sâu gạo nhiều năm. Hơn nữa hiện tại không phải ta vẫn còn kiếm tiền trong trò chơi sao? Vậy tiền này có thể giữ lại về sau vạn nhất mua món gì lớn các loại, cũng có thể dùng được. Nghĩ nghĩ hình như ta cũng đã phát triển thành giai cấp có tiền tiết kiệm a, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Bên này đang cao hứng, đi đến cửa Kiến Thiết bỗng nhiên bị một chiếc xe làm lóa mắt một chút.

Kỳ thực ta không hiểu xe nhiều, tự mình biết không có thực lực mua vì vậy cũng không đi nghiên cứu. Thế nhưng chiếc xe này ta không cần nghiên cứu cũng biết là hàng cao cấp. Vô luận là kiểu dáng hay màu sắc đều đạt đến một mức xinh đẹp, hơn nữa phối trí bên trong thoạt nhìn rất xa hoa cùng cái thứ khiến cho ta nhìn rất quen mắt kia, ở trên TV thường thường xuất hiện, trên cơ bản được xưng là tiêu chí xe chuyên dụng của hào môn nhà giàu, ta nhìn ở trong mắt mà nước bọt tí tách chảy a, này đến cùng là bao nhiêu tiền nha! Nếu không phải trong xe có người, có lẽ ta sẽ nhào lên hảo hảo gần gũi tham quan học tập thứ khó gặp này một chút. Đáng tiếc người bên trong hình như không quá hữu hảo, ta chỉ nhìn một chút như thế, tên ăn mặc kiểu tài xế kia còn trừng mắt nhìn ta kìa.

“Được rồi được rồi, tôi không nhìn là được chứ gì.” Trong lòng nói thầm, ta xoay người đi hướng mục tiêu nguyên bản. Những người này cũng thực sự là, không muốn để cho người khác nhìn thì đừng khai ra a, tối thiểu cũng đừng chạy đến loại địa phương nhỏ này, ở đây đều là những bách tính ít thấy được xa xỉ phẩm cao cấp, đương nhiên sẽ hiếu kỳ a.

Khi vào cửa, ta cùng hai nam nhân đi lướt qua nhau. Âu phục cao cấp, vóc dáng cao lớn, ta vô ý thức quay đầu nhìn bọn họ đang đi hướng chiếc xe cao cấp kia. Yo, đoàn người “tam cao” (3 hạng mục cao: bằng cấp cao, thu nhập cao, địa vị cao). Những người này không phải là chủ quản cấp cao của Kiến Thiết xuống thị tra đấy chứ? Chỉ bằng một ý niệm này trong đầu, nam nhân âu phục màu xám bạc đi đến bên cạnh xe kéo mở cửa lên xe vừa vặn quay đầu đối mắt nhìn ta một cái. Trong lòng ta nhảy dựng, người này thoạt nhìn rất quen mắt.

Ngơ ngác mà đứng ở cửa suy nghĩ một hồi lâu, nam nhân này hơn ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính rất tuấn lãng, có loại khí chất lạnh lùng cường thế, loại hình nhân vật tinh anh chủ quản cao tầng vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt có thể nhìn ra sự tự tin, cao ngạo, mệnh lệnh mười phần. Ưm, hình như chưa từng gặp qua hắn a, người như thế nếu đã gặp mặt hẳn là sẽ không quên đi. Vỗ vỗ đầu, trực tiếp đem cái người không thuộc về vòng tròn cuộc sống của ta kia vứt ra sau đầu, hiện tại trọng yếu nhất là gửi tiền của ta xong đã, điều này quan hệ đến vấn đề cuộc sống của ta a.

Chiều nay tâm tình của ta đều vô cùng tốt, gửi tiền xong lại giết đến siêu thị mua một đống đồ sống, thức ăn quen thuộc, ngâm nga một bài hát về nhà hảo hảo ăn một bữa. Đối với trận náo nhiệt ngày mai sắp sửa đến kia, ta cư nhiên cảm thấy không còn khẩn trương như trước nữa. Ta tự so sánh trong tâm lễ mừng đầy năm ngày mai, so với sự khẩn trương khi đối mặt Diệu Dương, hình như hứng thú của ta đối với việc nhìn thấy Lăng Thiên trước đây lớn hơn một chút. Đây có lẽ là một chuyện tốt? Ha ha, không biết Lăng Thiên “kiếp trước” đến tột cùng là ai, mà tham gia lễ mừng đầy năm đều là nhân vật đứng đầu a.

Buổi tối nay, ta ngoài ý muốn bình tâm tĩnh khí một đêm không mộng, vừa ngủ liền đến bình minh. Khi ánh nắng vàng kim rơi trên mặt ta mở mắt. Đúng tám giờ, ta nằm trên giường trò chơi, bình tĩnh mà nói với bản thân: Diệu Dương, lần này để cho chúng ta chân chính, chấm dứt đi.