Editor: Toujifuu
***
Tại một bên ánh trăng dâng lên,
Dưới trời không ánh sao buông xuống,
Có một viên bảo thạch mỹ lệ,
Mê hoặc đường nhìn của lữ nhân.
Nó là nước mắt của thần nữ,
Nó là nỉ non của tình nhân,
Nó khiến cho hùng ưng tháo cánh xuống,
Nó khiến cho mãnh hổ bẻ gãy vuốt.
Nơi đây trầm say tình yêu hồn nhiên,
Cũng trầm say tâm nguyện chiến sĩ,
Dưới xuy phất của làn gió thảo nguyên vô tận,
Chờ đợi tái kiến trăm nghìn năm sau.
Trong lòng hồi tưởng lại bài thơ nghe được từ chỗ người kể chuyện, ta cưỡi ngựa chạy băng băng hướng hồ Tana.
Từ sau khi hiểu rõ toàn bộ chuyện xưa, ta không thể không nói, người biên tập trình tự nhiệm vụ này….. Quá tục! Nguyên sự kiện nói đến cùng căn bản chỉ là một câu chuyện ngôn tình tam lưu: Hai thủ lĩnh đại bộ lạc, coi trọng một nữ nhân rất có tư sắc. Bởi vì hai người đều là nam nhân rất ưu tú, vì vậy nữ nhân đó lưỡng lự hai bên chậm chạp không thể quyết định, sau cùng biến thành hai nam nhân đều vì cô mà bị tổn thương không ngừng, sau đó hai tên đầu óc bị nước vào đó quyết định lấy thắng bại của chiến tranh để quyết định quyền sở hữu nữ nhân đó. Lại sau đó, hai bộ tộc liền đánh sống đánh chết tử thương vô số, nữ nhân kia lúc này mới chạy đến nói cô không muốn thấy bởi vì cô mà sinh linh đồ thán, tự sát chết xong hết mọi chuyện. Vì vậy hai nam nhân bởi vì cái chết của cô mà cảm thấy không còn mục đích sống, cũng tự cắt cổ. Ta sau khi nghe xong chuyện xưa này, chỉ có một đánh giá: Nữ nhân kia gọi là “họa thủy”, hai nam nhân kia khẳng định là “não tàn”. Tình yêu a, thứ này ta cũng không phải chưa từng trải qua, ngươi nguyện ý vì nó sống hay là vì nó chết đều là chuyện của chính ngươi, người khác không có quyền đánh giá. Thế nhưng ngươi vì tình yêu của bản thân mà phát động một hồi chiến tranh khiến cho nhiều người chôn thi sa trường như vậy thì không đúng rồi. Kết cục sau cùng của chuyện xưa là ở một cái hồ, tiền thân của hồ kia kêu là gì không rõ lắm. Chỉ là bởi vì nữ nhân kia chết ở nơi đó, vì vậy mọi người liền dùng tên của cô để xưng hô, cũng chính là hồ Tana hiện tại.
Vốn chuyện xưa đến đây thì kết thúc. Mặc kệ mọi người cảm thấy nó là bi cũng được thương cũng tốt căn bản không quan hệ tới ta. Ai nghĩ không biết từ lúc nào, trên thảo nguyên bắt đầu truyền lưu một truyền thuyết:
Trong hồ Tana có một bảo tàng mà hai vị thủ lĩnh đại bộ lạc khi chết lưu lại kêu là Chiến Sĩ Chi Hồn. Chờ đợi hậu nhân đến lấy. Người nào lấy được nó, người đó có thể lấy được lực lượng, trở thành bá chủ thảo nguyên.
Chiếu theo cách nói của ta, đây căn bản là một giấc mộng ban ngày mà nhân sĩ buồn chán nào đó biên ra, vậy mà lại có người tin. Hơn nữa còn không ít. Nghe nói khi lời đồn này mới xuất hiện, người đi hồ Tana đào bảo tựa như đổ sủi cảo vào nồi, từng đợt tiếp từng đợt, đó là đào đất ba thước chân chính a, thẳng đến khi bọn họ xác định đích xác không có bảo tàng mới rời đi, trong phạm vi hơn mười dặm chừng ba năm đều không có một ngọn cỏ.
Nhưng mà bất luận ta nghĩ như thế nào, trọng yếu nhất là, người mục tiêu nhiệm vụ của ta —- thủ lĩnh Sydow có thanh âm của Diệu Dương kia, rõ ràng là tin, hơn nữa hình như hắn kiên định cho rằng trong “hai tên ngốc xít” lưu lại bảo tàng có một người là tổ tiên của Sydow bọn họ. Trong bảo tàng đó nhất định có then chốt để cho tộc Sydow phục hưng. Vì vậy, nhân vật đại gia mục tiêu của ta kia băng băng đi hướng phía bảo tàng của hắn, ta cũng chỉ đành dùng sức mà đuổi theo ở phía sau. Ngươi nói xem thế này kêu là chuyện gì a! (_ _)
Mặt trời lặn ánh trăng lên. Ta rốt cục cũng hồng hộc chạy tới hồ Tana. Xa xa nhìn qua, trong thảo nguyên màu mực đột nhiên nổi lên tảng lớn ngân quang. Khiến cho ta bị chấn động mạnh một chút. Nguyên tưởng rằng chỉ là một dòng nước nho nhỏ. Nhìn thấy vật thực mới biết đây căn bản là một cái hồ lớn nhìn không đến đầu cùng. Không biết trên thảo nguyên này vì sao sẽ có hồ lớn như vậy, thế nhưng ta nhớ lại bài thơ kia thảo luận cái gì mà “nước mắt của thần nữ”. Cức chó! (Anh cũng biết chửi hả? 0_0) Nếu như thần nữ nào mà chảy nhiều nước mắt như vậy, vậy cô ta còn không bị khóc thành người khô. Còn có mấy tên đến đào bảo, địa phương lớn như vậy bọn họ cư nhiên có thể đào ba thước đất….. Không thể không nói tiềm lực của nhân loại là vô cùng a!
Đứng cảm thán hai tiếng, ta nhìn nhìn bốn phía yên tĩnh, mấy tên kia cũng không biết chạy đi nơi nào. Đi vòng quanh bên hồ thôi, cuối cùng cũng có thể tìm được. Con ngựa mượn từ Thảo Độn vừa đưa ta tới đây, tự nó đã đát đát chạy trở về, hiện tại ta chỉ đành lao động đôi chân của ta.
“Tiểu Bạch, thấy bọn họ thì cho anh biết.”
“Đã biết, chủ nhân.”
Tiểu Bạch từ đầu vai ta nhảy xuống, nhảy lên nhảy xuống ở phía trước, thân mình nho nhỏ kia chui tới chui lui ở trong cỏ dài, vừa không lưu ý một chút đã không còn thấy cái bóng. Ta lắc đầu, nhóc này càng ngày càng nghịch ngợm. Bình thường nếu như có Tiểu Hắc, còn có thể bắt nó lại, Tiểu Hắc có mũi thính, tốc độ cũng rất nhanh. Lần này Tiểu Hắc không theo tới, nó liền giống như được thả gió. Nó cũng chỉ dựa vào tốc độ nhanh cộng cái đầu nhỏ, bằng không sợ là đã sớm bị người ta bắt đi.
“Tiểu Bạch, đừng chạy xa.”
Ngoại trừ tiếng gió không ai đáp lại ta. Thở dài, ta quay đầu nhìn về phía mặt nước lăn tăn gợn sóng. Cảnh sắc ở đây thật đúng là không tồi, cộng thêm truyền thuyết kia, nếu như không phải phó bản nhiệm vụ, hẳn là sẽ có rất nhiều người tới nơi này ngắm cảnh. Ta đột nhiên cảm thấy trên người rét run một trận, gió từ ban nãy hình như chưa từng dừng, thổi qua từng đợt. Quay đầu lại nhìn nhìn, trong bóng tối sóng cỏ nhấp nhô, thanh âm ào ào nghe quái đến thấm người.
“Chủ nhân, phía trước kia có người.”
Tiểu Bạch từ trong bụi cỏ nhảy ra, vẫy móng vuốt với ta. Ta theo nó đi một đoạn, quả nhiên có người ngồi ở bờ hồ. Không phải kỵ binh ta muốn tìm, mà là một nữ tử mặc cung trang tay áo rộng dài đang đối nguyệt thổi tiêu. Tiếng tiêu ô ô nghe ra có chút u oán, phối với ánh trăng thanh lãnh nơi đây ngược lại cũng thực có chút ý vận đối nguyệt thương cảm của cổ nhân.
“Công tử, tiểu nữ tử một lòng thổi tiêu, không biết công tử đến, thất lễ.”
Tiếng tiêu thổi đến chỗ cao bỗng nhiên dừng lại, nữ tử kia quay đầu cúi người thi lễ với ta. Ta lúc này mới nhìn rõ diện mục của cô, đích thật là một mỹ nhân. Da như tuyết xuân, môi như điểm ngọc, mi như trăng rằm, mắt như sao trời, thực thực nhan sắc khuynh quốc.
“Tiểu thư khách khí. Mỹ cảnh như thế, tiểu thư đối nguyệt thổi tiêu thực sự là người tao nhã.”
Nữ tử kia rũ mắt cười, đạm đạm mà nói:
“Chẳng qua là lòng có vướng mắc không người để kể, chỉ có thể đối trăng sáng sao trời thả lòng mà thôi.”
“Vậy sao? Có chuyện gì khiến cho tiểu thư người tâm thần không yên, tại hạ nguyện ý nghe tiểu thư giải bày, không biết so với những vật chết không biết tình thú kia tốt hơn bao nhiêu?”
Ta cúi đầu cố nén ý cười, chưa bao giờ biết bản thân còn có bản lĩnh này, loại lời nói nho nhã này cũng có thể biên ra được. Nếu như trở về nói cho Lăng Thiên nghe, tiểu tử đó sợ là sẽ cười chết. Nữ tử thần bí nhoẻn miệng cười:
“Như thế thì làm phiền công tử. Nhà của ta ở bên kia, nếu như công tử không chê bỏ, thỉnh đến nhà của ta ngồi đi.”
Cô đưa tay chỉ, ta theo phương hướng nhìn qua, phía trước quả nhiên có một tòa viện lạc, ẩn trong đêm đen thực là không dễ nhìn ra. Trên đồng cỏ bên cạnh viện lạc còn có mấy sinh vật sống đang hoạt động. Đến gần nhìn, nguyên lai là mấy con ngựa. Con ngựa kia ta nhìn thấy rất quen mắt, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
“Công tử, ngoài cửa gió lớn, mau vào đi.”
Nữ tử đứng ở cửa viện đối ta xảo tiếu thiến hề (khéo cười tươi đẹp), ta đứng ở ngoài cửa viện khẽ lắc đầu với cô.
“Viện này của tiểu thư tôi không vào thì tốt hơn. Tôi sợ tiến vào, liền ra không được.”
Nữ tử sửng sốt, gượng cười nói:
“Lời này của công tử là có ý gì?”
Ta chỉ chỉ mấy con ngựa ngoài tường viện nói:
“Hôm qua tôi ở trên đường tới đây đã gặp qua chủ nhân của chúng nó. Hiện tại ngựa ở chỗ này, người đi nơi nào đây? Tiểu thư sẽ không nói là không biết đấy chứ?”
Nữ tử cười không nổi. Cô lạnh lùng nhìn ta một cái, nói:
“Ngươi vào, tự nhiên sẽ gặp được bọn họ.”
Ta thở dài, cô ta cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Biết rõ có vấn đề còn chạy vào sân nhà của cô ta.
“Tôi không đi vào cũng có thể thấy được. Tiểu Bích!”
Tiểu Bích từ trên đỉnh đầu ta bay lên (Trời biết nó nằm ở nơi đó đã bao lâu, đồ lười này hình như từ sau khi theo ta thì đã ‘chung tình như một’ với tóc của ta, không đến lúc cần thiết quyết không nhúc nhích một chút), dừng ở phía trên ta, sau đó mạnh đập cánh. Một ít điểm sáng vàng kim nhỏ bé từ trên cánh nó bay ra, rơi lên trên người ta. Thế giới trước mắt, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.