Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 17: Tiết 17




Editor: Toujifuu

***

Lại là hai tiễn liên tục, một nhánh trong đó đánh ra bạo kích, một chữ số đỏ tươi dâng lên trên đầu sói.Sói kia phẫn nộ không để ý đến sự uy hiếp của lửa, muốn nhảy qua vòng công kích ta. Đối với loại sói rời khỏi bầy này, ta đương nhiên cấp cho đả kích kiên quyết. Một chuỗi tiễn sắt bay đi, hai ba cái đã đâm nó thành một con nhím.

Con sói không may kia kêu thảm một tiếng, từ phía trên vòng lửa ngã xuống, vừa vặn ở trên liệt hỏa. Đại hỏa hừng hực vù một cái bị áp xuống, rất nhanh đốt da sói, lại bốc cháy lên. Có sự trợ lực của da sói, mỡ sói, lửa càng cháy càng rực. Vị đạo thịt quay rất nhanh truyền đến, thi sói kia càng rút càng nhỏ, biến thành một đoàn cháy đen.

Sau yên lặng ngắn ngủi, nhóm hán tử thủ hạ Gabu bộc phát ra một trận hoan hô. Tử vong của con sói rời bầy kia được bọn họ coi như là thị uy tốt nhất, mà bầy sói cũng xác thực bởi vậy lui về phía sau hai bước. Thế nhưng đối với một đám ác thú có đầu lĩnh mà nói, chút uy hiếp ấy còn xa mới đủ, sự lãnh huyết của chúng nó khiến cho khi đối mặt thi thể của đồng bạn hóa thành than cũng không có nửa phần động dung, chúng nó chỉ là suy nghĩ như thế nào đạt được thực vật trong vòng lửa mà không cần giống đồng bạn không may kia.

Tiếp tục như vậy không được, ta nghĩ xong liền nhảy xuống xe gỗ đi đến bên người tộc trưởng Gabu.

“Tộc trưởng, cháu cảm thấy thay vì chờ đợi như vậy, không bằng chúng ta động thủ trước. Thừa bây giờ còn có vòng lửa làm lá chắn, chúng ta chiếm địa lợi, giết sói sẽ nhẹ nhàng hơn. Hơn nữa còn có thể từ trong những con sói này tìm được vị trí của sói đầu đàn. Chỉ cần giải quyết nó, bầy sói hơn phân nửa sẽ tản.”

Mày tộc trưởng Gabu nhăn lại, nói:

“Có đạo lý. Thế nhưng những con sói này rất giảo hoạt, đơn giản sẽ không bị lừa.”

Ta cười:

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, những cái khác cháu sẽ nghĩ biện pháp.”

Một lần nữa đứng trên xe gỗ cao hơn một đoạn, ta rút ra vài nhánh hỏa diễm tiễn. Thứ này hiện tại ta dùng thuận tay nhất, chỉ là không biết uy lực của ma pháp tiễn sơ cấp tự chế lớn bao nhiêu. Vừa vặn lấy những con sói này để thử xem.

Hai đạo ánh đỏ từ trên cung của ta bay đi, bắn về hai phương hướng bất đồng. Ngay sau đó lại là hai đạo, tổng cộng bốn nhánh hỏa diễm tiễn sơ cấp đâm vào bầy sói.

Hiệu quả so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn. Có lẽ là bầy sói trời sinh sợ hãi đối với ánh lửa đã giúp ta. Khi bốn nhánh hỏa diễm tiễn nổ tung, âm hưởng hình thành cùng vị đạo của lửa khiến cho bầy sói không thể ức chế mà bắt đầu rối loạn. Chúng nó nôn nóng bất an mà gầm nhẹ, giậm chân. Có tiến về phía trước, có lui ra phía sau, vòng vây không còn hoàn chỉnh nữa.

Ta tuyệt không bởi vì một chút xao động của bầy sói mà cao hứng, chúng nó xao động thế nào đi nữa chỉ cần không phát động công kích chân chính thì chưa thể tính là đạt thành mục tiêu, ta cũng không thể bởi vậy mà tìm được vị trí của sói đầu đàn. Rút ra tiễn sắt bình thường. Lúc này đây ta khai hỏa toàn bộ hỏa lực. Trường tiễn lạnh buốt từ trên dây cung của ta bay đi, một nhánh tiếp một nhánh, ta cảm thấy bản thân như là một cầm sư đang đàn tấu nhạc khúc, rải ra một chuỗi âm phù hắc sắc. Sau đó những âm phù này sẽ lại mang về cho ta càng nhiều thanh âm: kêu thảm, gào đau, rống giận… Ta không phải người tàn ngược, nhưng những thanh âm đó là điều hiện tại chúng ta cần thiết, đối với bầy sói đáng ghê tởm cũng không cần bảo trì tâm đồng tình.

Bầy sói rõ ràng rối loạn, bị máu của đồng tộc khơi dậy sát tính của dã thú mất đi lý trí. Chúng nó không đợi thời cơ nữa, cũng không suy nghĩ hợp tác nữa, thú tính nguyên thủy chiếm thượng phong. Chúng nó một con tiếp một con xông tới. Chạy tới, nhảy lên, bay qua trên lưỡi lửa đỏ tươi. Có rơi vào đống lửa bị thiêu chết, có đáp xuống trong vòng, nghênh tiếp chúng nó là đao kiếm của các nam nhân thủ hạ Gabu.

Chiến đấu kịch liệt một khi bắt đầu. Muốn dừng lại thì không phải dễ. Cho dù là sói đầu đàn, cũng không có khả năng hoàn toàn khống chế được bầy sói điên cuồng. Mắt thấy càng ngày càng nhiều sói nhảy qua vòng. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Sói cùng người bị thương đều giết đến đỏ cả mắt, hoàn toàn rơi vào trong hỗn chiến.

Ta đứng trên xe gỗ không động đậy. Chỉ nhìn chằm chằm bầy sói ngoài vòng lửa. Sói đầu đàn là rất giảo hoạt, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không bại lộ bản thân. Dù cho cục diện hiện tại càng ngày càng không bị nó khống chế, nó cũng không có ý tứ nhảy ra. Có lẽ ta còn phải cho nó chút ngoan độc? Mắt thấy sói xông vào càng ngày càng nhiều, ta bắt đầu không kiên nhẫn. Quả quyết mà rút tiễn giương cung, mấy con sói bay ở giữa không trung chính là mục tiêu tốt nhất của ta. Khoái tiễn liên tục, hung hăng đả kích sự kiêu ngạo tăng cao của bầy sói, chỉ sau chốc lát đã có vài con bị bắn rơi vào trong đống lửa thành chất dẫn cháy cho hỏa diễm. Đội ngũ công kích của bầy sói bị đánh ra một đoạn ngắt quãng.

Khiêu khích trần trụi của ta khiến cho lửa giận của sói đầu đàn đốt cao. Rốt cục, nó nhịn không được nữa, ngửa mặt lên trời tru dài một tiếng, tổ chức hết thảy bầy sói xung phong qua bên này.

Tiểu Bạch trước tiên đã phát hiện ra nó, cũng vạch ra vị trí chuẩn xác của nó cho ta. Tìm được chính chủ thì dễ làm, đối phó một con sói, ta vẫn còn nắm chắc, dù cho nó là sói đầu đàn xưng vương ở trong bầy sói. Sau khi tên nhóc không may đó bị ta bắn thành con nhím, tâm tràn đầy không cam lòng mà ngã xuống, bầy sói có biến hóa rõ ràng, khí tức hung ác sút giảm đi rất nhiều, có một số bắt đầu lui về phía sau, cũng rất nhanh kéo theo thành viên khác của bầy sói. Không bao lâu sau, hết thảy sói còn sống đều lui đi, ẩn vào thảo nguyên không còn thấy bóng dáng.

Lửa trong vòng lửa đã nhỏ đi rất nhiều, có chỗ bốc lên khói đen, có chỗ vẫn còn vang lách tách. Mùi khét cùng mùi máu tươi còn có một số vị đạo khác trộn vào nhau thập phần cổ quái, kích thích mũi của ta. Thu hồi cung tiễn, ta đi tới trung gian doanh địa. Các dũng sĩ ban nãy đã từng chiến đấu hăng hái đổ máu đều ở chỗ này, ngồi nằm tứ tán, nữ nhân cùng các lão nhân lần lượt vây lấy băng bó vết thương cho họ, tiểu hài tử cũng chạy trước chạy sau giúp đỡ bưng nước, nấu ăn. Gabu lão đầu ngồi trên một khối đá, xoạch xoạch mà hút thuốc, nhìn các tộc nhân rối ren. Hiện trường tuy rằng thoạt nhìn có chút thảm liệt, nhưng hình như trên mặt mọi người đều là vẻ vui mừng. Điều này cũng khó trách, vừa mới đánh lùi một bầy sói không nhỏ, người tìm được đường sống trong chỗ chết sẽ cao hứng cũng là đương nhiên.

“Gabu tộc trưởng, tình huống của mọi người như thế nào?”

Ta ngồi xuống bên người lão đầu, lão đầu đối mặt ta ngược lại cung kính hơn rất nhiều:

“Nga, Du Nhiên huynh đệ! Lần này thực sự là phải đa tạ cậu. Nếu không có cậu, chúng ta sợ là sẽ phải thương vong thảm trọng. Hiện tại chỉ có con lớn nhất của Mar gia gia bị mất cánh tay, mấy tiểu tử khác đều chỉ là ngoại thương, đây là kết quả tốt nhất chúng ta có thể nghĩ đến.”

Gabu thỏa mãn mà hít hai ngụm thuốc, vui tươi hớn hở mà nói. Nghe khẩu khí này của ông, ta khẳng định cửa thứ nhất này xem như đã qua.

“Chỉ cần tất cả mọi người sống là tốt rồi. Cháu nghĩ bầy sói trải qua lần đả kích này, ít nhất trong vòng vài ngày sẽ không trở lại, các ông hẳn là có thể bình an đến Vượng Đạt Thảo Độn.”

“Hy vọng như thế đi. Chỉ cần chưa bước vào phạm vi Thảo Độn, thì chưa thể hoàn toàn yên tâm a.”

Lão nhân này, rõ ràng là bộ dáng trong lòng đã định chắc, lại còn giả vờ cẩn thận, nhìn ánh mắt kia đều cười đến mức sắp híp thành một đường. Ta lật cái bạch nhãn, quay đầu thấy Thảo nhi lạch bạch chân nhỏ chạy tới.

“Đại ca ca, đại ca ca, đây là cho anh.”

Thảo nhi giơ một khối thịt mới nướng cùng một chén canh rau đưa tới trước mặt ta. Ta hỏi:

“Thảo nhi ăn chưa?”

Thảo nhi lắc đầu.

“Vậy em ăn trước đi, ca ca không đói bụng.”

Thảo nhi vẫn là lắc đầu:

“Mommy nói đại ca ca đánh chết sói đầu đàn, là đại ân nhân của chúng em, đây là đặc biệt làm cho anh. Thảo nhi không thể ăn. Thảo nhi còn muốn cảm tạ ca ca.”

Ta nhịn không được cười rộ lên, hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh này thực sự là khả ái đến mức khiến người ta không thể không yêu thích. Nhìn bộ dáng nghiêm túc của bé, ta tiếp nhận thực vật trong tay bé. Thảo nhi rất cao hứng mà nói còn phải đi hỗ trợ, chạy đi. Ta nhìn bóng lưng của bé, nói với Gabu lão đầu:

“Bộ tộc các ông có hài tử như vậy, về sau nhất định sẽ cường đại.”

Gabu lão đầu rõ ràng đối với lời này của ta thập phần hưởng thụ, nửa điểm cũng không khiêm tốn nói: “Đó là đương nhiên. Hài tử của gia tộc Gabu chúng ta, đều sẽ là hùng ưng trên thảo nguyên!”

Nghe đi, nghe đi, người này thực sự là biểu dương không được mà, nào có người tự nâng mình lên cao như thế, cũng không đỏ mặt. Ta hung hăng cắn hai ngụm thịt quay, không nhìn gương mặt đắc ý của lão nhân nữa.