Editor: Toujifuu
***
Lần nữa nhìn thấy Tiểu Hắc, đã là trong hai tuần sau khi huấn luyện chấm dứt. Trở lại Tinh Linh Thành bộ dáng ta đại biến, ngay cả chính ta đều có thể cảm giác được lực lượng do thực lực tăng vọt mang đến. Loại cảm giác này thực kỳ diệu, tựa như trước đây ta ngộ ra nơi tiềm lực chân chính của ngự thú sư khi thực lực tiến lớn, đối với chức nghiệp cung tiễn thủ hiện tại này, ta rốt cục có thể nói bản thân xem như là đã nhập môn. Chí ít, ta so với đại đa số người chơi cung tiễn thủ hẳn là càng hiểu rõ cái chức nghiệp này hơn. Đối mặt ánh mắt mang theo tán dương của Motok, cái loại gọi là tự tin, cũng lại một lần nữa xuất hiện trên người ta.
Nguyên tưởng rằng bản thân là thay đổi nhiều nhất, không nghĩ tới thấy Tiểu Hắc mới phát hiện nó mới là thứ có thể khiến người ta kinh hỉ nhất. Không quá một tuần trước đây, tiểu thú một tay đều có thể nhấc lên, qua một giấc ngủ đã thành quái vật lớn. So với Trệ thành niên khi xưa nhìn thấy thì cái đầu của Tiểu Hắc nhỏ hơn một chút, thế nhưng khác biệt cũng không lớn. Một thân lông trơn bóng thủy nhuận mềm mại khoác ở trên người, ta thấy mà nước bọt a nước bọt! Cọ cọ qua sờ lại sờ, mềm mềm, trơn trơn, còn mang theo hào quang, vừa nhìn đã biết là được ăn ngon ngủ ngon được cưng chiều.
“Tiểu Hắc nhà ta trưởng thành lớn như vậy, thật xinh đẹp.”
Ta cười đến mức miệng đều khép không được. Tiểu Hắc được ta tán thưởng có chút ngượng ngùng, dùng cái đầu to cọ cọ ta, nói:
“Chủ nhân, em hiện tại trưởng thành, có thể chở anh chạy. Tốc độ của em nhanh, các loại địa hình đều có thể đi, anh muốn đi nơi nào em đều có thể chở anh đi.”
Hảo Tiểu Hắc, không uổng công ta đã đối tốt với nhóc khi nhóc vẫn là một cái trứng (thủy tinh cầu cũng là một loại trứng a). Ta cao hứng bừng bừng mà cưỡi lên trên lưng Tiểu Hắc, nó chở ta một hơi từ cửa vào của Tinh Linh Thành chạy đến Lục Chi Thính phía trên, không hề thở dốc một hơi. Ta thán dài, luận về chạy bộ, ta thật đúng là không bằng nó.
Ta cùng Tiểu Hắc chơi đến mức cao hứng, tới Lục Chi Thính mới phát hiện Lăng Thiên cũng đã trở về.
“Lăng Thiên.”
Ta vẫy tay với anh ta, từ trên người Tiểu Hắc nhảy xuống. Lăng Thiên nhìn về phía ta, ta bỗng nhiên phát hiện giữa trán anh ta có khí chất nào đó, là khí thế của người thực lực cường đại biểu lộ ra giữa lúc lơ đãng. Lăng Thiên trước đây rất lợi hại, có chút nhãn lực là có thể nhìn ra. Thế nhưng sự lợi hại khi đó tựa như một thanh đao nhọn, sắc bén, nhưng không có bao nhiêu độ dày. Khi đó ta đã phỏng đoán điều đó hơn phân nửa có quan hệ tới đẳng cấp của anh ta, sau khi đẳng cấp thăng lên anh ta tự nhiên sẽ có được khí thế mang theo cảm giác uy áp. Hiện giờ nhìn, quả thế.
“Xem ra hai tuần nay anh tiến bộ cũng không nhỏ a.”
Ngắm nhìn trang bị mới của anh ta, hảo tiểu tử, ngay cả kiếm đều đã đổi một thanh khác. Cái khác không nói, chứ xuất phẩm của rừng rậm tinh linh này đều thực xinh đẹp, một thân y giáp phòng cụ kia mặc ở trên người anh ta cũng thực không tồi. Vóc người thon dài cao thẳng hiển lộ, tóc dài nhẹ giương, dưới sự phụ trợ của sự tinh xảo cùng hoa lệ đặc hữu của tinh linh tộc, anh ta chỉ tùy ý đứng nơi đó đã có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, so với tinh linh bên cạnh tuyệt không thua kém.
“Nhìn ngốc rồi?”
Lăng Thiên đi tới đưa tay xoa tóc ta. Ta hất tay anh ta ra, nói:
“Còn nhớ rõ cuộc so đấu của chúng ta không? Tôi đã đến cấp 56 nha.”
Lăng Thiên cười:
“Không tồi a. Tôi 58.”
Ta ngốc lăng, hít sâu một hơi, nói:
“Lăng Thiên anh khẳng định không phải người.”
Nhớ ta vất vả từng ngày từng đêm luyện tập, hai tuần liền không logout một lần nào, còn có Tiểu Bạch cùng Tiểu Bích về sau gia nhập hỗ trợ, cư nhiên vẫn không thể thắng anh ta!
“Ha ha, đây là kỹ thuật.”
Cái tay kia lại duỗi đến trên đầu ta. Anh ta là lúc nào mà dưỡng thành loại thói quen hư này? Hung hăng trừng anh ta một cái, ta thầm hạ quyết tâm lần sau nhất định phải thắng anh ta, không thể để cho tiểu tử này quá đắc ý.
Trưởng lão Kocuria biết được tin tức chúng ta trở về, sớm đã chờ ở cửa thính. Hắn thấy chúng ta đến gần, đánh giá trên dưới một phen, vui tươi hớn hở nói:
“Hai vị khách nhân tôn quý, thấy bộ dáng này của hai người hai tuần nay hẳn rất có thu hoạch a. Không hổ là người nữ thần điện hạ chọn, các ngươi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ của nữ thần. Hiện tại mời theo chúng ta đi gặp nữ thần, người đang chờ các ngươi.”
Lần này đội ngũ đi rừng Gusdoya tinh giảm rất nhiều, trưởng lão Kocuria cùng Motok cùng với vị đệ nhất kiếm sĩ tinh linh tộc tiên sinh kia. Ta cùng Lăng Thiên tuyệt không phải tinh linh, tuy rằng có tiến bộ nhảy vọt, nhưng cũng không có khả năng luôn luôn bảo trì chạy cao tốc bất biến mấy tiếng đông hồ trong rừng rậm như tinh linh. May mắn hiện tại ta có Tiểu Hắc vốn chuẩn bị để cho Lăng Thiên hảo hảo hâm mộ một chút, ai biết anh ta cư nhiên cũng bắt được một con báo Ám Ảnh làm tọa kỵ, (mệnh của người này thật tốt =.=) đương nhiên, khẳng định không xinh đẹp bằng Tiểu Hắc nhà ta, không uy vũ bằng Tiểu Hắc nhà ta, không thông minh thông nhân tính bằng Tiểu Hắc nhà ta… Bất quá cuối cùng cũng là một con tọa kỵ hiếm thấy a. Bởi vậy, lần này tốc độ đi rừng Gusdoya so với lần trước nhanh hơn nhiều. Ta cảm thấy không qua bao lâu, chúng ta đã tới ngoại vi rừng Gusdoya.
Lại một lần nữa đến nơi đây, chấn động trong lòng ta một chút cũng không đổi. Thân cây so với bên ngoài rừng rậm rõ ràng cao hơn một mảng lớn, phiến lá năm màu so với bàn tay người trưởng thành còn lớn hơn, hình ảnh từng điểm tinh quang phiêu đãng, duy mỹ, lại vì nó yên tĩnh tới cực điểm mà có vẻ vô cùng dị thường.
Đài đá vẫn là nguyên dạng, cũ kỹ, đổ nát, mọc đầy rêu xanh. Dây mây rậm rạp bò đầy bốn vách tường, bao lấy những ký hiệu cổ quái kia ở bên trong. Thứ duy nhất bất đồng với cảnh vật xung quanh chính là quang ảnh hoa lệ cao quý huyễn hóa ra của Doya Molice, lơ lửng cao cao trên bầu trời của đài đá.
“Các ngươi rốt cục đã tới, dũng sĩ thân ái của ta.”
Doya Molice nhìn thấy chúng ta như là rất thoả mãn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nữ thần điện hạ, chúng ta hiện tại đã đạt được tiêu chuẩn của ngài chưa?”
“Đương nhiên, dũng sĩ thân ái của ta, ta hiện tại có thể khẳng định các ngươi nhất định là chiến sĩ ưu tú nhất, mới có thể tại trong thời gian ngắn này trưởng thành lên.”
Biết rõ cô nàng chỉ là đọc theo lời kịch hệ thống cấp cho, nhưng trong lòng ta vẫn rất cao hứng.
“Xin hỏi chúng tôi hiện tại nên làm gì đây?”
“Hiện tại các ngươi có thể đi tìm kiếm địa phương ta chôn giấu đá Thần Tinh. Thời gian qua đã quá lâu, ta chỉ nhớ rõ ta đem nó chôn ở phương bắc của rừng rậm. Đó là một địa phương nở đầy hoa tươi, có cầu vòng mỹ lệ. Mặt hồ màu lam như một khối bảo thạch to lớn, núi xa một mảnh xanh thẳm. Ta đã thiết lập kết giới ở nơi đó, đem đá Thần Tinh giấu trong một kiện thần khí.”
Cái gì kêu ở phương bắc rừng rậm? Cô nàng này cư nhiên ngay cả địa phương cụ thể cũng không nói rõ, chẳng lẽ muốn ta cùng Lăng Thiên tìm từng điểm từng điểm sao? Lúc nào mới tìm được? Mấy ngày nay ta đã hoàn toàn cảm nhận được sự quảng đại của phiến rừng rậm này, cái khu vực phương bắc rừng rậm rộng lớn kia đừng nói tìm, nhìn lướt trên địa đồ một cái thôi ta cũng choáng cả đầu. Được a, trắc trở thế nào chúng ta cũng phải nhận. Nhiệm vụ này ta đã quyết tâm phải làm tới cùng.
“Chúng tôi nhất định sẽ mang đá Thần Tinh về cho ngài.”
Cùng Lăng Thiên tiếp nhận nhiệm vụ, trên người ta lóe lên bạch quang, 20 vạn kinh nghiệm tới tay, lại thăng cấp.
“Đinh —— Tiếp nhận nhiệm vụ chủ tuyến hệ thống: yêu cầu của nữ thần (giai đoạn thứ hai). Tìm kiếm thần khí nữ thần rừng rậm lưu lại vạn năm trước, đồng thời mang về rừng Gusdoya. Thời gian nhiệm vụ: mười bốn ngày. Phần thưởng nhiệm vụ: một khối tín vật của yêu tộc đại lục phương đông. Kinh nghiệm: 500000. Có thể từ chỗ nữ thần tinh linh học tập một kỹ năng (tùy cơ lựa chọn). Một kiện trang bị bản chức nghiệp (tùy cơ lựa chọn).”
Phần thưởng là mê người, yêu cầu là cần nỗ lực. Đá Thần Tinh, chúng ta tới đây!