Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 3 - Chương 6: Tiết 6




Editor: Toujifuu

***

Ban nãy tinh thần luôn luôn bị vây trong khẩn trương cao độ, ta không chú ý tới thi thể của những con Mặc Điệp bị giết kia hoàn toàn không biến mất, mà là vẫn duy trì bộ dáng bị ta bắn tứ tán như cánh hoa rơi trong bụi cỏ. Lúc này, từ chỗ những cánh điệp tản lạc kia toát ra từng đoàn ánh sáng, có chút giống ngày ấy chúng ta thấy ở trong rừng Gusdoya, bất quá so với những quang ảnh tựa như ảo mộng kia nhỏ hơn một chút, cũng ảm đạm hơn, có xanh có vàng. Nhìn qua như là từng ngôi sao lượn lượn lờ lờ tập hợp cùng một chỗ. Đoàn ánh sáng được hội tụ thành càng lúc càng lớn, hợp thành một cái kén ánh sáng di động trôi trôi nổi nổi ở không trung.

Ngay từ đầu ta có chút hứng thú mà nhìn chằm chằm thứ kia, bởi vì lúc nó bắt đầu ngưng kết, “Hô Hoán Của Tâm Linh” ta mang trên cổ tay phải đột nhiên run run lên, còn có một tia quang mang như ẩn như hiện vẽ ra từ trong hoa văn của vòng tay. Chẳng lẽ là linh thú nào đó xuất hiện? Đáng tiếc chờ mong trong lòng ta rất nhanh bị đánh vỡ, thứ gì đó ngưng tụ thành cái kén ánh sáng kia đã không còn động tĩnh, Tiểu Bạch lại đột nhiên kêu lên. Dưới sự nhắc nhở của Tiểu Bạch ta mới phát hiện bộ dáng của Tiểu Hắc có chút biến hóa. Thân thể nho nhỏ nằm trong bụi cỏ không hề nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, nếu như không phải cái bụng nhỏ kia vẫn còn phập phồng hô hấp, ta thực sự sẽ lo lắng nó xảy ra vấn đề gì.

“Tiểu Hắc đang tiến hóa, ban nãy giá trị kinh nghiệm của nó đã đạt đủ.”

Ta gật đầu, nhớ tới bộ dáng của Tiểu Bạch khi tiến hóa lần trước.

“Tiểu Hắc cần tiến hóa bao lâu? Lần trước nhóc hình như dùng vài giờ đúng không, nó thì sao?”

Tiểu Bạch sờ sờ đầu, nói:

“Cái này thì không biết. Bất quá Tiểu Hắc hẳn là không nhanh như em đâu.”

“Vì sao?”

“Nói như thế nào đây, nó không giống với em. Em tiến cấp, là trưởng thành linh lực, chính là càng trưởng thành càng thông minh, bất quá hình thể biến hóa không lớn. Có lẽ về sau em tiến cấp thêm nữa cũng chỉ có thể lớn như vậy. Thế nhưng tiến cấp của Tiểu Hắc là phát triển theo phương hướng thân thể, nó lần trước nói với em nó sau khi tiến cấp sẽ trưởng thành rất lớn, còn nói về sau muốn chở anh chạy khắp nơi đây. Vì vậy nó tiến cấp rất tốn thời gian, em cũng không biết cụ thể cần bao lâu, bất quá chính nó nói cần rất lâu.”

Được a, hỏi cũng bằng không hỏi. Nhưng ta nghĩ lại nếu như Tiểu Hắc thực sự có thể trưởng thành lớn như khi mới gặp, thật đúng là một con thú xinh đẹp uy vũ đây, cưỡi nó chạy khắp nơi, có lẽ sẽ có rất nhiều người hâm mộ đi. ^^

“Được rồi, chúng ta hiện tại cần tìm một địa phương an toàn để cho Tiểu Hắc hảo hảo nằm.”

Phụ cận an toàn nhất không ngoài Tinh Linh Thành. Ta cũng không dám để cho nhóc con sau khi ngủ không có phòng bị gì mà ở trong rừng rậm, trời biết thời điểm nào đó ta cùng Tiểu Bạch không chú ý, để cho quái vật không có mắt ngậm nó đi, vậy thực sự là quá không xong. Khi Motok rời đi lưu lại phương thức liên hệ khẩn cấp, ta phát sinh tín hiệu còn chưa tới một phút đồng hồ, hắn đã xuất hiện ở trước mặt ta.

“Tiểu Hắc nhà tôi muốn tiến cấp, tôi muốn đưa nó về Tinh Linh Thành, nơi đó an toàn hơn.”

Motok nhìn Tiểu Hắc một cái, gật đầu nói:

“Ta đưa nó trở lại. Cậu trước tiên xem xem nhóc con theo phía sau cậu kia đi. Nó hình như có chuyện muốn nói với cậu.”

Motok duỗi tay tiếp nhận Tiểu Hắc, lên xuống mấy cái đã biến mất sâu bên trong rừng rậm. Ta biết lấy năng lực hiện tại của ta một chuyến đi tới đi lui đến Tinh Linh Chi Thành sẽ lãng phí rất nhiều thời gian quý giá, cũng biết tinh linh tộc còn cần dựa vào ta cùng Lăng Thiên trợ giúp nữ thần của bọn họ, tự nhiên sẽ bảo vệ Tiểu Hắc thỏa đáng. Thế nhưng nó dù sao vẫn là được ấp ra từ trong tay ta, mắt thấy nhóc con rời đi ta vẫn khó tránh khỏi lo lắng. Đương nhiên, cũng như lời Motok nói, hiện tại không phải thời điểm nghĩ những điều này, ta hiện tại cần thiết xử lý một vật nhỏ khác xuất hiện phía sau.

Xoay người, ta thấy được toàn bộ diện mạo của nó ——

Cánh xanh lục gần như là màu đen, thoạt nhìn rất cổ quái mà có loại cảm giác trơn bóng. Vài đạo đường văn vàng kim lóng lánh lưu quang hiện lên trên cánh nó, hợp thành hai đồ án trừu tượng tựa như con mắt. Trừ những cái đó ra, không còn có dị tượng nào khác, thoạt nhìn chỉ là một con hồ điệp xinh đẹp hơn bình thường một chút, thậm chí so với những con hồ điệp ban nãy ta săn giết còn nhỏ hơn một vòng lớn.

Đối mặt vật nhỏ này ta không có ý nghĩ động thủ, bởi vì vòng tay của ta khi nó lắc lư bay tới lần nữa chớp động lên, còn càng ngày càng sáng, ta tựa hồ có thể cảm giác được sự hiếu kỳ cùng một chút thiện ý của nó. Hồ điệp ngừng một chút trước mặt ta, quả nhiên không có công kích, thế nhưng cũng không có động tác khác. Ta cơ hồ có thể khẳng định nó có cái gọi là huyết thống linh thú, thế nhưng nó không nói không động thế kia là có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ không phải là đến nương tựa ta? Hay là mị lực của ta chưa đủ? Hoặc là cách nhau một đại lục, ngôn ngữ giao lưu hai phương đông tây có khác biệt ngay cả giao lưu mị lực cũng có khác biệt? ^^

“Nhóc con, nhóc muốn làm gì? Là muốn theo anh sao?”

Bất động, không để ý tới ta.

Ta nhớ tới ban nãy giết xong đàn điệp thăng một cấp, còn có một chút điểm thuộc tính chưa cộng đây. Thử cộng thêm mị lực, tiểu hồ điệp kia vẫn bất động. Câm lặng, ta xem như là bó tay.

“Thôi đi, nhóc muốn theo anh thì cùng đi, nếu như không muốn theo anh cũng không có biện pháp.”

Hiện tại thời gian của ta rất quý giá, không có công phu mài cọ với nhóc con này. Tất nhiên nó không có dự định đánh một trận với ta, ta cũng không nghĩ đi khi dễ con tiểu hồ điệp này.

Dời đi mục tiêu, mang theo Tiểu Bạch, ta đi vào sâu bên trong rừng rậm. Tiểu Bạch dọc theo đường đi phát huy xuất sắc, hoàn toàn là một bộ dáng vội khó dằn nổi, nhảy lên lủi xuống giúp ta tìm quái giết quái. Sau đó, ta lại thuận lợi săn được một ít con mồi, trong toàn bộ quá trình này, con hồ điệp nho nhỏ kia luôn luôn theo sát không xa không gần.

Tất cả quái vật trong rừng rậm tinh linh ta đều chưa thấy qua, căn cứ để ta phán đoán thực lực của chúng nó chỉ có hai mắt của bản thân. Tròn một tuần, ta du đãng ngay trong phiến đất rừng bất minh phương hướng sâu thẳm tĩnh lặng này, như một thợ săn chân chính dùng cung tiễn, cạm bẫy để săn giết các loại con mồi. Theo dõi, bố cục, dẫn dụ, phục sát, ta tại phiến đất rừng này dần dần tựa như cá gặp nước. Từ ban đầu một mảnh mờ mịt đến bây giờ có thể thoải mái mà theo thanh âm, rung động mặt đất cùng dấu chân để phân biệt con mồi của ta là chủng loại gì, ở phương hướng nào, quần cư hay là một mình. Ta thậm chí còn có nhàn rỗi mà tìm vài loại trái cây cùng loài nấm ăn ngon ở trong rừng, hảo hảo mà ăn cho sảng khoái.

Tiễn kỹ tinh tiến, mang đến chính là kinh nghiệm tăng cao, trang bị đầy kho. Những trang bị trắng một kiện ta cũng không lấy, chỉ nhặt tiền, trang bị thuộc tính cùng vật phẩm cần giám định lưu lại. Mặc dù như vậy, không gian trong vòng tay hơn trăm ô của ta cũng bị chứa gần đầy. Có lẽ bởi vì lân cận tinh linh tộc, trang bị ở đây đa số đều gia tăng nhanh nhẹn cùng cảm tri, cũng có chút ít tăng lực lượng cùng tốc độ xuất thủ. Không quá mấy ngày, ta đã thay đổi bản thân một lượt từ đầu đến chân. Ngoại trừ hai vòng tay, một vòng cổ cùng Thanh Linh cung, tất cả đều là đồ mới, trang bị thuộc tính thuần một sắc. Đặc biệt kiện bì giáp kia, khiến cho ta cao hứng.

Thủ Hộ Của Rừng Xanh (bì giáp): do da của Ma Lang Vương trong rừng rậm tinh chế mà thành, đã được sự chúc phúc của nữ thần rừng rậm, có thể mượn dùng khí tức của rừng rậm khiến người tràn ngập sức sống. Nhanh nhẹn +15, phòng ngự +120, ở trong rừng rậm có thể khôi phục sức sống cùng linh lực với tốc độ 50/phút. Đẳng cấp sử dụng: 50. Bền: 60/60

Đây là một kiện giáp rất mềm rất nhẹ, thiết kế bó sát người không tay áo khiến cho động tác của ta không có nửa điểm trở ngại. Trên màu nền xanh sẫm có hoa văn dạng dây mây màu tím đậm, hàm súc lại không mất tao nhã, rất có phong cách của tinh linh. Ta coi như cũng là người đã thấy qua vô số trang bị, lúc thấy bộ giáp này cũng phải thừa nhận sự xinh đẹp của nó trong những loại y giáp là tương đối hiếm thấy. Đương nhiên, ngoại trừ một số trang bị đỉnh cấp. (Tỷ như bộ “Mị Lực sáo trang” ta đã từng có kia.)

Một thân trang bị hoàn toàn mới khiến thực lực của ta lại tiến thêm một bước, ta hưng phấn mà kêu ngao ngao, một đầu đâm vào trong rừng.